Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Chương 3: Thiên Viên hoàng triều (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Giữa lúc hắn và phụ thân đang vui vẻ trò chuyện với nhau, một giọng nói phát ra từ hướng cổng chính của phủ đệ hắn vang lên. Lập tức cắt ngang khoảnh khắc đối thoại của hai người và khiến họ trở nên ngơ ngác, đồng thời cùng nhau hướng ánh mắt về phía nơi hình bóng người con gái vừa cất lời nói và chạy ầm vào đây.

-Tam ca ! Huynh tỉnh rồi à !

Dáng người ấy hét lớn rồi cứ thế mà chạy thẳng vào trong trước cặp mắt bất ngờ của Vương Khải và Lâm Phong. Những vị thủ vệ đứng canh cổng chỉ có thể thở dài mà trơ mắt nhìn nữ nhân kia chạy vụt vào mà không hề dám đứng ra ngăn cản, bởi lẽ họ biết được thân phận thật của cô là ai. Lâm Phong lập tức phản ứng lại mà quay người về phía thân ảnh đang tiến vào. Ông đặt tay lên trán thở dài, hàng lông mày thoáng nheo lại mà chực lên tiếng.

-Vi nhi... Nhà ngươi có thể nào yểu điệu thục nữ một tí được không ? Thân là con gái mà ngươi cứ sồng sộc chạy vào như vậy, hơn nữa lại cư nhiên lớn giọng ở chốn này. Còn gì là thuần phong mỹ tục, còn gì là thể diện nữa ?

Nói đến đây Lâm Phong không nhịn được, càng tiếp tục thêm lời trách móc.

-Trước đây chỉ mỗi tên hoàng huynh hỗn đản của ngươi đã đủ khiến ta phải khổ sở rồi. Giờ đây lại thêm cả ngươi cũng bắt chước theo hắn nghịch ngợm phá phách khắp triều nữa. Đôi huynh muội nhà ngươi đúng là lũ tiểu quỷ mà ! Báo hại ta đây luôn phải theo sau sửa chữa đống rắc rối cả hai gây ra. Ngươi bảo, thân người vừa là hoàng đế, vừa là phụ thân như ta phải ra làm sao đây ?

Bóng dáng nữ nhân ấy thoáng buông ra tràng cười tinh nghịch, sau đó nhanh chóng tiến đến bên cạnh Lâm Phong mà ôm lấy tay ông. Đoạn sau lại bày vẻ đáng yêu, nũng nịu hằng ngày để lên tiếng trấn an ngọn nộ hỏa đang nổi lên trong lòng vị hoàng đế này.

-Xin Phụ hoàng bớt giận, nhi thần chỉ là có chút vội khi nghe tin ai đấy lại lần nữa bộc phát hàn khí. Người ta không có cố ý làm vậy đâu~ Đừng trách tội Vi nhi mà ~ .

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng tinh nghịch cất lên, Vương Khải lúc này mới gắng gượng đậy để nhìn cho rõ nha đầu trước mặt này là ai. Bóng dáng một thiếu nữ dần hiện ra trước mắt hắn với một đôi mắt long lanh to tròn, đôi môi trái tim nhỏ nhắn xinh xinh và chiếc gò má thon gọn khiến gương mặt cô trông vừa dễ thương lại pha chút quyến rũ. Mái tóc thon mượt của người này được tết phồng hai bên với phần tóc trải ra dài ngang eo, trắng tinh như màu của tuyết. Thân hình cô gái mang dáng dấp chữ S, vừa mảnh khảnh nhưng lại muôn phần quyến rũ, kết hợp với làn da trắng hồng không tì vết khiến cho vẻ bề ngoài tinh nghịch của thiếu nữ này trông vừa hồn nhiên nhưng rất thanh cao, thân thể không vướng chút bụi trần. Lần nữa lục tìm trong kí ức, Vương Khải mới bàng hoàng nhận ra nàng tiên nữ mang vẻ đẹp tao nhã này là ai. Cô ấy theo như trí nhớ của thân thể này chính là cô út trong số 4 nhi tử của Bạch Lâm Phong và là muội muội mà hắn thân thiết nhất, Bạch Thanh Vi.

Thoáng nhận thấy ánh mắt của Vương Khải đang nhìn vào mình, Bạch Thanh Vi cũng nhanh chóng phản ứng lại mặc dù bản thân cô vẫn đang làm nũng với phụ hoàng. Cất giọng nói trong trẻo pha lẫn chút lo lắng lên, ánh mắt tinh nghịch của cô liền hướng vào tam hoàng huynh của mình mà lên tiếng trách móc.

