Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 10: 10


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Edit: Soo

Beta: Agehakun

5 năm sau.

À không, năm ngày sau.

Thẩm Ngôn Án mãi mới có thời gian rảnh để vào Wechat, lúc này anh mới biết rằng năm ngày trước Tô Sầm đã ra nước ngoài.

Thẩm Ngôn Án hỏi một cách không tự tin: “Hệ thống, cô ấy xuất ngoại thì cốt truyện hoàn toàn thay đổi, có ảnh hưởng gì không?”

“Không sao cả.” – Hệ thống trả lời: “Yêu cầu của bọn tôi chỉ liên quan đến anh thôi, chỉ cần thiết lập nhân vật của anh không bị sụp đổ trước mặt người khác, anh sẽ không sao hết.”

“Ồ.”

Thẩm Ngôn Án: [Tô Sầm, sao lại tự dưng xuất ngoại thế?]

Sơn Kim: [Ngôn Án, em cũng có lý tưởng của riêng mình.]

Sơn Kim: [Mỉm cười.jpg]

Thẩm Ngôn Án: [Được rồi, có đủ tiền không?]

Sơn Kim: [Đủ mà, Ngôn Án, anh không cần lo lắng cho em đâu.]

Sơn Kim: [À, em đang có việc gấp, không tám chuyện với anh nữa.]

Thẩm Ngôn Án: [Được, vậy nếu cô có gặp khó khăn gì thì nhớ phải tới tìm tôi.]

Thẩm Ngôn Án chuyển khoản 20,000.

Thẩm Ngôn Án: [Đừng trả lại, con gái một thân một mình bên ngoài cần phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.]

Sơn Kim: [Được.]

Tô Sầm ôm điện thoại vào lòng, nhắm mắt hồi tưởng lại dáng vẻ của Thẩm Ngôn Án một lúc, trong nháy mắt, cô cảm thấy bản thân mình ngập tràn hăng hái.

Ngôn Án, nhất định em sẽ quay về.

Nếu hiện tại Tô Sầm không ở thành phố B, vậy Dạ Quyết cũng không thể lợi dụng Tô Sầm để uy hiếp anh nữa, nói như thế, có phải anh có thể giải trừ hợp đồng, cắt đứt quan hệ với Dạ Quyết hay không?

Nếu đi theo quy trình bình thường, hẳn Dạ Quyết sẽ không vui, vậy thì chỉ có thể dùng chút mánh khóe mà thôi.

Mr. Từ*: #Thật giả chuyện thiên hậu Dương Nhược Vi công khai tình yêu# Hôm nay phóng viên giải trí chụp được cảnh thiên hậu và một người đàn ông đang trong tư thế thân mật. Phóng viên giải trí đã liên hệ với thiên hậu nhưng chưa nhận được câu trả lời. Mọi người có chúc mừng họ không?

【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

*Tên tài khoản của blogger

Người đàn ông trên ảnh chỉ lộ ra sườn mặt mơ hồ, fan dùng các loại biện pháp cũng không đào ra được đây là ai trong giới giải trí. Weibo này mới được đăng tải chưa đến nửa tiếng đã bị xóa, có thể thấy được rằng có người đè tin này xuống.

Phần bình luận phía dưới mỗi người một ý, đương nhiên bọn họ sẽ không đào được ra là sao nam nào trong giới, bởi vì hắn vốn không phải người trong giới giải trí. Người khác nhìn không ra, nhưng Thẩm Ngôn Án biết đó chính là Dạ Quyết.

Đang lo không có biện pháp, giờ lại có người giúp tìm được cớ.

Thẩm Ngôn Án hẹn Dạ Quyết ra, Dạ Quyết không biết anh tìm hắn làm gì, thậm chí còn hơi mừng thầm.

Dù đã thành thạo trong việc dùng điệu bộ của tổng giám đốc bá đạo để ứng đối với người khác, nhưng khi đối mặt với Dạ Quyết, Thẩm Ngôn Án vẫn hơi căng thẳng. Anh thở hắt một tiếng, nói: “Dạ Quyết, hủy hợp đồng đi.”

Dạ Quyết nheo mắt lại: “Vì sao?”

Thẩm Ngôn Án lấy ra mấy tấm ảnh, chính là ảnh Dạ Quyết bị một người phụ nữ kéo đi.

