Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !
Cảm nhận được ánh mắt và tâm trạng của phụ thân lẫn muội muội mình đang chuyển biến tốt, trong lòng Vương Khải cũng theo đó ấm lên chút cảm giác của tình thương. Sự quan tâm, lo lắng của bọn họ đối với hắn không chỉ gợi nhớ về tình cảnh trước kia của bản thân, mà còn là điều khó cầu được ở chốn tu tiên tàn nhẫn và khốc liệt này. Những cảm xúc tưởng chừng như đã nguội lạnh lại lần nữa từ từ sống dậy, khiến hắn không ngừng thầm cảm tạ trong lòng vì đã tìm được thứ gọi là ‘gia đình’. Bất quá, bản vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ về nơi mình đang ở, vì thế hắn liền lập tức dùng cớ để thối lui.
-Phụ hoàng, Vi muội, hai người có thể cảm phiền cho ta được không ?
Trưng ra vẻ mặt có chút tiều tụy, hắn vờ ho nhẹ mà đưa tay lên trán xoa xoa với biểu cmar không thoải mái, rồi từ từ lên tiếng.
-Ta phát giác cơ thể có chút mệt mỏi, e là di chứng của việc bộc phát hàn khí. Mong hai người thông cảm và cho ta chút thời gian nghỉ ngơi, hẹn ngày sau tốt hơn sẽ tiếp tục bàn luận.
Cả Lâm Phong lẫn Thanh Vi sau khi nhận ra sự tiều tụy của Vương Khải liền ngầm gật đầu với nhau, biểu thị rằng bản thân đã hiểu ý của đối phương. Tiếp đó Thanh Vi đứng dậy lên tiếng, cô chụm hai tay vào nhau hướng về phía Vương Khải cất giọng ân cần.
-Huynh quả là đã vất vả rồi. Mỗi lần hàn khí bộc phát đều khiến huynh trải qua cảnh cửu tử nhất sinh, chịu đựng cơn đau đến tận xương tủy. Bây giờ huynh cứ yên tâm nghỉ ngơi nhé ! Muội có chút việc bận, liền phải đi rồi. Xin hẹn huynh lúc khác.
Dứt lời Thanh Vi quay về phía Lâm Phong mà nháy mắt, nhằm đưa ra ám hiệu. Hiểu được ý của nhi tử mình, ông nhanh chóng cười xòa mà vờ phất tay áo, đưa tay lên cằm vuốt vuốt mà sảng khoái lên tiếng.
-Quả thực từ nãy đến giờ ta có hơi lơ là về tình trạng thân thể nhà ngươi. Dẫu sao thì, sự thay đổi của ngươi khiến phụ hoàng cảm thấy rất hài lòng. Nếu là có việc, cứ thoải mái nhờ người thông báo cho ta, đích thân ta sẽ an bài sắp xếp cho ngươi. Còn giờ thì tịnh dưỡng đi, ta cũng phải đi rồi.
Lâm Phong nở nụ cười nhẹ sau lời nói và nhanh chóng cùng Thanh Vi rời đi. Khoảng độ nửa khắc sau khi bóng dáng hai người kia đã khuất dạng, Vương Khải lúc này mới thôi diễn kịch mà chợt đứng lên, tiến về phía nàng thị nữ với thân hình vẫn còn đang run rẩy. Cô ấy tên Tiểu Thanh, là nha hoàn thường xuyên theo chân để hầu hạ hắn. Tiểu nha đầu này vẫn luôn đối mặt với lời trách mắng vì để Vương Khải nhiều lần lén lút tu luyện, dẫn đến việc hắn bạo phát hàn khí và được Lâm Phong kịp thời trấn áp. Nhiều lần cô tỏ ra oan ức và cảm giác vô cùng tủi thân vì bản thân mặc dù luôn làm tròn trách nhiệm, tuy nhiên không ngừng nhận lại khiển trách chỉ vì hắn. Mà phía Vương Khải từ lâu cũng đã biết hết, chỉ là bản thân hắn e ngại không dám nói ra. Thay vì dùng lời nói, hắn âm thầm đối tốt với Tiểu Thanh để khiến cô bớt đi cảm giác ấm ứt sau mỗi lần bị giáo huấn.
-Tiểu Thanh ! Ngươi không sao chứ ?
Đưa tay đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn hẵn còn run rẩy của Tiểu Thanh, hắn sau đó khẽ dìu cô đứng lên. Mang ánh mắt có chút lo lắng, hắn khẽ hạ giọng xuống với cử nhỉ nhẹ nhàng để hỏi thăm cô.
