Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 106: 124


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nghiêm Ngộ chỉ cảm giác đầu óc mình sắp nứt ra rồi, đau lăn lộn trên đất. Tô Tình sợ giật bắn người, vội vàng dọn mấy vật cứng xung quanh đi, không xa không gần đứng ở bên cạnh, cũng không biết có nên tiến tới hay không, sốt ruột tới đổ mồ hôi ướt cả lưng.

Hệ thống vừa khóc vừa đánh: 【 huhuhuhuhu sao mày còn chưa cút! Tao đánh chết mày, đánh chết mày! 】

Bên ngoài có Tô Tình và Tuân Xuyên, thằng hề bị trọng thương tất nhiên cũng sẽ không đi ra ngoài, chỉ có thể cùng hệ thống giành giật, muốn nuốt chửng sức mạnh của nó. Nghiêm Ngộ không biết tình hình trận chiến thế nào, mà thời gian trôi qua, dần dần chỉ có thể nghe thấy hệ thống một mình vừa đánh vừa khóc thút thít.

【 thằng ml, mày nghe không hiểu tiếng người có phải không, giật chết mày, cho điện giật chết mày! Đồ xấu xí còn dám cắn tao?! huhuhu tao cắn chết mày —— gào gừ! Gào gừ! Gào gừ! 】

【 huhuhu bảo biến đi thì không nghe, lại ép tao động thủ… Chết ở chỗ này dọa người lắm … Đá đi mày đi nè huhu… 】

Hệ thống ở phương diện nào đó đã đánh chết thằng hề.

Tàn hồn còn lại của thằng hề từ trong thân thể Nghiêm Ngộ bị đá ra, yếu chỉ còn là một du hồn không thành hình người, giãy dụa vặn vẹo một lát, ánh sáng lóe lên, hóa thành oán châu đen kịt, lẳng lặng nằm ở trên sàn nhà.

Là quỷ hồn cấp cao chết thì mới có thể ngưng tụ thành hồn châu.

Tô Tình sửng sốt chốc lát, nhanh chóng bật đèn, bước lên nâng Nghiêm Ngộ từ trên mặt đất dậy, thấy khí sắc hắn gần như trong suốt, ánh mắt tan rã, tất nhiên là còn chưa tỉnh, tay ra  sức vỗ mặt hắn: “Nghiêm Ngộ?! Nghiêm Ngộ?!”

“Khụ khụ khụ… Tôi không sao…” Nghiêm Ngộ sặc sụa, sau đó đẩy cô ra, chống lên mặt đất mà đứng dậy: “Cô mau đưa những quỷ hồn kia đi đầu thai, quỷ môn quan sắp đóng…”

Tô Tình nghe vậy, thay đổi sắc mặt, nhìn thời gian, phát hiện đã sắp đến mười hai giờ, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ gom mấy bình du hồn tìm được, cho nhanh vào túi muốn chạy đi đưa bọn họ đầu thai, chỉ là trước khi đi cô liếc nhìn Tuân Xuyên, lại nhìn về phía Nghiêm Ngộ, muốn nói lại thôi nói: “Cậu ta…”

Nghiêm Ngộ lắc đầu một cái, thở cũng tốn sức: “Cô đi đi…”

Sau đó hắn đỡ tường, từng bước một đi tới trước mặt Tuân Xuyên. Tô Tình thấy thế mím mím môi, quay người chạy ra.

Tuân Xuyên lần này bị thương rất nặng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình dáng loài người, cậu thấy Nghiêm Ngộ không có chuyện gì, yếu ớt kéo khóe miệng, phản ứng lại, rồi lại giãy dụa lùi về sau: “Em không đi đầu thai…”

Cậu khó khăn lắc đầu, nét mặt kinh sợ chống cự: “Em không đi… Nghiêm Ngộ… Em không đi…”

Nghiêm Ngộ nghe vậy, bước chân dừng lại, sau đó đè xuống cảm giác toàn bị châm chích đau nhói, quỳ một chân trên đất, cúi người kéo cậu vào trong lồng ngực: “Không đi thì không đi…”

“Anh vốn, cũng không muốn ép em đi…”

Tuân Xuyên giương mắt, phát hiện viền mắt Nghiêm Ngộ hơi ửng đỏ, xưa nay cậu chưa từng thấy Nghiêm Ngộ ở bộ dạng này, không khỏi ngẩn người, tay muốn sờ mặt hắn, mà nhìn thấy trên người mình đang trong trạng thái thối rữa, liền thu về.

Tuân Xuyên không cần soi gương, cũng biết mình hiện tại nhất định không nơi nào xem được, che mặt nghiêng đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt tối mịt ảm đạm: “Nghiêm Ngộ… Anh không được phép ghét bỏ em…”

Nghiêm Ngộ không nói lời nào, hôn một cái lên trán Tuân Xuyên, sau đó ôm cậu đứng dậy, từng bước một đi xuống lầu.

Tuân Xuyên tựa hồ nhận ra được cảm xúc của hắn có gì không đúng, nghe bên tai tiếng nhịp tim, chầm chậm nói: “Em nghỉ mấy ngày là khỏe.”

Nghiêm Ngộ vẫn là không nói ra được câu nào, trong cổ họng như bị một cục bông chặn lại, yên lặng mà giấu kín tâm tình của mình, hắn quen chôn giấu tất cả ở trong lòng, khiến người ta không nhìn trộm được một chút tâm tư nào của mình.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top