Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 107: 125


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nghiêm Ngộ có một giấc mộng dài, kỳ quái lạ lùng, cái gì cũng có, rồi như không thứ gì còn sót lại, hắn hít thở nặng nề, khó khăn thức dậy từ giấc mơ, mở mắt ra, vẫn còn thất thần.

Vô số bóng mờ tụ tập lại cùng một chỗ, gương mặt từ từ rõ ràng, cuối cùng chính là gương mặt mà hắn quen, Tuân Xuyên nằm úp sấp ở trên người hắn, trợn tròn mắt nói: “Anh mà không tỉnh, là em nghĩ anh đã chết rồi.”

Trong nháy mắt, gương mặt của cậu đầy sức sống, tùy ý một cách rõ ràng.

Nghiêm Ngộ sững sờ trong chốc lát, mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nâng tay sờ mặt Tuân Xuyên, liền chạm vào vết cắt biến mất không còn tăm hơi ở cổ họng cậu, cười thấp giọng nói: “Tốt quá.”

Cũng không nói là việc gì tốt.

Tuân Xuyên đơn thuần cho là hắn khen mình đẹp trai, nên hất cằm nâng mặt lên: “Mất rồi đúng không, một chút vết thương cũng không còn.”

Cậu dựa vào rất gần, Nghiêm Ngộ nghiêng đầu có thể hôn cậu, trên thực tế Nghiêm Ngộ cũng thật sự làm như vậy rồi, nắm cái cằm hơi lạnh của Tuân Xuyên, hôn một cái trên đó, dừng lại hai, ba giây mới rời khỏi, thuận lời của cậu: “Ừ, một chút vết thương cũng không còn.”

Tuân Xuyên nhìn đối mắt thâm thúy của Nghiêm Ngộ, tất nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nếu như bây giờ đo nhiệt độ, lỗ tai cậu chắc đã bị thiêu cháy rồi, xoay người vùi vào trong chăn, buồn bực nói: “Em bây giờ lợi hại hơn anh đó…”

Nghiêm Ngộ hơi nhíu mày: “Cho nên…?”

Giọng Tuân Xuyên mang theo chút đắc ý: “Sau này anh không thể đuổi em đi.”

“Không đuổi em,” Nghiêm Ngộ chắc cảm thấy cậu có chút ngốc, nằm xuống lại, ôm Tuân Xuyên vào trong lòng, hôn cái trán hơi lạnh của cậu, thở dài nói: “Sau này không bao giờ đuổi em đi.”

Tuân Xuyên, đôi khi, nghĩ lại, nếu như lúc trước Nghiêm Ngộ nói thẳng cho cậu biết, mà mình lại tin, hai người có lẽ sẽ trải qua những ngày kinh hồn bạt vía, nhưng mình cuối cùng có lẽ vẫn sẽ chết.

Sẽ chết một cách thật yên lặng, bởi vì đã sớm biết nguyên nhân, cho nên cũng không có oán hận, cũng không biến thành ác quỷ, cuối cùng sẽ đi đầu thai.

Cục diện hiện tại, tuy rằng con đường phía trước gian nan, nhưng ai có thể nói đây không phải là một phương thức khác để thành toàn hai người.

Nghiêm Ngộ nằm không bao lâu, mới phát hiện mặt mày mình xám xịt, phía sau lưng còn có mồ hôi dinh dính, xuống giường đem khăn trải giường và vỏ chăn ném vào máy giặt, sẵn tiện vào nhà tắm rửa ráy.

Tay Tuân Xuyên vừa nhấc lên, một cái vỏ chăn màu trắng trong tủ bay ra, cậu đến cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước ào ào ào bên trong, hai tay dán vào kính mài, giống như nhào vào, cố ý doạ Nghiêm Ngộ: “Em vào được này.”

Nghiêm Ngộ đang gội đầu, hắn dội sạch sẽ xà phòng, mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa có một bóng người mơ hồ: “Muốn vào thì vào.”

Nếu như chịu thiệt thì không phải là hắn rồi.

Tuân Xuyên vẫn ngại nhìn lén, da mặt khi mỏng khi dày, đầu ngón tay cậu gõ lên mặt kiếng một cái, phát ra tiếng vang lanh lảnh: “Em đi trải giường.”

Trong phòng quá yên lặng, Tuân Xuyên không thích cái cảm giác này, bèn mở TV, dù cho không muốn xem, nghe tiếng cũng tốt, tóc Nghiêm Ngộ ngắn, chưa bao giờ sấy, hắn thay quần áo xong thì vào buồng tắm, tóc tai ướt nhẹp vẫn còn nhiễu nước, nhìn thấy Tuân Xuyên khom người tại trải giường, trải xong giường thì thay bao gối, tới tới lui lui như một con ong nhỏ cần cù chăm chỉ.

Máy giặt phát ra tiếng ong ong, hương nước giặt nhàn nhạt bay khắp phòng. Phim truyền hình đang lúc chiếu lại, Nghiêm Ngộ dùng di động đặt thức ăn bên ngoài, lại thấy Tuân Xuyên kéo rèm cửa sổ ra, híp mắt một cái, lúc này mới phát hiện hôm nay trời mưa, bên ngoài thời tiết mát mẻ, là nhiệt độ mà nhiều người yêu thích.

Cậu bỗng nhiên thoả mãn.

Tuân Xuyên ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa xem ti vi, vừa ăn đồ ăn vặt trước đó cậu mua về, thấy Nghiêm Ngộ ngồi lên, lấy chân đá hắn ra: “Tóc anh còn ướt kìa.”

Nghiêm Ngộ miễn cưỡng ổn định cơ thể mình: “Đồ ăn vặt của em quá hạn rồi.”

Tuân Xuyên nghe vậy, động tác ngừng lại, theo bản năng nhìn ngày sản xuất, lại thấy Nghiêm Ngộ đang cười trộm, lúc này mới phát hiện mình bị lừa, cậu tóm lấy sau gáy Nghiêm Ngộ, bỗng nhiên thổi một hơi thật mạnh, làm đối phương run một cái.

Tuân Xuyên hỏi: “Có nhớ không, lần đầu gặp em, anh cũng làm như vậy.”

Nghiêm Ngộ phát hiện tóc mình đã khô một cách thần kì rồi, ngồi trên giường: “Cho nên?”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top