Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Soo
Beta: Agehakun
Chỉ có vài chiếc xe đỗ trong hầm gửi xe, tất cả đều là siêu xe, chính là mấy loại xe mà nếu những gia đình bình thường vô ý làm xước một vệt sẽ phải dùng tiền lương nửa đời người để đền.
Trước đây mình cũng là người như vậy, Thẩm Ngôn Án vừa nghĩ vừa ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn xong, anh lùi xe về phía sau. Anh nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu bên tay trái, xe còn chưa lùi được mấy xăng ti mét, trên kính chiếu hậu bỗng xuất hiện một chiếc Maserati* bản số lượng giới hạn toàn cầu.
*Xe Maserati (bấm vào để xem ảnh)Lối ra không chỉ có một, nhưng nếu người ta cứ khăng khăng muốn đi đường này anh cũng hết cách, Thẩm Ngôn Án không lùi xe nữa, định để cho chiếc xe kia đi trước, nhưng anh đợi hồi lâu cũng không thấy chiếc Maserati kia di chuyển chút nào.
Thẩm Ngôn Án nhấn còi một lúc, xe kia vẫn bất động tại chỗ, Thẩm Ngôn Án nghĩ rằng chắc là người kia đang đợi anh đi trước, nhỉ?
Vì thế anh tiếp tục lùi xe, không ngờ rằng anh mới lùi được nửa thân xe thôi chiếc Maserati kia đã đâm thẳng tới, Thẩm Ngôn Án bị đâm phải có hơi ngây ra.
Làm cái mọe gì vậy? Để mi đi mi không đi, tao muốn đi mi lại đâm đến. Đây không phải gây chuyện thì là gì?
Cho dù tính cách của Thẩm Ngôn Án có tốt đến đâu đi nữa, đến lúc này cũng hơi phát cáu lên rồi.
Anh đẩy cửa xuống xe, hung hăng đóng cửa cái rầm, hùng hổ đi đến cạnh chiếc Maserati, gõ lên cửa kính, dáng vẻ đầy giận giữ.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú của Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án cau mày, dù là Dạ Quyết làm cũng không thể giảm bớt lửa giận của anh, anh nói: “Anh làm cái gì vậy?”
Dạ Quyết thấy mặt mày anh đầy phẫn nộ, tâm trạng hơi tốt lên chút, hắn cũng xuống xe, đối mặt với Thẩm Ngôn Án, đáp: “Tôi không vui.”
Đúng lý hợp tình đến thế đấy, lý do khiến người ta cạn lời như vậy khiến lửa giận của Thẩm Ngôn Án lại bùng lên, anh không nhịn nổi nữa, túm lấy cổ áo âu phục của Dạ Quyết: “Anh bị điên à?”
Dạ Quyết lại bật cười khi nghe thấy câu hỏi này của Thẩm Ngôn Án, hắn đẩy anh một cái, hung hăng đáp: “Sao nào?”
“Tôi thật sự…”
Thẩm Ngôn Án không chịu thua, cũng đẩy Dạ Quyết một cái, hai người như so bì nhau mà đẩy qua đẩy lại, mặc cho người xem cảm thấy như học sinh tiểu học cãi nhau, vẫn cứ đẩy nhau như vậy nhưng vị trí đứng thì thay đổi.
Không biết bắt đầu từ khi nào Thẩm Ngôn Án đã đưa lưng về phía trước mui xe, Dạ Quyết liếm khóe môi, dùng sức đẩy, sau đó đè Thẩm Ngôn Án lên mui xe. Không có đường lui, Thẩm Ngôn Án chỉ có thể chống hai tay ra sau.
“Đứng lên.”
Dạ Quyết: “Tôi không cho phép anh thân thiết với tên đàn ông kia quá đà.”
“Anh dựa vào đâu để ra lệnh cho tôi hả?” – Thẩm Ngôn Án chất vấn.
“Anh là của tôi.”
Của anh cái cục cít.
“Ha.” – Thẩm Ngôn Án cười lạnh.
Dạ Quyết lại nói: “Anh đừng quên giao kèo hai ta đã kí đấy. Cách lũ đàn ông khác xa một chút, nếu không tôi không biết mình sẽ làm ra cái gì đâu, anh chỉ cần biết rằng hậu quả không phải cái anh có thể chịu đựng được.”