-Huynh lại không nghe lời phụ hoàng đã dặn nữa à ? Lần này đã là lần thứ 4 trong tháng rồi đấy ! Coi bộ huynh muốn đợi đến lúc phụ hoàng không kịp áp chế hàn khí của huynh thì mới cảm thấy vừa lòng sao !?

Lời Thanh Vi nói ra trực tiếp khiến hắn im lặng mà không thể lên tiếng hồi đáp. Liền trong 1 khắc, Vương Khải bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem bản thân nên trả lời lại cô ấy như nào. Lâm Thiên sau khi nghe những lời trách móc của Liên Tuyết liền trực tiếp cười lớn, giang tay xoa đầu nàng công chúa bé bỏng của mình mà hài lòng lên tiếng.

-Ha ha ha, không nghĩ Vi nhi vậy mà vẫn biết suy nghĩ cho ta. Quả không hổ là nhi tử mà ta cưng chiều nhất.

Sau lời khen dành cho Thanh Vi, ông ấy liền chỉ tay vào Vương Khải đang nằm trên giường mà vội giải thích.

-Vi nhi cứ yên tâm, tên hỗn đản này vừa nãy đã cam đoan với phụ hoàng rằng sau này hắn sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Biểu cảm của hắn kiên quyết và hối lỗi vô cùng, khiến ta đây cảm thấy rất hài lòng. Rốt cuộc ta đã có thể an tâm giải quyết công việc triều chính mà không phải lo lắng tên nhóc này sẽ lại p·há h·oại rồi.

Từng chữ Lâm Phong nói ra khiến Thanh Vi không khỏi ngạc nhiên khi nghe được. Đôi mắt cô mở to hướng về khía Vương Khải với biểu cảm không tin nổi rằng điều này sẽ xảy ra. Vốn cô là người thân thiết với hắn nhất, chính vì thế mà chút tâm tư của hắn cô đều nắm rõ. Nói về độ bảo thủ thì Vương Khải nếu đứng thứ hai thì không ai dám lấy ngôi nhất. Cho dù là trời sập hay núi lở đều không thể ngăn cả hắn một khi bản thân đã quyết định làm điều gì đấy. Chính vì thế mà việc hoàng huynh của mình đột ngột từ bỏ mục tiêu cả đời hắn bảo thủ lao theo dường như là một tia chớp đánh qua tâm trí Thanh Vi. Hành động của hắn dường như trái ngược hoàn toàn với cái người bảo thủ, cứng đầu mà cô từng biết trước kia.

Nói thêm về tính cách của Vương Khải, hắn vốn dĩ cũng được xem là một cái thánh nhân trong mắt mọi người. Đối với thị nữ và thủ vệ canh giữ nơi phủ đệ của mình, hắn luôn xem cả thảy như người nhà mà đối đãi và không bao giờ vì thân phận nhi tử của hoàng đế mà tùy ý xem thường, khi dễ hay đ·ánh đ·ập họ. Ngoài người ở trong phủ đệ ra, hắn dối diện với bá quan văn võ trong triều luôn luôn giữ lễ nghĩa, biết kính trên nhường dưới và khiêm tốn về bản thân mình. Mỗi lần đi cùng Thanh Vi ra ngoài kinh thành dạo chơi, hắn thường xuyên để ý quan sát tình cảnh của người dân xung quanh và cố gắng giúp đỡ cho các bá tánh bị ức h·iếp bởi quan nhân hoặc người có tình cảnh khốn khó. Vì lẽ đó, hình tượng của hắn trong mắt người dân nơi đây lẫn trong triều đình mãi là một hoàng tử rộng lượng, biết thương người và tốt bụng.

Nhận ra ánh mắt nghi ngờ trên gương mặt xinh xắn của muội muội đang nhìn vào mình, hắn lúc này cũng đã tìm cách để lẩn trốn ánh mắt của cô. Từ từ ngẩng đầu lên, hắn sau đấy dùng ánh mắt chắc nịch mà lên tiếng xác nhận đối với lời mà phụ thân vừa nói.

-Phụ hoàng nói không sai ! Ta thật sự suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này rồi. Thân là thế tử một vương triều như ta vốn không nên vì mong muốn ích kỷ của bản thâ mà ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Suy cho cùng thì, đời người vốn còn rất nhiều điều để tận hưởng.