Dạ Quyết vừa thấy ảnh chụp, thản nhiên nói: “Hiểu lầm mà thôi, tôi không có quan hệ gì với cô ta cả. Hơn nữa, đừng tùy tiện nói muốn hủy bỏ giao kèo, tôi sẽ giận đấy.”

“Ồ.”

Thẩm Ngôn Án cũng không thật sự nghĩ rằng chỉ bằng vậy là đã có thể thoát khỏi quan hệ với Dạ Quyết, nếu hắn không muốn buông tay, vậy chỉ có thể chấp nhận thôi, giống như hồi đầu anh chấp nhận thiết lập của thế giới này.

Chỉ là bọn họ không hề nghĩ đến rằng địa vị của đối phương trong lòng mình đã khác rồi.

Ban đêm, Thẩm Ngôn Án nghe thấy người nằm cạnh kêu đau, anh bật đèn bàn ở đầu giường lên, trông thấy Dạ Quyết ngủ bên cạnh đang nhíu chặt mày, nét mặt hiện vẻ đau đớn, Thẩm Ngôn Án lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”

“Hơi đau dạ dày.”

Hơi đau cái gì cơ chứ, đau đến mức kêu thành tiếng rồi cũng chẳng chịu nói, đúng là chết vì sĩ diện mà làm khổ mình.

“Không ăn cơm à?”

“Hơi bận.”

Đó, đúng là không ăn thật.

Thẩm Ngôn Án rời giường, cổ tay lại bị Dạ Quyết giữ chặt: “Đi đâu đấy?”

“Ra ngoài mua thuốc cho anh.”

Bây giờ là hai giờ đêm, chỉ có cửa hàng tiện lợi và tiệm thuốc còn mở cửa, Thẩm Ngôn Án mua thuốc dạ dày, nghĩ một lúc rồi vẫn rẽ qua cửa hàng tiện lợi một chuyến.

“Uống chút nước ấm trước đã, sau đó uống thuốc vào.” Thẩm Ngôn Án đặt thuốc xuống rồi đi ra ngoài.

Mười phút sau, Thẩm Ngôn Án gọi Dạ Quyết ra, trên bàn có một bát mì nóng hổi, anh nói: “Ăn đi.”

Mì nóng vào bụng làm cho toàn thân ấm hẳn lên, Dạ Quyết thoáng nhìn qua Thẩm Ngôn Án bên cạnh đang buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài. Sau khi anh xuyên qua đã sửa lại thói xấu thức đêm, một tổng giám đốc mà có quầng thâm mắt đúng là có hơi bôi nhọ hình tượng, nên anh đã bị bắt điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi.

“Anh nhìn tôi làm gì, ăn xong rồi à?” – Thẩm Ngôn Án hỏi.

“Ừ.”

“À, cứ để bát đó mai rửa, có còn đau không?”

“Không đau nữa rồi.”

“Vậy đi ngủ nhé?”

“Ừm.”

Giây phút sau khi nhận được câu trả lời, Thẩm Ngôn Án đã mơ màng về phòng, ngã thẳng lên giường, kéo chăn qua rồi nhắm mắt lại, anh lẩm bẩm: “Buồn ngủ chết mất.”

Anh ngủ luôn, nhưng Dạ Quyết thì không, một người vốn lạnh như băng đột nhiên dành cho mình một khoảnh khắc dịu dàng, làm cho hắn không kìm lòng được mà hoàn toàn chìm sâu vào. Trước đây Dạ Quyết không hề hay biết thích một người là cảm giác thế nào, bây giờ hắn đã hiểu được, hắn đặt tay lên người Thẩm Ngôn Án, ôm người vào lòng mình.

Dù có nói gì tôi cũng sẽ không buông anh ra đâu.

Sau khi Dạ Quyết nhận ra rằng mình thích Thẩm Ngôn Án, thái độ của hắn với anh dần thay đổi. Ở phương diện này Thẩm Ngôn Án rất nhạy bén, nhưng Dạ Quyết không nói thì anh cũng sẽ không vạch trần. Lòng yêu thích của đàn ông luôn thể hiện ở các khía cạnh khác, nếu Dạ Quyết đã muốn trao đi tình cảm, Thẩm Ngôn Án cũng sẽ không để hắn đơn phương trả giá.