“…” Đối mặt với uy hiếp của tổng giám đốc bá đạo, Thẩm Ngôn Án hiện đang nghĩ trong đầu rằng: Mình chống (tay) mỏi quá trời ơi. Anh đáp cho có lệ: “Biết rồi.”
“Ừm, vậy mới ngoan.” – Dạ Quyết nâng cằm Thẩm Ngôn Án lên, bắt Thẩm Ngôn Án hôn nhau với hắn ở bãi đỗ xe.
Chỉ mới trôi qua vài phút, tay Dạ Quyết đã không hề thành thật mà lần mò chỗ khác, Thẩm Ngôn Án không định làm mấy chuyện không hay ho trong hoàn cảnh này: “Đủ rồi đó.”
“Anh là người châm lửa, không để anh đến dập lửa thì để ai?” – Dạ Quyết nói mà thân dưới đã đi trước một bước. Thẩm Ngôn Án cảm nhận được “người anh em” của hắn cạ cạ vào mình ngay lập tức, anh thầm mắng một câu, má cái thằng ngựa giống này!
Dạ Quyết kéo Thẩm Ngôn Án vào hàng ghế sau của xe, vị trí ghế sau rộng rãi, đủ cho hai tên đàn ông nằm. Điều này khiến Thẩm Ngôn Án không thể không nghi ngờ rằng không gian ghế sau xe này to đến vậy có phải chuyên để cho kẻ có tiền “vui chơi” hay không.
Thẩm Ngôn Án nghĩ đến Bạch Liễm Hoa còn đang đợi anh ở cửa, nhưng bây giờ dưới tình huống này cũng không phải anh nói muốn đi là có thể đi được. Vẫn cần hạ hỏa cho người đàn ông này trước đã, bất kể là lửa dục hay lửa giận.
“Tôi sẽ không làm chuyện đó với anh ở nơi này đâu, trừ khi anh cho tôi đè.” – Thẩm Ngôn Án nói, suýt chút nữa đã khiến cho cơn giận của Dạ Quyết tăng thêm một nấc.
“Nhưng tôi có thể dùng tay giải quyết giúp anh.” – Trong lúc “làm dịu” lửa dục của Dạ Quyết, anh tiện thể nhẹ nhàng giải thích luôn quan hệ của anh và Bạch Liễm Hoa: “Cậu ta là con trai hàng xóm nhà tôi, lần này tôi đến chỉ để giúp cậu ta chọn quà cho bạn gái mà thôi.”
“Ờ, chẳng liên quan gì đến tôi.” – Dạ Quyết tựa như không thèm để ý, đáp.
Hơ hơ, giả vờ giả vịt. Trong lòng Thẩm Ngôn Án đang nguýt hắn một cái.
Bên phía bãi đỗ xe đang nồng nàn mãnh liệt bao nhiêu, lòng Bạch Liễm Hoa cũng rét lạnh bấy nhiêu.
Cậu ta đứng đợi ở đây nửa tiếng rồi, sao Thẩm Ngôn Án vẫn chưa qua đón?
40 phút sau, Thẩm Ngôn Án lững thững lái xe tới muộn, luôn miệng xin lỗi Bạch Liễm Hoa, Bạch Liễm Hoa ghẹo anh: “Lâu vậy mới ra, có cuộc gặp gỡ “kiều diễm” nào à?”
“Cứ xem là vậy đi.”
“Ồ~”
Hôm sau, khi Dạ Quyết còn chưa ý thức được rằng mình đang ghen, văn phòng của hắn nghênh đón một cô gái, đó chính là Tô Sầm – nữ chính của quyển sách.
Mặt Tô Sầm tối sầm, lườm Dạ Quyết, cô có vẻ rất mãn với hắn.
Dù bận, Dạ Quyết vẫn ung dung nhìn cô: “Cô Tô có gì không hài lòng, cứ việc nói.”
Tô Sầm: “Tôi trông thấy rồi.”
“Thấy cái gì?”