Những lời của hắn trực tiếp khiến Thanh Vi và Lâm Phong nghe xong cũng là một phen chấn kinh. Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi không gặp, tên bảo thủ này thế mà lại thay đổi hoàn toàn, suy nghĩ đã thông suốt và lời nói trở nên thản nhiên hơn rất nhiều. Phía Thanh Vi vẫn không dẹp bỏ được suy nghĩ nghi ngờ, cũng chỉ vì sự thay đổi quá nhanh chóng của hắn khiến cô có chút không quen. Bất quá, cô vẫn nhận thấy sự vui vẻ trên gương mặt phụ thân của mình nên vội giấu đi chút suy tư trong lòng, định bụng lựa thời điểm riêng để bàn luận với hắn sau. Điều quan trọng nhất bây giờ là, tên hoàng huynh cứng đầu của cô đã chịu thay đổi rồi, và điều đó không chỉ khiến phụ thân, bản thân cô mà còn là khiến những người chịu đựng tính cứng đầu của hắn được thở phào. Dẹp đi ánh mắt nghi ngờ, Thanh Vi vội lựa lời vui vẻ lên tiếng, ánh mắt cô chân thành.

-Quá tốt rồi ! Ta còn sợ huynh sẽ lại quá chấp niệm mà lầm đường lạc lối. Thế nhưng huynh đã thông suốt được rồi, Vi nhi thật sự cảm thấy mừng cho ca ca.

Lâm Phong lúc này đã hoàn toàn rất mãn nguyệt. Ông ấy hài lòng xoa đầu Thanh Vi và đồng thời đặt tay lên vai Vương Khải mà trong lòng không ngừng hạnh phúc vì 2 người nhi tử của mình. Đã từ lâu, ông mới có thể an lòng đến thế này. Sở dĩ bản thân ông luôn có chút lo lắng cho Vương Khải vốn cũng phải kể đến 4 nhi tử của ông ấy.

Nhất thế tử, Bạch Lưu Quang là người con đầu tiên của Lâm Phong. Hắn từ lúc sinh ra đang theo dị tượng, khiến trời đất tối sầm và kiếm quang tỏa ra vạn dặm. Sự ra đời của hắn thu hút tất cả thanh kiếm trong phạm vi ngàn thước xung quanh nơi hắn được đặt và khiến tất cả chúng tựu tề lại với nhau, hiện lên cảnh tượng Vạn Kiếm Quy Tông. Đây là điềm báo của thể chất xếp hạng 8 trong bảng xếp hạng thập đại thể chất: Tiên Thiên Kiếm thể.

Nhị thế tử, Bạch Phi Vũ có chút nổi bật hơn khi ngày hắn chào đời, Thiên địa cộng hưởng, thánh nhân tạ lễ và thần tiên cúi đầu. Quang cảnh vô cùng hoành tráng và hùng vĩ khiến những người chứng kiến đều không nhịn được mà hành lễ theo dị tượng. Đi kèm với thân thể của hắn chính là thể chất xếp hạng 5 trong bảng xếp hạng thập đại thể chất, Đế Dương Thần thể.

Tam thế tử, Bạch Vương Khải lúc xuất hiện đã khiến không khí vạn dặm bao qua Thiên Viên Hoàng Triều trở nên lạnh lẽo, khiến trời xanh hóa mây đen và mưa tuyết không ngừng rơi xuống, tạo nên cảnh tượng vô cùng tuyệt đẹp. Thiên Âm Cực Hàn thể của hắn chính là thể chất xếp hạng 4 trong bảng xếp hạng thập đại thể chất, tuy nhiên lại chỉ dành cho nữ nhân.

Cuối cùng là Tứ công chúa, Bạch Thanh Vi lại tạo ra cảnh tượng kì bí vào ngày cô sinh ra. Một cây đại thụ xanh lục với thân cây to lớn và cành cây trải dài hơn vạn trượng bao phủ khắp vùng trời Thiên Viên Hoàng Triều. Bất kể tu tiên giả nào đã từng nghe về Thanh Đế đều sẽ nhận ra đây dường như là chính thể của Thanh Đế và đây cũng đồng thời là thể chất xếp thứ 2 trên bảng xếp hạng thập đại thể chất, Thanh Thiên Sinh Linh thể.

Vốn mỗi nhi tử của Thanh Lâm đều mang trên mình tuyệt đại thể chất và tuyệt thế thiên tư, thế nhưng Vương Khải lại xui xẻo là người duy nhất không thể tu luyện, chỉ vì hắn thân là nam nhân nhưng lại sở hữu thứ hắn không nên có. Mà Thanh Lâm vì không muốn nhi tử của mình bị thiệc thòi với các huynh muội khác nên ông đã luôn nghiêm túc dạy dỗ và giữ cho mối quan hệ giữ 4 người luôn luôn tốt đẹp. Mặc dù sau này đã mang 2 chữ thánh nhân, tuy nhiên Vương Khải đã từng luôn muốn sánh bước cùng với huynh muội mình để trở thành tuyệt thế thiên kiêu xưng bá một phương. Tuy nhiên đến hiện tại, hắn cũng đã có thể gác bỏ gánh nặng trên vai xuống để an nhàn sống với thân phận là một thế tử phàm nhân.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top