Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 104: 122


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ai nấy đều nói trong lòng càng tiếc nuối điều gì, lại càng mơ tới thứ đó. Đường đi rất dài, ngoại trừ tài xế, phần lớn hành khách đều đang ngủ, Nghiêm Ngộ lại mới vừa tỉnh mộng, lòng bàn tay hắn mơn trớn đỉnh đầu Tuân Xuyên, sau đó trượt đến lưng, bỗng nhiên cảm giác hết thảy đều là số mệnh.

Ô tô đến trạm, người khác xách hành lý lớn nhỏ, Nghiêm Ngộ ngoại trừ một cái túi du lịch, thì có thể nói là hai tay trống trơn. Sau khi xuống xe, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết là không muốn đi, hay là không biết nên đi hướng nào.

Bốn phía nhiều người, lui lui tới tới, thời gian trôi qua rồi lại chuyển đi nơi khác, nên không còn nhiều như vậy nữa. Ở một cái chốn nhỏ, náo nhiệt thì rất náo nhiệt, quạnh quẽ cũng rất quạnh quẽ.

Tuân Xuyên thấy thế, dắt tay hắn, mang theo chút ép buộc, kéo hắn đến trạm xe bên cạnh, một bước, hai bước, ba bước…

Nghiêm Ngộ tựa hồ không muốn đi tới, rút tay mình ra, lui về sau một bước.

Tuân Xuyên quay đầu lại nhìn về phía hắn, híp mắt một cái, cũng không thèm để ý, tự mình ngồi xuống ghế dài. Nơi này so với mùa đông năm ngoái, nhiều màu sắc tươi đẹp hơn, ở hàng cây xanh vừa trồng một chút hoa, nụ hoa sắc hồng nhạt, cành dài nhỏ, xinh xắn lung linh, lan can bảo hộ màu trắng vòng quanh núi, làm người đi đường không nhịn được mà nhìn lại lần nữa.

Nơi mình đã từng bỏ mạng, bây giờ là non sông tươi đẹp trong mắt người khác.

Tuân Xuyên không có phản ứng gì, duỗi chân, mũi chân lay lay, hai tay chống đỡ bên cạnh, cúi đầu nhìn con kiến ven đường.

Cậu dường như đơn giản là muốn tới nơi này ngồi một chút mà thôi.

Nghiêm Ngộ đứng cách cậu không xa không gần, một lát sau, vẫn đi tới, ngồi xuống cạnh Tuân Xuyên, vai kề vai, nhiệt độ xuyên qua tầng quần áo mỏng manh, truyền tới.

Tuân Xuyên nhìn ngựa xe như nước trước mắt, sau đó suy tư nói: Em vẫn cảm thấy anh rất lợi hại, mỗi lần em té ngã bị thương, anh luôn xuất hiện đầu tiên, chuyện gì đều có thể giải quyết, chuyện gì đều không làm khó được anh…”

Nghiêm Ngộ muốn nói mình kỳ thực rất vô dụng, nhiều năm như vậy đều ngơ ngơ ngác ngác, hắn là một đám cỏ dại, là một bãi bùn nhão, có như thế nào thì vẫn có thể sống, ở đâu cũng có thể sống, không giống Tuân Xuyên.

Nghiêm Ngộ ở đây, thể hiện đầy đủ bốn chữ đứng ngồi không yên, giống như chết ở đây không phải Tuân Xuyên, mà là hắn, miễn cưỡng đợi chốc lát, cuối cùng cũng kéo Tuân Xuyên rời đi, đi một khoảng xa: “Thời gian không còn sớm, trước tiên tìm nhà trọ, ngày mai ngồi xe về.”

Tuân Xuyên bị hắn dắt đi như bé ngoan, cũng không giãy dụa, chỉ là tình cờ nhìn bốn phía, quan sát tỉ mỉ nơi Nghiêm Ngộ sinh ra lớn lên này.

Thành phố X không tính là phồn hoa, càng không có khách sạn hạng sao gì, Nghiêm Ngộ mang theo Tuân Xuyên đi một đoạn, mới tìm được một khách sạn nhìn qua tương đối sạch sẻ, đóng tiền làm thủ tục nhận phòng.

Nghiêm Ngộ từ trong túi lấy quần áo đi tắm rửa, sau đó vào buồng tắm, Tuân Xuyên nằm ở trên giường, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại, đạp rơi mất một cái gối, tiếng nước chảy ào ào. Ở bên trong truyền ra thanh âm bình tĩnh của Nghiêm Ngộ: “Tối ngày mốt chín giờ, quỷ môn mở, lúc đó anh đưa em đi đầu thai.”