- Thứ lỗi cho ta nhé, tiểu nha đầu. Trước giờ người gây chuyện luôn là ta, vậy mà mỗi lần đều khiến ngươi bị trách phạt. Sau này ta tuyệt đối sẽ không gây chuyện để khiến ngươi chịu thiệt nữa
-Đ-điện hạ đừng nên như vậy!.... Hầu hạ điện hạ vốn là trách nhiệm của Tiểu Thanh, người không cần vì ta mà hạ mình như thế.”
Tiểu Thanh hốt hoảng đáp lời. Cô vội nắm lấy đôi tay của Vương Khải đặt xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng và đôi môi có chút run rẩy.
-Có sao đâu ? Ngươi vốn chỉ là một tiểu nha đầu tuổi đang lớn thôi. Tốt nhất vẫn nên được đối đãi tử tế chút.
Vương Khải cười xòa trả lời. Hắn đưa tay đặt lên đầu Tiểu Thanh, xoa nhẹ mái tóc cô mà dịu dàng an ủi. Gò má của Tiểu Thanh thoáng chốc đỏ bừng, ánh mắt tơr nên ngại ngùng và biểu cảm có chút hạnh phúc. Cô vốn đã quen với sự dịu dàng của hắn, đặc biệt khi mà Vương Khải luôn xem cô như muội muội của hắn mà đối đãi. Đối với tiểu nha đầu này, nhận được đãi ngộ tốt như vậy vốn là điều không tưởng.
-Ngươi có thể lùi về rồi, ta cảm giác hơi mệt mỏi. Có khá nhiều chuyện xảy ra hôm nay khiến ta cần chút thời gian tịnh dưỡng.
Hắn lên tiếng, khẽ ngáp dài mà cất tay xuống để nha đầu này có thể lùi ra. Tiểu Thanh sau thoáng ngại ngùng liền lập tức hành động. Cô cúi đầu hành lễ, giọng nói vui vẻ trở lại và gương mặt ửng đỏ đã bớt đi vẻ e thẹn.
-Vâng ạ ! Tiểu Thanh xin cáo lui. Chúc Điện hạ có giấc mộng đẹp.
Dứt lời tiểu nha đầu này nhanh chóng lùi về sau, bước ra khỏi phủ đệ của Vương Khải. Hắn sau đó quyệt định lùi về ngọa phòng để tiện bề nghỉ ngơi, cũng là muốn tranh thủ tìm kiếm chút thông tin về tình hình nơi đây. Sau khi đã an trên giường, hắn khẽ thở phào một hơi mà không ngừng suy nghĩ về những việc đã xảy ra hôm nay. Đầu tiên là,hắn xuyên không vào trở một thế tử phàm nhân không thể tu luyện vì cấm kị của thể chất. Thứ hai là, nơi hắn đang ở dường như cũng là một thế lực lớn. Cuối cùng là, người thân của hắn đều rất quan tâm hắn, khác hẳn với những gì bản thân từng trải qua trước đây.
Sau thoáng chốc suy nghĩ, hắn mới bắt đầu thu xếp trở lại từ thế thiền định. Đôi mắt hắn từ từ nhắm lại để ký ức của thân thể này dần chảy qua tâm trí của Vương Khải như một thước phim. Cứ thế Vương Khải từ từ chìm đắm trong từng khung cảnh về khoảng thời gian phụ thân hắn đã dạy bảo hắn trong quá khứ và những khúc mắc cũng từ từ được hé lộ. Vốn dĩ nơi hắn đang ở được gọi là Thiên Viên hoàng triều, một thế lực đã tồn tại được vạn năm. Theo như ký ức của hắn, Thiên Viên hoàng triều hiện tại chỉ có thể xếp vào trung đẳng vương triều. Tuy nhiên vào khoảng vạn năm trước, Thiên Viên hoàng triều đã từng là cao đẳng vương triều và thậm chí còn là một trong những thế lực mạnh nhất ở đại lục thời bấy giờ. Lí do tại sao một thế lực hàng đầu nay lại xuống dốc đến mức trở thành một trung đẳng vương triều, vẫn là phải quay trở về thời kỳ hỗn mang của Huyền Vân đại lục.
