Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Chương 2: Thiên Viên Hoàng Triều (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Một khoảng thời gian trôi qua, tia thần thức của Vương Khải vẫn trôi nổi vô định trong hư không rộng lớn và chưa thể lựa chọn được nơi thích hợp. Bản thân không hề vội vã, tuy vậy nó vẫn muốn nhanh chóng tìm được tinh cầu phù hợp để tiến vào. Cứ thế trôi đi, hằng trăm vạn hành tinh lớn nhỏ dần xuất hiện và biến mất theo hướng mà nó đi qua. Tia thần thức của Vương Khải bỗng chốc dừng lại, thoáng cảm nhận được một sự kêu gọi vô hình. Sợi dây liên kết đang dần hoàn thành và hướng tia thần thức đến một tinh cầu nho nhỏ. Sau khi thành công kết nối với thân thể bí ẩn, ý thức Vương Khải dần chìm vào hư vô, tầm nhìn mờ dần và trở nên tối sầm.

Cứ như vậy, Huyền Vân đại lục lại xuất hiện thêm tồn tại mới đang tiến nhập. Trên bầu trời của Thiên Viên hoàng triều, thần thức của Vương Khải vô hình lao thẳng về hướng phủ đệ thuộc địa phận của hoàng thất. Không một ai nhận thức được điều kì lạ đang diễn ra trừ thiên đạo của thế giới này, nó âm thầm chứng kiến sự hiện diện của một siêu cấp cường giả đang xác nhập vào mảnh thiên địa do mình quản lý. Phía bên trong một phủ đệ nơi liên kết được hình thành, bóng dáng người nam nhân nằm trên giường với cơ thể tỏa ra hàn khí lạnh lẽo dần dà xuất hiện. Gương mặt người này khôi ngô tuấn tú, mái tóc dài, trắng muốt được cột một cách gọn gàng và phần mái chia ngang trải dài hai bên má. Sống mũi hắn cao gọn, đôi mắt dáng đuôi dài nhắm nghiền cùng với mi mắt và chân mày đều chung màu với mái tóc. Trên thân thể hắn mang bộ thường phục màu xám nhạt với phong cách cổ trang pha chút quý phái và đang nằm bất động trên giường. Biểu cảm trên gương mặt nam nhân này có chút khó chịu, hàm răng nghiến chặt, đôi tay nắm lại và thân thể không ngừng đau đớn run rẩy. Khoảng độ một canh giờ sau, ý thức của hắn dần hổi tỉnh và b·ị đ·ánh thức bởi giọng nói thất thanh của một người đàn ông.

-Khải nhi, ta đã cấm túc ngươi không được phép tu luyện cơ mà ! Sao ngươi lại cố chống đối mệnh lệnh của ta như thế ?

Đôi mắt hắn từ từ mở ra, cố gắng nhìn rõ bóng người trước mặt mình là ai. Hình dáng ấy càng rõ ràng hơn khi tầm nhìn của hắn dần được ổn định. Đối diện nơi hắn nằm, một người đàn ông với đôi tay không ngừng bùng phát linh lực để áp chế đống hàn khí đang khiến bên trong cơ thể hắn trở nên hỗn loạn và đau đớn. Gương mặt người này toát lên khí chất cao quý, sống mũi cao ráo, và mái tóc màu đen cùng kiểu tóc với thân thể này nhưng phần mái được chia thành một trải dài theo phía má trái. Trên thân ông ấy là bộ hạn phúc màu đỏ với họa tiết rồng được thêu bằng các sợi chỉ khổng tước, phần đầu tóc được cột bằng sợi giây hoàng kim sáng chói. Chỉ mới thoáng nhìn qua, bản thân hắn lập tức ý thức được rằng người này có lẽ là phụ thân của hắn. Hơn hết nữa, ông ấy lại trông khá trẻ, chỉ khoảng độ ngũ tuần và khí tức bao quanh thân thể dường như không thua kém so với một bậc quân vương.

Thoáng thấy nhi tử của mình đã tỉnh, vị này từ từ thu hồi linh tức lại và tâm tình dần chuyển biến tốt. Ánh mắt ông dịu xuống, vẻ lo lắng lẫn tức giận đã lắng đi và hơi thở trở nên nhẹ nhõm. Nhân lúc người đàn ông trước mặt mình đang bình tĩnh lại, Vương Khải nhanh chóng đồng bộ ý thức của hắn với toàn thảy đống ký ức tồn tại trong đầu nguyên thể này để xác định tình hình trước mắt. Đầu thoáng ong lên một chút, từng mảnh ký ức lướt qua trong tâm trí và chỉ sau vài giây ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn nắm rõ được tất cả thông tin mà mình cần. Sau một thoáng nhận thức được thực tại, tâm trạng của hắn vội chuyển biến. Đôi mắt ánh lên vẻ bất ngờ, đôi môi chực run rẩy nhưng đã vội giấu đi để không khiến người dối diện mình nghi ngờ. Hắn hoàn toàn bỡ ngỡ mà hiểu ra rằng, vị trước mặt mình đây chính là hoàng đế của Thiên Viên Hoàng Triều, Bạch Lâm Phong. Mà bản thân hắn, Bạch Vương Khải, bất ngờ thay lại là n·gười t·hứ 3· trong số 4 nhi tử của ông ấy.

