Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 134: 152


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bệnh của Mẫn Tư Hành thật sự đã đến giai đoạn cuối, trên mặt trên người nổi đầy nước mụn màu đỏ, nhô lên thành từng cái bọng máu, có mấy cái vỡ rồi, máu trong bọc trong suốt chảy ra ngoài một cách dữ dội, có lẽ là sợ chạm vào vết thương, hắn quần áo trên người đều bị lột sạch, xa nhìn giống như cả người đầy máu.

Tiêu Phượng Ngô dùng khăn trắng che miệng mũi, hắn bị mùi máu tanh xông tới trợn tròn mắt, duỗi hai đầu ngón tay vén tấm chăn mỏng trên người Mẫn Tư Hành liếc nhìn, phát hiện những tổn thương màu hồng nhạt và đường mạch máu đã lan đến bên hông. Hắn mở khăn rồi buộc ở sau gáy, che hơn nửa khuôn mặt, lúc này mới bắt mạch cho Mẫn Tư Hành.

Mạch đập vô lực, hơi thở yếu ớt, Tiêu Phượng Ngô bẻ xương hàm gã, phát hiện hàm răng ngậm chặt, căn bản không đút nổi thuốc, cưỡng ép rót thuốc vào chỉ sợ thuốc chảy vào cuống họng. Hắn suy nghĩ một chút, đề bút viết xuống hai toa thuốc, nói với người hầu bên cạnh: “Đem dược liệu của phương thuốc thứ nhất trộn lại với nhau, sau đó ép thành bột mịn, cần hai mươi cân, thêm nước vào dược liệu của phương thuốc thứ hai, nấu với lửa lớn cho thành cao, xong thì bôi lên người hắn, chuẩn bị ngân châm, đốt lò than, khi ta muốn dùng thì bưng lại đây.”

Ngón tay trỏ của Mẫn Tư Hành đã sưng bầm, Tiêu Phượng Ngô rút một cây ngân châm ra, châm vào đầu ngón tay, đâm hơn nửa cây kim. Nha hoàn ở bên cạnh thấy thế, nét mặt lộ vẻ không đành lòng, chỉ cảm tay mình cũng bắt đầu thấy đau.

Ngân châm rút ra, kim biến thành màu đen.

Tiêu Phượng Ngô lấy con dao nhỏ, mở một vết thương nhỏ trên ngón tay trỏ Mẫn Tư Hành, sau đó dùng sức ép vào, thật lâu mới chảy ra ít máu, đen thui sền sệt, dính tại trên ngón tay chứ không rơi xuống, Tiêu Phượng Ngô dùng khăn lau, sau đó lại nặn máu ra, đến khi nhìn thấy máu chảy ra ngoài thành màu đỏ mới ngừng tay.

Mẫn Thượng Thiện huy động tất cả người hầu trên dưới trong nhà, không lâu sau thuốc bột và thuốc mỡ cũng nấu xong. Tiêu Phượng Ngô lần lượt rút ra ba mươi sáu cái châm trên người Mẫn Tư Hành, sau đó ra hiệu tôi tớ tới bôi thuốc: “Đem thuốc mỡ đắp toàn thân, những nơi bọng máu bị vỡ cũng phải thoa lên.”

Hắn không thích những chuyện này, dựa lưng vào cột giường, một mắt cũng không thèm liếc nhìn.

Tôi tớ sợ bệnh này truyền nhiễm, bôi thuốc cũng nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh, thuốc mỡ đen sì sì bôi đầy người, toàn thân Mẫn Tư Hành rất nhanh phủ một màu đen kịt, chẳng chừa một chút da thịt trắng nõn nào.

Tiêu Phượng Ngô mở túi thuốc, sau đó cho vào chậu than: “Bưng chậu than lại đây, đặt ở dưới gầm giường, ra sức quạt, bốn góc phòng cũng phải đặt lò than, tăng nhiệt độ lên.”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Từ xưa đến nay chưa từng thấy biện pháp chữa bệnh kỳ quái như thế, lòng người dù cảm thấy lạ, nhưng buộc lòng phải làm theo, mỗi người dùng quạt quạt tới mồ hôi đầm đìa, Tiêu Phượng Ngô lui ra, chỉ quan sát tình hình bên trong cách cửa sổ.

Dần dần, có khói trắng từ trong phòng bay ra, làm người ta nước mắt chảy ròng ròng, như là bén lửa, lão hói đầu dùng tay áo che mặt, nổi trận lôi đình nhìn Tiêu Phượng Ngô: “Chữa bệnh kiểu gì kỳ quái thế này, ngươi lấy bệnh nhân làm trò đùa à?!”

Tiêu Phượng Ngô khoanh tay, tựa cười mà không cười liếc nhìn lão: “Lão bất tử, im lặng, cha của ông còn chưa lên tiếng, ông ở đây ba hoa cái gì, gì, không đợi nổi muốn bái kiến tổ sư gia này sao?”

Lão hói ở Yến Thành kể ra cũng có chút thanh danh, đệ tử môn hạ vô số, chưa từng bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, giận tới muốn té ngửa, suýt nữa là ngất đi rồi.

Mẫn Thượng Thiện lại kiên nhẫn hơn, vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên trong phòng.

Tiêu Phượng Ngô tới bên cạnh Tần Minh Nguyệt, kéo y ngồi dưới đất, sau đó cũng không ngại bẩn, gối lên chân y mà nằm tại chỗ, nhắm hai mắt nói: “Trời sáng nhớ gọi ta.”

Tần Minh Nguyệt nhổ cỏ dại trên đất, đầu ngón tay quấn quanh hai vòng, qua loa đáp một tiếng.

Lão hói thấy thế càng ghét: “Vô liêm sỉ!”

Tần Minh Nguyệt nghe vậy giương mắt, hơi nhếch môi: “Xiêm y còn chưa cởi, mà là vô liêm sỉ sao. Ông kia, chẳng lẽ ông còn là đồng nam, cũng có tuổi rồi, sớm mở mang tầm mắt,  không thôi là đèn nhang cũng không có đó.”

Người thuộc tầng lớp hạ cửu lưu, nói chuyện kiểu hạ cửu lưu, những năm này Tần Minh Nguyệt đã từng nghe bao lời khó nghe rồi, bây giờ phải sợ một lão già nát rượu sao.

Tiêu Phượng Ngô nghe hai người khẩu chiến, nhịn cười quay đầu, nhìn Tần Minh Nguyệt nói: “Em nói xem, có phải mấy người này thích phá hỏng chuyện tốt của người ta không, giờ này, lẽ ra hai ta phải quấn chăn mà ngủ rồi.”

Tần Minh Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, ũ rũ nói: “Ngươi cũng có tốt hơn người khác đâu.”

Tiêu Phượng Ngô dựa sát vào lòng ngực y, không để ý lắm: “Ta không xấu, em không yêu.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top