Tô Sầm nhắm mắt, nói trong đau đớn: “Đêm qua ở hầm đỗ xe, tôi thấy anh và Thẩm Ngôn Án…”
Tối qua Tô Sầm đến nhà đấu giá để bán đồ, vì tiền thuốc men của bố, cô không thể không làm vậy. Xe cô mượn đỗ ở hầm F1, nhưng khi bấm thang máy, do phân tâm nên đi thẳng xuống hầm F2. Lúc mới quẹo ra một cái, thấy xe đỗ ở đây cực kỳ thưa thớt nhưng đều đắt đỏ quý giá, cô đã nhận ra ngay rằng mình đi nhầm tầng. Đúng lúc cô định vòng về thì nghe thấy một tiếng “Rầm”.
Đó là tiếng ô tô đâm vào nhau, Tô Sầm sợ xảy ra chuyện, lần theo tiếng động mà đi qua, lại phát hiện hai người kia là Dạ Quyết và Thẩm Ngôn Án. Dạ Quyết đẩy Thẩm Ngôn Án một cách không thân thiện, sau đó còn hôn anh đầy ép buộc. Cảnh này dọa Tô Sầm sợ, chắc Thẩm Ngôn Án bị sức mạnh kinh tế của Dạ Quyết ép cho không thể nào từ chối. Tô Sầm không dám nán lại lâu, cô âm thầm rời đi, hôm sau liền đi tìm Dạ Quyết để tính sổ ngay.
Một người trong sạch và dịu dàng như Thẩm Ngôn Án lại bị Dạ Quyết uy hiếp, đúng là khiến người ta đau lòng. Tô Sầm mình đây nhất định phải bảo vệ ân nhân cho tốt.
“Ồ? Sau đó thì sao?” – Dạ Quyết không hề thấy thẹn khi bị người khác bắt gặp, thái độ còn thản nhiên hơn cả Tô Sầm.
Tô Sầm nghiến răng, tay nhỏ nắm thành nắm đấm: “Chắc chắn là anh ép buộc anh ấy đúng không, sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy!”
Xem ra là anh có tình em có ý, đúng là khiến người ta bực mình.
Dạ Quyết nhìn chằm chằm Tô Sầm, hắn đi đến trước mặt cô, khinh miệt cúi đầu rồi nở nụ cười vô cùng xấu xa, bóp cằm cô: “Đúng vậy, tôi cưỡng ép anh ta đấy, nhưng tôi dùng cái gì để cưỡng ép anh ta hả? Đương nhiên là do cô đó, cô Tô, vì cô nên anh ta mới nghe theo tôi.”
“Cái gì?” – Tô Sầm lùi ra phía sau nửa bước, cô khó mà tin được chuyện này: “Bởi vì tôi ư? Tại sao?”
Dạ Quyết hừ lạnh một tiếng, không muốn nói nhiều với cô: “Chẳng thà cô đi hỏi Thẩm Ngôn Án còn hơn.”
Trong quán cà phê.
Lúc Thẩm Ngôn Án đến, Tô Sầm đã gọi hai cốc Latte rồi, lớp bọt sữa lăn tăn ở trên cùng, anh đến vừa đúng lúc.
“Sao đột nhiên lại tìm tôi thế?” – Thẩm Ngôn Án ngồi xuống, hỏi.
“Ngôn Án…” – Ngón tay cái giao nhau dưới bàn của Tô Sầm tranh đè lên nhau mà đảo tới đảo lui, cô cắn môi hỏi: “Giữa anh với Dạ Quyết có chuyện gì đúng không?”
Thẩm Ngôn Án hơi ngẩn ra, không nghĩ đến là cô sẽ đột ngột hỏi chuyện này, anh múc nửa thìa đường, khuấy tan bọt sữa, đáp: “Đúng thế, đúng là tôi với Dạ Quyết có chút chuyện, bọn tôi ký một bản hợp đồng, quan hệ thân mật hơn so với bạn bè, nhưng không phải người yêu của nhau.”
“Hắn ép anh đúng không.” – Tô Sầm thấy hơi ấm ức, ấm ức thay cho Thẩm Ngôn Án, cô nức nở mà rằng: “Ngôn Án, giờ tôi đang ở phòng tài vụ, để tôi tìm thử lỗ hổng của công ty bọn họ, phá luôn công ty hắn, tôi sẽ cứu anh.”