-K-khởi bẩm hoàng thượng. T-tam điện hạ đ-đã tỉnh lại rồi ạ ?

Giọng nói run rẩy từ từ cất lên phía sau lưng Lâm Phong. Bóng dáng nữ nhân trẻ tuổi khoảng độ 14 xuân xanh với vóc dáng nhỏ bé, mái tóc xõa ngang vai và chiếc mái ngố xinh xinh che trên trán. Trên thân cô ấy cũng mặc một bộ hán phục thời xưa, tuy nhiên y phục của cô lại trông khá bình thường nếu để so sánh với trang phục của vị hoàng đế đang đứng trước mặt. Đôi mắt của cô ấy có chút ướt, hai tay cô ấy chắp lại, đầu gối quỳ xuống đối phía người trước mắt mà dập đầu tạ lỗi. Biểu cảm của cô ấy ánh lên vẻ hoảng sợ, cơ thể không ngừng run rẩy mà giữ nguyên tư thế trước mắt Lâm Phong. Tuy vậy tâm tình của cô đã bớt đi sự lo lắng sau khi hay tin Vương Khải đã tỉnh, nhưng vẫn còn đấy nỗi sợ hãi khi phải đối diện với vị hoàng đế trước mặt nàng.

-Xin hoàng thượng trách phạt !



Thân thể nàng thị nữ không ngừng run rẩy, đôi môi bập bẹ phát ra từng chữ, và ngẩng đầu lên, giang đôi tay ra phía trước để hoàn thành lời thỉnh tội của mình.

-Nô tỳ đã lơ là, nhất thời không để ý việc tam điện hạ lại lén tu luyện... M-mong hoàng thượng ân xá...

Dứt lời, thân thể cô thị nữ lại lập tức cúi rạp xuống mặt đất, dập đầu một cái và giữ nguyên tư thế để đón nhận h·ình p·hạt của mình. Lâm Phong sau khi nghe lời thú tội của người con gái này liền quay sang phía cô, tâm trạng lập tức thay đổi. Ánh mắt hiện vẻ tức giận, hàng lông mày cau lại và sẵn sàng để buông ra một tràng mắng mỏ thậm tệ. Tuy nhiên, giọng nói tiếp theo cất lên đã trực tiếp dập tắt ngọn hộ hỏa trong lòng vị hoàng đế.

-Nhi thần nhận tội. Xin phụ hoàng đừng trách cứ Tiểu Thanh ! Vốn dĩ việc này xảy ra là do nhi thần cố chấp không nghe theo. Nếu người muốn trách phạt, xin hãy cứ trách nhi thần vì đã làm lơ lời người dặn dò.

Lời của hắn vừa dứt, lập tức xóa tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm nơi đây. Lâm Phong sau khi nghe được liền mới nguôi đi cơn giận, hàng lông mày giãn ra và đôi mắt cũng trở nên bình tĩnh. Từ từ quay lưng về hướng đứa nghịch tử đang nằm trên giường, ông lại lần nữa buông lời trách móc.

-Người biết rõ ràng lí do vì sao ta luôn cấm nhà ngươi tu luyện. Ngươi vốn sinh ra với Thiên Âm Cực Hàn thể, một trong thập đại thể chất mạnh nhất tồn tại trong tu tiên giới. Người sở hữu nó tư này sẽ có thiên tư cực kì cao, hơn nữa chân khí mà bản thân họ phát động đều sẽ luôn đi kèm với bàn khí lạnh giá phát ra từ chính thể chất ấy, chỉ là.

Lâm Phong thở dài, hướng ánh mắt buồn bã vào Vương khải mà tiếp tục.



-Thứ thể chất này chỉ có thể để cho nữ tử tu luyện. Ngươi thân là nam nhân, cơ thể vốn là dương nhiều hơn âm vậy nên không thể tiếp nhận hàn khí mà thể chất này sản sinh ra. Bất quá, ngươi cũng đã trải qua cảm giác đau đớn đến tận sâu vào sương tủy rồi. Cớ sao vẫn cố chấp mà cứ không chịu nghe ta an bài vậy ?

Nghe xong lời mà phụ thân mình vừa giải thích, Vương Khải chỉ có thể ráng gượng dậy để đáp lời. Rõ ràng từ trong đống kí ức của thân thể này, hắn đã nhiều lần nhìn thấy nguyên chủ nhiều lần bỏ qua lời cảnh báo của Lâm Phong mà cứ thế lén lút tu luyện. Kết cục mỗi lần đều may mắn đươc người hầu trong mà báo lại cho phía phụ thân. Nếu không phải ông ấy luôn kịp thời tiến đến và dùng tu vi để trấn áp hàn khí bạo phát ra thì bản thân tên lày sợ là đ·ã c·hết không biết bao lần rồi. Từ từ nở nụ cười bất đắc dĩ trên môi, hắn hướng phía người phụ thân đang cau có mà dập đầu đáp lời.

