Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 105: 123


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khi Nghiêm Ngộ xuống lầu, có tiếng bước chân nhẹ nhàng ở hành lang vang vọng, ruồi muỗi bay tới lui dưới bóng đèn mờ nhạt. Thời tiết ngột ngạt khiến người ta thở không nổi, mùi hôi thối của đống rác gần đây thổi tới khuếch tán khắp tòa nhà.

Dựa vào lan can đốt điếu thuốc, Nghiêm Ngộ nhìn vách tường loang lổ trước mắt, bỗng nhiên cảm giác mình sống không như một con người, vừa cảm thấy vậy cũng tốt, vừa lại cảm thấy không thể tiếp tục sống như vậy.

Thuốc lá trên tay chỉ cháy một đoạn nhỏ, sau đó dụi tắt trên lan can, Nghiêm Ngộ lấy tay đẩy cửa phòng ra, không ngờ Tuân Xuyên đứng ở sau cửa mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời thật không biết là ai dọa ai.

Sửng sốt trong chốc lát, Tuân Xuyên nhường chỗ, bay về giường, một đôi chân lúc ẩn lúc hiện, Nghiêm Ngộ không lên tiếng, thay giày, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, một lát sau, tay kéo ngăn kéo thứ tư ra.

Tuân Xuyên bất động, muốn nhìn, lại cảm thấy không nên nhìn nữa.

Dưới bàn có một chậu than để đốt bùa, Nghiêm Ngộ kéo nó ra ngoài, sau đó châm lửa vào đống giấy rồi ném vào, một ngọn lửa màu quất bùng lên, chiếu lên gương mặt hắn làm ánh lên mấy phần mùi vị ôn nhu.

Tuân Xuyên vẫn hỏi một câu: “Anh đốt cái gì đó?”

Đáy mắt Nghiêm Ngộ bập bùng ánh lửa, lạnh nhạt nói: “Đốt cho em mấy thứ xui xẻo.”

Nếu như lúc trước hắn không tính cái quẻ này, sẽ không chia tay với Tuân Xuyên, không chia tay, Tuân Xuyên cũng sẽ không đi thành phố X chờ mình, cũng không phải chết. Có lúc, trong cõi u minh, hết thảy đều là số mệnh.

Tuân Xuyên lặng yên không một tiếng động bay đến, âm khí quanh thân làm ngọn lửa yếu đi mấy phần, không lay động, dường như trong giây lát sẽ tắt, Nghiêm Ngộ đưa tay che lại, ánh lửa mới sáng nổi, giấy cũng rất nhanh hóa thành tro.

Đốt xong sau, Nghiêm Ngộ rót một chén nước, dội tắt đóm lửa còn sót, hỏi Tuân Xuyên: “Hận anh không?”

Vốn tưởng rằng đây là một câu nói làm người tan nát cõi lòng, nhưng lại cứ nhàn nhạt mà cất lên như thế.

Tuân Xuyên nghe vậy, biết nhất định là Tô Tình nói gì đó với hắn rồi, không biết làm thế nào đành khều khều cái góc bàn, cụp mắt nhìn chậu than: “Không hận, thực ra anh có thể trực tiếp nói cho em biết…”

Mà nói xong, lại cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, Nghiêm Ngộ nói thật, chính hắn cũng chưa chắc sẽ tin, chỉ sẽ cảm thấy đối phương muốn chia tay mà cũng chẳng chịu đưa ra cái lý do hợp lý, dù sao mấy thứ như đoán mệnh, cũng không thể tin được.

Tuân Xuyên thậm chí còn không biết, con người sau khi chết, vì chấp niệm quá sâu đậm mà biến thành quỷ.

Nghiêm Ngộ nghe vậy sờ túi, muốn hút thuốc, kết quả phát hiện đã không còn thuốc, Tuân Xuyên rút bật lửa trong tay hắn ra, cạch một tiếng ném về bên cạnh, sau đó mặt đối mặt ngồi ở trên đùi hắn.

“Làm quỷ cũng không phải xấu,” Tuân Xuyên nắm cằm của hắn, chân mày lạnh lùng, mang theo cảm xúc đang nhìn từ trên cao xuống, “Nếu em không chết, chia tay rồi, không chừng anh sẽ an tâm mà quên em mất.”

Chết rồi, Nghiêm Ngộ mới có thể nhớ cậu, cả đời đều không quên được…

Theo một ý nghĩa nào đó, Tuân Xuyên hiểu rõ Nghiêm Ngộ, tính cách không xấu, nhưng đúng là vô tâm vô phế, bằng không cũng sẽ không thể trưởng thành như thế này.

Nghiêm Ngộ nói: “Có thể quên, âu cũng là một chuyện tốt.”

Quỷ môn không mở mỗi năm, mà ba năm mở một lần, hoặc năm năm một lần, không hề có con số chính xác, có vài thuật sĩ có thể suy tính ra, quỷ hồn lại không thể, trong số họ có người muốn đầu thai, tình nguyện tranh đấu vỡ đầu chảy máu để không bỏ lỡ cơ hội lần này.

Tối nay, Nghiêm Ngộ cảm thấy oán khí nóng rẩy rõ ràng ở ngoài kia, hắn lo có ác quỷ xông tới, trong tay áo giấu chuôi kiếm đồng tiền, dựa vào ván giường nhắm mắt dưỡng thần, hừng đông thần kinh mới hơi thả lỏng.

Nghiêm Ngộ có thói quen thay đổi trắng đen, ban ngày thì mệt rã rời, hắn mở mắt ra, thấy Tuân Xuyên vẫn còn nằm trên người mình, ngáp một cái, rồi cũng nằm xuống, không lâu sau thì ngủ.

Tuân Xuyên yên lặng trở mình, lẳng lặng liếc nhìn Nghiêm Ngộ, sau đó lặng lẽ đưa tay ra, như muốn xoa mũi hắn, nhưng lại không muốn đánh thức hắn, cuối cùng vẫn thu tay về.

Lúc giữa hè oi bức nhất, cây cỏ bên ngoài bị nắng tới úa vàng, Tuân Xuyên xuyên rèm liếc nhìn ra ngoài, cũng bị ánh sáng mặt trời nóng rực đẩy lui về, chỉ có thể lẳng lặng đợi mặt trời xuống núi.

Trong lúc Nghiêm Ngộ còn ngủ, ngoại trừ đôi khi xoay người, cũng không tỉnh, Tuân Xuyên thấy mặt trời dần về Tây, đi tới cửa, thân hình trong nháy mắt tiêu tan trong không khí, nhưng mà một giây sau liền bị một nguồn sức mạnh không rõ tên đẩy về.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top