Cô gái trước mặt muốn khóc mà cố không khóc, còn cả dáng vẻ một lòng nghĩ cho anh chọc Thẩm Ngôn Án bật cười, cảm thấy cô không hổ là nữ chính có thể khiến Dạ Quyết thích, thiện lương lại đáng yêu: “Tô Sầm, đừng nghĩ lung tung.”
Anh đưa danh thiếp của mình cho Tô Sầm: “Hình như tôi chưa nói với cô tôi là ai nhỉ.”
Tô Sầm biết anh là người giàu có, nhưng cô không biết anh có tiền đến vậy, năng lực kinh tế của anh không thua kém Dạ Quyết chút nào. Nhưng nếu Dạ Quyết không có cách nào dùng thân phận để gây sức ép cho anh, vậy hẳn là còn có nguyên nhân khác.
“Có phải là do tôi không?”
Thẩm Ngôn Án không nói gì, đúng là vì cô thật.
Tô Sầm nói: “Ngôn Án, anh rời khỏi hắn đi.”
“Cô ghen à?” – Thẩm Ngôn Án hỏi.
“Đúng vậy, em ghen đó.”
Quả nhiên vẫn là đôi người yêu “gốc”, Thẩm Ngôn Án thở dài trong lòng, đáp: “Tôi sẽ không thích hắn đâu, cô yên tâm đi, tôi biết người cô thích là…”
“Đúng thế, em thích anh.” – Tô Sầm nói thẳng ra như bất chấp bất cứ giá nào.
Thẩm Ngôn Án không đoán được mình sẽ được tỏ tình, hơn nữa là được Tô Sầm tỏ tình trong tình huống như vậy. Má nó ai mà ngờ được cơ chứ, sao nữ chính lại thích anh nhỉ, do sức hấp dẫn của anh lớn quá à?
Thẩm Ngôn Án sầu hết cả người, anh trả lời thẳng thắn: “Xin lỗi nhé Tô Sầm, tôi là người đồng tính.”
Tô Sầm đã từng nghĩ đến mình sẽ bị từ chối, nhưng có tính thế nào cũng không nghĩ ra sẽ bị từ chối vì lý do này. Thẩm Ngôn Án, một người đàn ông có tiền có sắc đến thế không phải đồng tính đâu nhỉ, không thể nào, chắc đây là lý do anh lấy bừa để từ chối cô mà thôi.
“Ngôn Án, anh không cần phải dùng lý do kiểu này để từ chối em đâu.”
Thẩm Ngôn Án cười gượng, thế mà Tô Sầm lại không tin lý do này: “Tôi nói thật đó, cảm ơn cô đã thích, nhưng cô xứng đáng với người tốt hơn. Cứ giao mọi thứ cho tôi, Tô Sầm, việc này cô không cần lo cho tôi đâu, tôi sẽ tự giải quyết.”
“Ừm.” – Tô Sầm gật đầu.
“Vậy tôi đi họp trước đây.” – Thấy Tô Sầm gật đầu, lúc này Thẩm Ngôn Án mới yên tâm rời đi, anh rút ra vài phút trước hội nghị để qua đây, bây giờ phải nhanh chóng về dự họp.
Ngoài mặt Tô Sầm đồng ý sẽ mặc kệ, nhưng trong lòng vẫn quyết định dùng phương pháp của bản thân để bảo vệ Thẩm Ngôn Án, bảo vệ người mình thích, cho dù cô mới vừa bị từ chối đi chăng nữa. Bởi vì Dạ Quyết không xứng với người tốt đẹp như vậy.
Nhưng thế lực của Dạ Quyết quá hùng mạnh, bây giờ Tô Sầm chỉ có một thân một mình, không đấu được với hắn.
Vẫn còn thừa rất nhiều tiền kể cả sau khi thanh toán một năm tiền thuốc thang, chừng đó cũng đủ để Tô Sầm đứng vững gót chân ở nơi khác, chỉ cần cô có năng lực là có thể phát triển hơn nữa. Sau khi nộp đơn từ chức, hôm sau Tô Sầm lập tức mua vé máy bay đến nước A, đó là nơi để cô phát huy năng lực của mình. Trước khi lên máy bay, Tô Sầm nhìn về phía sau lần cuối rồi kiên định quay đầu bước đi.
Ngôn Án, chờ em.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
đọc truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo full,
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!