Tuy không nói hẳn ra lời yêu, nhưng hai người vẫn hiểu lòng nhau, rằng vào một đêm yên bình nọ, họ đã chính thức có nhau.

Trước khi cốt truyện chuyển sang giai đoạn tiếp theo, đã xảy ra một chuyện.

Hôm đó, Thẩm Ngôn Án đột nhiên nhận được một tin nhắn hẹn anh gặp mặt nói chuyện, nếu chỉ vậy Thẩm Ngôn Án sẽ chẳng buồn quan tâm, nhưng trong tin nhắn kia có nhắc đến Dạ Quyết, điều đó khiến anh không thể không để ý.

Thẩm Ngôn Án đến địa điểm hẹn gặp sớm mười phút, không lâu sau, một người phụ nữ đi tới, do bảo dưỡng rất khéo nên thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng từ khí chất của bà, Thẩm Ngôn Án có thể nhìn ra được tuổi của bà lớn hơn vậy nhiều.

Người phụ nữ đến ngồi trước mặt Thẩm Ngôn Án, đưa ra một tờ chi phiếu không điền số sẵn: “Tôi sẽ không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề luôn.”

Thẩm Ngôn Án nghe vậy nhướng mày hơi sửng sốt, người phụ nữ không biết Thẩm Ngôn Án cũng là tổng giám đốc của một công ty, bà chỉ xem anh như một thanh niên mới bước chân vào xã hội, đang choáng váng vì đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn. Nào biết Thẩm Ngôn Án sốc là do bản thân mình gặp phải tình huống kinh điển trong văn tổng giám đốc, mẹ chồng ác độc vứt một tờ chi phiếu trắng qua, muốn nữ chính tự điền số tiền lên, dùng tiền sỉ nhục cô, bắt cô rời khỏi nam chính.

Thẩm Ngôn Án không kiềm chế nổi kích động trong lòng, đang định để lộ ra thân phận của mình, làm một cú vả đẹp mặt.

Mau nói đi, nói lời thoại kinh điển “Cậu muốn bao nhiêu tiền thì mới rời khỏi con trai tôi?” kia đi.

“Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền thì mới không rời khỏi con trai tôi?”

“Ha, bà cho rằng tôi…” – Lời Thẩm Ngôn Án muốn nói kẹt luôn trong họng.

Không đúng, bà ấy nói gì cơ??? Có phải nói nhầm hay không???

Người phụ nữ giải thích, bao lâu nay không hề thấy Dạ Quyết có tình cảm với ai, đến mức họ chẳng để bụng chuyện Dạ Quyết ở bên ai nữa rồi. Cho dù là nam cũng chẳng sao cả, muốn có con thì có thể đi thụ tinh ống nghiệm, chỉ cần hai người họ có thể hạnh phúc bên nhau là được. Chuyện này dọa Thẩm Ngôn Án sợ luôn rồi, anh nói cho bà thân phận của mình, người phụ nữ nhận ra mình đã tự đi gây rối, bà nói lời xin lỗi Thâm Ngôn Án, sau khi hai người hàn huyên thêm chút nữa thì tách ra.

Đúng là máu chó, không hổ là văn tổng giám đốc Mary Sue.

Thời gian trôi vụt qua, xuân đi thu đến, thu đi xuân lại đến, bốn mùa thay đổi luân phiên đã được ba lượt rồi.

Đúng vào ba năm sau.

Tại sân bay của thành phố B, một người phụ nữ có vóc dáng xinh đẹp dắt tay một bé trai xuống máy bay, cô vừa bước vào sân bay đã vô thức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Bé trai dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi: “Mẹ ơi, mình đến nơi rồi sao?”

“Đúng vậy, đây là quê hương của mẹ, mình đi tìm chỗ để ở lại trước đã rồi mẹ sẽ mang con đến gặp ông ngoại nhé.”

“Vâng.”

Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Tô Sầm, nữ chính của cuốn sách này.

Khi Tô Sầm mang con trai đi đặt phòng khách sạn, có người phục vụ nhìn cô chằm chằm rồi khẽ nói thầm: “Người này là ngôi sao à, thật sự rất đẹp, mình muốn xin chữ ký.”

