Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 135: 153


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

ực ực ——

Đoàn người vây xem cùng nhau nuốt nước bọt, chẳng ai nghĩ tới chuyện Tiêu Phượng Ngô có thể ác như vậy, xuống tay với một lão già năm mươi tuổi, Mẫn Thượng Thiệnở phía xa, thu tất cả vào mắt, xua tay ra hiệu cho hạ nhân khiêng Lý Tư Mâu nhấc đi, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Phượng Ngô, nét mặt thả lỏng: “Tư Hành đã không còn việc gì nữa, Mẫn gia ta, nợ một món nợ ân tình của ngươi.

Tiêu Phượng Ngô căn bản không cảm kích, ngửa đầu nhìn mây trên trời: “Bây giờ thì không sao, không có nghĩa là sau này không sao, thế thúc vẫn nên ngừng tay, những kẻ buôn thuốc không thể sống sót, bệnh của Mẫn Tư Hành, nói không chừng là báo ứng của ông trời.”

Mẫn Thượng Thiện nghe vậy hơi híp mắt lại: “Tiêu gia cũng có lúc cường thịnh, cũng chưa từng tích đức, việc mua bán thuốc phiện chẳng phải cũng không ngừng lại sao.”

Tiêu Phượng Ngô cười toe toét buông tay: “Cho nên, nhà ta hiện tại đã gặp báo ứng, chết thì đã cũng chết, bỏ trốn thì cũng đã bỏ trốn rồi, chẳng lẽ thế thúc muốn theo dấu xe đổ của nhà ta?”

Mẫn Thượng Thiện nghe vậy nghẹn lại, một ngụm khí mắc kẹt trong ngực không lên không xuống, đại khái là chưa từng thấy ai có thể đem chuyện gia đình tan nát lại nhẹ nhàng như vậy, cuối cùng phất tay áo, ra hiệu quản gia tiễn khách.

Tiêu Phượng Ngô kéo ống tay áo tới khuỷu tay, cười híp mắt duỗi tay ra một cái: “Phí chẩn bệnh, hai trăm lượng bạc ròng, nhất tuyến châm của Tiêu gia trị giá bao nhiêu đó.”

Lòng Mẫn Thượng Thiện biết hắn chẳng muốn có dính líu gì với Mẫn gia, thở dài một hơi, ra hiệu quản gia trả thù lao, Tiêu Phượng Ngô nhận cái túi thiêu tinh xảo từ tay người hầu, dùng tay ánh chừng cân nặng của nó, sau đó nói với Tần Minh Nguyệt: “Đi thôi.”

Hai người rời Mẫn phủ, đi thẳng về nhà, Tiêu Phượng Ngô cứ đi, bỗng nhiên đem túi thêu ném vào trong ngực Tần Minh Nguyệt, làm người hưởng lợi đầu óc mơ hồ, Tần Minh Nguyệt nhận túi tiền, giương mắt hỏi: “Sao vậy?”

Bước chân Tiêu Phượng Ngô không ngừng, cũng không quay đầu lại, chậm rãi xoay người: “Cho em đó.”

Tần Minh Nguyệt ngẩn ra, theo bản năng nắm chặt túi tiền, đầu ngón tay trắng nõn nổi bật giữa túi thêu tím, tạo thành sự đối lập rõ ràng, hắn cúi đầu nhìn một chút tiền bên trong, sau đó bước tới, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Phượng Ngô nói: “Tại sao cho ta?”

Tại sao phải cho y à?

Tiêu Phượng Ngô cũng không biết, muốn cho thì cho, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Minh Nguyệt, phát hiện ý cười trong mắt đối phương muốn giấu cũng không giấu được, đuôi lông mày tràn đầy nét vui vẻ, dường như y không cầm hai trăm lượng bạc, mà sở hữu một núi vàng vậy.

Hai trăm lượng bạc mà thôi, Tần Minh Nguyệt chỉ cần chịu lên sân khấu bán giọng hát, còn nhiều mà người nguyện ý vì y mà tốn vàng tốn bạc, chỉ có bấy nhiêu mà sao lại vui vẻ rồi

Tiêu Phượng Ngô nhíu mày không hiểu, sau đó dùng ngón tay cái ma sát ống tay áo, cười trêu nói: “Hồi đó, gia có thể vì em vung tiền như rác, hiện tại cũng có thể.”

Hắn cảm thấy, hành động này không có gì ghê gớm cả, nhớ lúc đầu, đâu chỉ là nghìn kim, vạn kim hắn cũng vì Tần Minh Nguyệt mà tiêu tốn, có thể Tiêu Phượng Ngô quên mất, hồi xưa thì hắn gia tài bạc triệu, hiện tại nghèo rớt mồng tơi, cho đi, ý nghĩa cũng tất nhiên là không giống nhau.

Tần Minh Nguyệt không nói lời nào, siết chặt túi tiền, không biết tại sao, cuối cùng cũng buông tay, trả lại cho Tiêu Phượng Ngô: “Tiền này ngươi lấy lại đi, bản thân nghèo rớt rồi, cho ta làm cái gì.”

Tiêu Phượng Ngô chỉ lấy một trăm lượng bạc: “Mỗi người một nửa, còn lại là tiền ăn.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top