Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 133: 151


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Từ xưa tới nay quan thương cấu kết, Mẫn Thượng Thiện có thể ngồi vững vàng ở vị trí ngày hôm nay, sau lưng không thể thiếu tri huyện giúp đỡ, thường ngày lão tiến cống huyện nha không ít, xung đột giữa Mẫn Tư Hành cùng Tiêu Phượng Ngô trước sau cũng có nhiều người chứng kiến, nếu Mẫn Thượng Thiện lén lút hại chết Tiêu Phượng Ngô, tri huyện cũng nhiên sẽ giúp lão.

Tiêu Phượng Ngô bị hai tên người hầu chế trụ hai tay, bình chân như vại, dường như cũng chẳng muốn chống cự làm gì, Tần Minh Nguyệt lại ngược lại, soạt một cái, đứng che trước mặt hắn, nhìn Mẫn Thượng Thiện lạnh lùng nói: “Từ xưa, xử án bắt người đều nói bằng chứng cụ thể, Mẫn lão gia chỉ dựa vào một ít lời nói bóng nói gió thì đã vượt mặt quan phủ tự ý bắt người, có phải không hợp với quy củ không?”

Mẫn Thượng Thiện căn bản chẳng để y trong mắt, nghe vậy một đôi mắt tinh quang tỏa ra bốn phía, khi nheo lại lộ ra sự tàn nhẫn: “Coi như không hợp quy củ, bây giờ cũng làm rồi, ngươi có thể lên huyện nha tìm tri huyện phân xử, Mẫn mỗ tuyệt đối không ngăn cản!”

Tiêu Phượng Ngô cũng nói: “Ta cũng không phải không về, em tránh ra trước đi.”

Tần Minh Nguyệt thường thấy hào môn đại tộc đằng sau ngấm ngầm làm chuyện xấu xa, giết người không quyền không thế cũng chẳng khó, hài cốt chôn trong đá hoa cương, ném vào trong hồ mấy chục năm cũng chẳng bò lên nổi, chỉ cảm thấy Tiêu Phượng Ngô chẳng còn con đường sống, chẳng chịu nhượng bộ.

Mẫn Thượng Thiện lại không muốn phí hơi, ống tay áo vung mạnh, mang theo gió lạnh: “Kéo đi hết cho ta!”

Rất tốt, toàn quân bị diệt.

Bây giờ Mẫn gia rối ren, hai người bị bịt mắt đưa vào từ cửa sau, ở xa nghe thấy tiếng huyên náo truyền đến từ tiền viện, nha hoàn gia đinh vội vàng chạy ngược xuôi, còn kèm theo tiếng khóc nức nở vang trời của nam nữ già trẻ, giống như có người chết rồi vậy.

Tiêu Phượng Ngô cảm thấy mình bị đẩy vào một gian phòng chứa củi, cánh mũi tràn ngập bụi bay, hắn nghe có người đóng cửa cài chốt, dựa vào tường cọ tấm vải bố che mắt xuống, chốc lát đã thích ứng chỉ thấy Tần Minh Nguyệt trưng ra một gương mặt khó chịu, khoanh chân ngồi dưới đất.

Tiêu Phượng Ngô vui vẻ, hai tay bị trói tay sau lưng, dựa vào cửa lắng nghe động tĩnh: “Ối chà, Mẫn Tư Hành đoản mệnh kia không chết thật đấy chứ?”

Tần Minh Nguyệt khi còn bé sống nhờ gánh hát, cũng có chút công phu, y nhắm hai mắt mò mẫm nửa ngày, sau đó tự thoát khỏi dây thừng cột chặt, nắm cổ tay đầy vết trói lạnh lùng nói: “Hắn mà chết, Mẫn Thượng Thiện chắc chắn bắt ngươi chết theo, tốt nhất bây giờ ngươi cầu ông bà phù hộ Mẫn Tư Hành sống lâu trăm tuổi.”

“Sống thì sống được đấy, chỉ phải xem là sống thế nào thôi.”

Tiêu Phượng Ngô tiến đến bên cạnh y: “Lại đây, giúp ta cởi trói.”

Tần Minh Nguyệt đẩy hắn ra, cười nhạo nói: “Cột vậy đi, bớt kiếm chuyện!”

Nói xong y từ trên mặt đất đứng dậy, đi tới cửa sổ lấy tay chọc thủng giấy, nhìn thấy hạ nhân Mẫn gia bưng chậu nước vội vàng chạy tới lui, nước sặc mùi tanh hồng, ngoài cửa còn có hai người trông chừng, không khỏi chau mày, suy tư, sau đó nhìn về phía Tiêu Phượng Ngô ngồi dưới đất hỏi: “… Ngươi hạ độc hắn thật à?”

Tiêu Phượng Ngô dựa lưng vào đống củi: “Ngài đánh giá ta cao quá rồi đó.”

Tần Minh Nguyệt nghe vậy đột nhiên lại suy nghĩ, sau đó đi tới cởi dây trói cho hắn, thấp giọng nói: “Bớt giở tính trẻ con đi, biết gì thì nói nhanh lên, đừng giấu ở trong lòng, ta cũng bất an theo.”

Tiêu Phượng Ngô suy nghĩ một chút nói: “… Kỳ thực ta cũng không khẳng định lắm.”

Hôm nay ở Thịnh Đức Lâu, hắn phát hiện trên ngón tay trỏ Mẫn Tư Hành có lấm tấm đỏ, ngón tay có sang thương, phần rìa ố vàng, bên trong tím đen, tổn thương rất giống với sang thương từng nhìn thấy ở y quán Tiêu gia. Khi phát bệnh cả người sốt cao, cả người nổi mụn nước, kèm theo mạch máu chằng chịt khắp nơi, như hoa sen, người bình thường sống không qua ba ngày, cả người cứng như gỗ, không nói một lời cũng không động đậy, chỉ còn chờ chết.

Bệnh này rất hiếm, vì Tiêu gia nhiều đời theo nghề thuốc mới nhìn thấy vài lần, đại phu tầm thường e rằng sẽ trị theo bệnh đậu mùa.

Tần Minh Nguyệt nghe vậy muốn nói cái gì đó, cửa phòng củi hốt bị người đẩy ra, một quản gia nhìn thấy bọn họ, sau đó vẫy vẫy tay với hạ nhân, không nói gì đem hai người đi, quanh co một hồi thì vào trong viện của Mẫn Tư Hành.

Tiểu viện u tĩnh thường ngày bây giờ tối o, người đứng chật ních, Tiêu Phượng Ngô liếc mắt nhìn, phát hiện danh y trong Yến Thành đều đứng ở đây, Công Tôn đại phu Thiên Kim Đường, Chu đại phu Hạnh Lâm Các, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top