Tuân Xuyên ngừng lăn, sau đó khinh bỉ xì một tiếng: “Tại sao muốn em đi đầu thai?”

Nghiêm Ngộ mặc quần áo đi ra, sớm biết cậu không nghe lời như thế, vuốt mái tóc ẩm ướt ra sau, ngũ quan rõ ràng: “Bởi vì làm quỷ không có tiền đồ, anh cũng không có tiền đồ.”

Tuân Xuyên nghĩ thầm mình dựa vào cái gì mà nghe Nghiêm Ngộ, Nghiêm Ngộ bảo mình đi đầu thai, thì mình phải đi đầu thai sao, bất quá trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ là cực kỳ không thích ừ một tiếng, sau đó đưa lưng về phía hắn mà xem ti vi.

Nghiêm Ngộ đang bận lau tóc, vừa nhìn thấy bóng lưng cậu lẻ loi, động tác bỗng nhiên dừng lại một chút, Tuân Xuyên vừa quay đầu lại, phát hiện Nghiêm Ngộ ngơ ngác nhìn mình, cậu lườm hắn một cái: “Nhìn cái gì vậy.”

“Thấy em đẹp trai.”

Nghiêm Ngộ cười cười, đem khăn mặt ném sang một bên, sau đó ngồi lên giường, tiện thể kéo Tuân Xuyên vào lòng, dùng chăn che kín lại, hô hấp giữa hai người, dẫn theo những cảm xúc miên man khắng khít, như những sợi tơ lòng vẫn còn vấn vương, muốn cắt lại không tài nào cắt đứt.

Tuân Xuyên vốn không có ý định đi đầu thai, đáng chơi thì vẫn chơi, thỉnh thoảng đạp chăn hai lần, sau đó dùng remote đổi sang đài mình thích. Lòng dường như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, Nghiêm Ngộ lại từ phía sau ôm lấy hắn, đem mặt chôn ở cần cổ hắn, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Tuân Xuyên cảm giác kì lạ, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lại bị Nghiêm Ngộ che mắt, tầm mắt đen kịt một màu. Sau đó trên môi lại ấm áp, hàm răng bị ép cạy ra, có thứ mềm mại ấm áp mò vào, triền miên mà bá đạo.

Đầu ngón tay Tuân Xuyên run lên, remote rơi xuống dưới giường, cậu phản ứng lại, đẩy mà đẩy không ra, chỉ có thể ôm cổ Nghiêm Ngộ, dùng sức hôn đáp lại. Kết quả cả người chao đảo bị người đặt ở dưới thân, trong bóng tối, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mang theo một chút nhiệt độ đặt bên hông mình.

Tuân Xuyên muốn gỡ bàn tay che mắt mình ra, kết quả không gỡ được, chỉ có thể dùng lực một cách tàn nhẫn, hôn Nghiêm Ngộ lại cắn thật đau, may mà chưa chảy máu.

Đèn trên trần nhà sáng đến chói mắt, Tuân Xuyên lại không nhìn thấy, thân ở trong bóng tối, bất an mà kích thích.

“Nghiêm Ngộ… Nghiêm Ngộ…”

Giọng Tuân Xuyên mang theo tiếng nức nở, chỉ có thể bám chặt phía sau lưng hắn, ở phía trên lưu lại những đường hồng hồng.

“Anh đây.”

Nghiêm Ngộ nhấc chân cậu lên, đặt bên hông mình, bất chấp hôn lấy, trong lúc hoảng hốt có chất lỏng mang theo nhiệt độ rơi trên mặt Tuân Xuyên, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

“Nghiêm Ngộ… Nghiêm Ngộ…” Tuân Xuyên quay đầu, muốn kéo tay hắn xuống, âm thanh khàn khàn vụn vỡ, đứt quãng lạc điệu, “Để em nhìn anh… em muốn nhìn anh một chút…”

Nghiêm Ngộ ôm lấy chặt cậu, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Tuân Xuyên, khi nói nhỏ mang theo sự ôn nhu đã lâu không thấy: “Không cần nhìn, anh vẫn luôn ở đây…”

“Anh vẫn luôn ở đây…”

Tuân Xuyên không cử động, cậu siết chặt tay Nghiêm Ngộ, duy trì cái tư thế kia, nghe vậy bỗng nhiên uất ức mà bĩu môi, như là muốn khóc lên vậy: “Anh lừa em, em không tin anh.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top