Người bên cạnh bảo: “Cậu ngốc à, làm gì có ngôi sao nào trẻ như vậy đã có con, chắc chắn là phu nhân nhà giàu nào đó rồi.”

“Tuyệt thật, hâm mộ quá đi.” – Người phục vụ nói.

Tô Sầm nghe thấy tất cả, cô cười nhạt không nói gì, người khác chỉ thấy bây giờ cô nở mày nở mặt biết bao, nhưng lại không nhìn thấy được cô đã phải đánh đổi những gì để có được ngày hôm nay.

Năm thứ hai sau khi Tô Sầm xuất ngoại, bố Tô khỏi bệnh xuất viện. Trong khoảng thời gian này, Tô Sầm kiếm tiền không ngừng nghỉ, muốn mua cho ông một căn nhà chất lượng, tuy tạm thời không thể sinh hoạt giống với trước kia, nhưng cũng không kém hơn quá nhiều. Bố Tô lắc đầu không đồng ý khi nghe Tô Sầm nói vậy, ông dọn tới một tiểu khu bình thường, ông đã không quan tâm đến ăn sung mặc sướng từ lâu, chỉ cần người một nhà bình an là được. Ông không biết hiện giờ Tô Sầm liều mạng như thế để làm gì, nhưng là một người bố, ông sẽ luôn ủng hộ con gái vô điều kiện.

“Tiểu Sầm, mừng con trở về.” – Bố Tô nói mà mắt đã rưng rưng.

Tô Sầm bước tới ôm lấy ông, đáp: “Bố, con đã về rồi đây.”

Bố Tô hỏi han Tô Sầm ở bên ngoài sống có ổn không, Tô Sầm bèn giấu đi những khổ sở, chọn những cái vui vẻ, nhẹ nhàng để nói với bố Tô, tiện thể giới thiệu con trai cô cho ông: “Bố, đây là Tô Khinh Hàng, đứa bé con nhặt được ở nước A, là con trai con, cũng là cháu ngoại của bố.”

Tô Khinh Hàng ngọt ngào chào ông, bố Tô trìu mến bế thằng bé lên, luôn miệng nói: “Tốt lắm, rất tốt.”

Thấy ông thích, Tô Sầm cười: “Bố, bố trông Tiểu Hàng cho con một chút, con ra khỏi nhà một chuyến.”

Bố Tô hỏi: “Con đi đâu thế?”

Tô Sầm cầm lấy túi, đáp: “Con đi gặp bạn.”

Cuộc gặp mặt sau ba năm vẫn hẹn ở quán cà phê đó, Tô Sầm liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Ngôn Án ngay. Thời gian sẽ khiến mọi thứ vật đổi sao dời, mờ nhạt dần rồi mất đi hẳn, quán cà phê ban đầu cũng đã thay đổi thiết kế, nhưng thời gian như chẳng hề để lại dấu vết nào trên người Thẩm Ngôn Án, thậm chí anh còn chói mắt hơn trước.

“Cô đến rồi à.” – Thẩm Ngôn Án nói.

“Đúng vậy, em đến rồi.”

Trong ba năm này, Thẩm Ngôn Án và Tô Sầm không cắt đứt liên lạc hẳn mà chỉ liên hệ không quá thường xuyên. Bất kể là lúc ban đầu hay là ở nước ngoài, Thẩm Ngôn Án đều giúp cô, nên bảo cô sao có thể buông tay anh được, nhưng cô biết anh và Dạ Quyết đã ở bên nhau. Cô không thể ở bên Thẩm Ngôn Án được nên chỉ mong rằng anh luôn hạnh phúc.

Hai người như những người bạn lâu năm mà hàn huyên hơn một tiếng, sau cùng, Tô Sầm nói mình còn có việc nên dừng cuộc trò chuyện ở đó.

Sau khi chia tay, Tô Sầm lái xe đến công ty Dạ thị, lần quay về này không chỉ là về nhà, mà cô còn muốn nói cho Dạ Quyết biết rằng sau lưng Thẩm Ngôn Án còn có cô.

Ánh mặt trời kéo dài cái bóng của Tô Sầm, cô ngước mắt nhìn về phía biển hiệu của tập đoàn Dạ thị rồi sải bước đi vào.

Ngôn Án, lần này đến lượt em giúp anh.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo, truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo, đọc truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo, Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo full, Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top