Huyền Vân đại lục trong quá khứ là 1 trong 5 mảnh đại lục đã tồn tại từ thuở hoang sơ của hành tinh này. Lung Linh giới là một tiểu thiên thế giới đã được tạo ra vị cường giả bí ẩn ở cảnh giới thần đế trước khi hắn vẫn lạc, cũng chính là nói hành tinh Vương Khải hiện đang sinh sống vốn là Lung Linh giới. Sự tồn tại của vị thần đế này trước giờ vẫn luôn là một ẩn số lớn tuy nhiên thì sự kiện thời kỳ hỗn mang của tinh cầu này lại là lịch sử được lưu truyền. Ở thời sơ khai, Linh Lung giới có tổng cộng 5 đại lục, lần lượt là: Bắc Cấm, Thương Hải, Trung Châu, Hoang Cổ và cuối cùng là Huyền Vân đại lục. Bắc Cấm đại lục được gọi là Bắc Địa Cấm Khu, sở dĩ có tên như vậy bởi vì nơi đây vốn trước giờ ẩn chứa những bí mật thần bí nhất của Lung Linh giới, ngoài ra thì nơi đây cũng là nhà của vô số các kì dị yêu thú từng xuất hiện ở thế giới này. Tu sĩ dù là đạt đến cảnh giới đại thừa cũng sẽ không dám tùy tiện bước chân và khu vực này, bởi vì một đi sẽ không trở lại, hoặc có trở về được thì cũng là cửu tử nhất sinh.
Trung Châu lại là mảnh lục địa nằm giữa Thương Hải và Huyền Vân đại lục, nơi này từng một thời là chiến trường giữa nhân tộc và yêu tộc và cho đến hiện tại, nơi đây vẫn là khu vực được đại năng của cả 2 bên nhân tộc và yêu tộc đặt ra cấm chế nhằm ngăn chặn sự xâm lược của một trong hai. Hoang Cổ đại lục thì được bao phủ bởi vô hằng sa mạc, nơi đây vốn rất khô hạn và không tồn tại nhiều dấu hiệu của sinh vật sống. Tuy vậy thì trải qua thời kỳ hỗn mang, nơi đây lại trở thành giao điểm nơi yêu tộc và nhân tộc có thể sinh sống chung với nhau.
Trở lại với Thương Hải và Huyền Vân đại lục, 2 mảnh lục địa này cùng với Trung Châu đã trở thành vùng đất tồn tại nhiều sự sống nhất của Lung Linh giới thời bấy giờ. Thời đại hỗn mang, khi mà sự sống mới bắt đầu phát triển và hai bên yêu tộc lẫn nhân tộc bắt đầu tồn tại, yêu tộc ban đầu vốn là kẻ thống trị. Bởi vì sở hữu huyết mạch di truyền cũng như nhận được sự bảo hộ của thiên đạo, yêu tộc tùy thời đã chiến lĩnh Trung Châu lẫn Thương Hải và phần lớn Huyền Vân đại lục. Nhân tộc lúc bấy giờ chưa có tồn tại đại năng tu tiên và phải chịu cảnh làm nô lệ trong khoảng thời gian dài, họ bị bức ép, bị đối xử như loài cầm thú hoặc đem ra mua vui cho quần thể yêu tộc. Chỉ cho đến khi thế cục dần thay đổi, yêu tộc mất đi sự bảo hộ của thiên đạo và nhân tộc bắt đầu có sự xuất hiện của tu sĩ.
Từng lớp tu sĩ dần xuất hiện ở nội bộ nhân tộc và âm thần nuôi dưỡng sức mạnh, cho đến khi các đại năng Đại Thừa Kỳ bắt đầu xuất hiện, ngay sau đó họ liền bắt đầu tuyên chiến với yêu tộc. Trận chiến theo đó mà bùng nổ trong một khoảng thời gian dài với sự thành công liên tục nghiêng về phía nhân tộc, yêu tộc dần dần bại trận và bị ép lui cho đến khi địa phận của nhân tộc được mở rộng đến hơn phân nửa Trung Châu. Yêu Tộc lúc này mới rõ ràng nhận thức được sự cường đại của nhân tộc và hiểu rõ bản thân sớm đã không còn được thiên đạo che chở, vì vậy mà đã cử ra vài đại diện của yêu tộc để hướng phía nhân tộc cầu hòa. Cấm chế cũng được đặt ra từ đây, thời kỳ hỗn mang kết thúc và khởi đầu cho sự phát triển thuộc của thế hệ tu sĩ mới của nhân tộc từ đây liền bắt đầu.
.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !,
truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !,
đọc truyện Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !,
Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi ! full,
Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi ! chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!