-Nhi thần quả là đã luôn không tuân theo an bài của người. Hôm nay nhi thần xin nhận tội, và cam đoan người người rằng lần sau sẽ không tái phạm. Mong phụ hoàng yên tâm và đặt niềm tin vào nhi thần.

Lâm Phong lúc này mới trở nên ngạc nhiên đối với lời mà nhi tử mình vừa thốt ra. Ông hướng ánh mắt khó tin vào Vương Khải, môi bĩu lên tiếng đầy nghi ngờ.

-Nhà người nói thật à ? Ngươi..... thật sự hiểu được nỗi khổ của phụ hoàng rồi sao.. ?

Kể cả khi lời Vương Khải nói ra vô cùng chắc nịch, thế nhưng Lâm Phong lại dường như khó có thể tin vào điều đang diễn ra trước mắt. Theo như trong trí nhớ của ông, tên nhãi này sẽ luôn tỏ vẻ khó chịu mà bỏ qua tai từng lời giáo huấn của ông ấy sau mỗi lần hàn khí được áp chế. Cái thói cứng đầu của hắn dường như đã vô hình trở thành điều Lâm Phong không thể không nghe thấy mỗi lần trách mắng Vương Khải. Thế mà hôm nay, cái tên nhãi ranh bảo thủ này lại đột nhiên thốt ra lời nói vô cùng khác lạ, Hơn hết nữa hắn lại nói với giọng vô cùng chắc chắn và thái độ hối lỗi.

-Nhà ngươi ..... không có bị đập đầu vào đâu chứ hả ?



Ánh mắt của ông ấy vẫn nhìn vào nhi tử của mình mà không thể dẹp đi sự nghi ngờ. Vương Khải lúc này chỉ có thể thở dài mà tự trách nguyên chủ của thân thể này quá ngu ngốc. Một lúc sau, hắn từ từ chụm tay lại, hướng phía phụ thân mình mà nghiêm túc lần nữa tạ lỗi.

-Nhi thần vô cùng hối hận vì đã khiến phụ hoàng nhọc lòng. Tuyệt đối sau này, nhi thần không bao giờ tái phạm nữa.

Giọng nói của hắn chắc nịch, ánh mắt hiện vẻ đầy cương quyết và giữ nguyên tư thế này trước mặt Lâm Phong. Ông ấy thấy được sự hối lỗi của nhi tử mình mới thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi đặt tay lên hai hắn. Biểu cảm thay đổi chỉ trong thoáng chốc và đôi mắt nhắm lại, miệng mở nụ cười vô cùng sảng khoái mà ngẩng đầu sảng khoái cười lớn.

-Được ! Được lắm hảo tiểu tử ! Cái tên nghịch tử nhà ngươi cuối cùng cũng đã thông suốt rồi. Báo hại thân già này vẫn luôn lo lắng rằng người sẽ không dễ bề từ bỏ. Rốt cuộc ta cũng đã được yên tâm từ giờ rồi ! Ha Ha ha !

Thấy được phụ thân đang vui vẻ cười lớn, thâm tâm của Vương Khải cũng nhẹ nhõm thở ra. Hắn đã thành công qua được cửa ải đầu tiên rồi, trong tâm trí cũng không nhịn được mà thầm chửi rủa.

- Đậu móe thằng nguyên chủ đầu đất ! Bản thân ta muốn như ngươi sống một cái cuộc đời vô lo vô nghĩ, nhưng cầu mà không được. Bản thân ngươi thì hay rồi, có gia thế, có tiền tài lẫn địa vị. Vậy mà cái đầu óc ngu ngốc bảo thủ của ngươi suốt ngày chỉ muốn bước chân vào con đường tu luyện. Cái giới tu sĩ suốt ngày chém chém g·iết g·iết thì có gì đâu để ngươi ham

Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ được mà cười thầm trong lòng, Tâm trí không ngừng cảm thán về tình cảnh của bản thân của hiện tại.

- Tốt quá rồi! C·hết đi sống lại cả ngàn lần, ta thế mà cuối cùng lại chọn được một cái thế tử thân phận để xuyên vào. Lần này thì nhất định ta sẽ hoàn thành cái ước mong ngàn đời kia !

Tưởng tượng đến cái cuộc sống tươi đẹp sau này, ăn uống có người hầu hạ, buồn chán liền ra ngoài giải trí. Tiền tiêu chẳng cần nhìn vào trong túi và bước ra đường luôn khiến bao người phải trịnh trọng cúi chào hắn. Tâm trí lập tức đắm chìm vào đống suy nghĩ và không ngừng tưởng tượng về viễn cảnh tương lai hoành tráng dành cho hắn.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !, truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !, đọc truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !, Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi ! full, Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi ! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top