Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Soo
Beta: Agehakun
Trong lúc Dạ Quyết đi tắm, Thẩm Ngôn Án chỉ ngây người ra nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt treo trên rèm cửa sổ. Kể ra thì anh có hơi căng thẳng, dẫu sao đây vẫn là lần đầu của anh, bất kể là trước khi xuyên vào sách hay là bây giờ, anh đều là “pháp sư”* cả.
*Mọi người biết phim “30 tuổi mà vẫn còn zin sẽ biến thành phù thùy đó” không, có cái truyền thuyết đô thị bên Nhật nói là 30 tuổi vẫn còn zin thì sẽ có phép thuật hay năng lực đặc biệt. Thì bên TQ cũng kiểu kiểu đó, từ gốc Ma Đạo Sư là pháp sư tối thượng trong tiểu thuyết mạng bên bển, và cũng dùng để chỉ mấy người chưa mất zin nữa. Như phương Tây cũng hay có trò đùa là đến tầm tuổi XX này rồi mà chưa mất zin sẽ trở thành pháp sư tối cao gì gì đó. Thật ra đổi thành trai tân hay chưa mất zin cũng được nhưng cái joke này buồn cười nên mình giữ lại.Nên làm như thế nào nhỉ? Có khiến anh sung sướng không?
Thẩm Ngôn Án còn chưa nghĩ được cho rõ, thậm chí còn chưa lấy nổi điện thoại ra xem giáo trình pỏn gay, Dạ Quyết đã ra khỏi phòng tắm rồi. Ngọn tóc hắn còn nhỏ nước, với mỗi một chuyển động, cơ bắp cân xứng lộ ra càng rõ, hắn để trần nửa người, giữa háng quấn hờ khăn tắm, chỉ cần tùy tiện kéo ra một cái thì không che nổi cái gì hết. Thẩm Ngôn Án thầm tán thưởng trong lòng, đưa mắt nhìn về phía mấy chuỗi hạt.
Dạ Quyết tiện tay vắt khăn lông lau tóc lên lưng ghế bên cạnh, hắn đi về phía Thẩm Ngôn Án, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên vuốt ve. Dạ Quyết cúi đầu, chậm rãi tới gần Thẩm Ngôn Án, kề sát môi anh, sau đó hôn lên khóe môi.
“Anh trốn cái gì?” – Dạ Quyết bất mãn hỏi.
“Tôi… Tôi cũng đi tắm cái đã.” – Thẩm Ngôn Án không được tự nhiên mà trả lời.
“Không cần đâu, trên người anh chỉ có mùi của tôi thôi.”
Nụ hôn của Dạ Quyết cuồng nhiệt, cũng giống như thiết lập bá đạo của hắn, không cho phản kháng. Tuy Thẩm Ngôn Án không có kinh nghiệm về chuyện giường chiếu, nhưng kỹ thuật hôn lại chẳng thua kém ai.
Trong nụ hôn nồng nàn, hai bên chuyển dần về phía chiếc giường êm ái, Dạ Quyết chống trên người Thẩm Ngôn Án, cởi cúc quần áo anh, đặt môi hôn lên cổ anh.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Ngôn Án có hơi hoảng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là mình sẽ bị đè, tuy rằng như bây giờ cũng rất khoan khoái, nhưng anh không muốn thế, vậy nên anh quyết định anh sẽ nắm quyền dẫn dắt tất cả.
Thẩm Ngôn Án chợt bật dậy, thoáng cái đã đổi vị trí với Dạ Quyết. Trong lúc ngước nhìn lên, đến giờ ngài tổng giám đốc vốn quen với việc nhìn người khác từ trên cao xuống mới chợt bừng tỉnh, còn chưa có ai có thể nhìn hắn ở trên giường (dưới góc độ) như vậy đâu, Dạ Quyết thấy thú vị, hắn nheo mắt lại, đổi vị trí với Thẩm Ngôn Án thêm lần nữa.
Thẩm Ngôn Án còn chưa nếm đủ cảm giác ở trên đã bị đổi trở về phía dưới, anh không phục nên lại đổi ngược vị trí với Dạ Quyết. Dạ Quyết nhíu mày, lại đổi tiếp. Hai người như vật nhau mà đổi tới đổi lui trên giường, người không biết còn tưởng là đang đánh nhau chứ không phải làm tình.
Thẩm Ngôn Án ở trên rồi lại đến Dạ Quyết ở trên, Dạ Quyết lên rồi Thẩm Ngôn Án lại lên… Sau khi đổi tư thế mấy lượt, Thẩm Ngôn Án lại trở mình, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, hai người ngã xuống giường.
Lặng thinh.
Là bài thơ* đêm nay.
*Bấm vào đây để mở rộng/ thu gọn chú thíchLần ngã chổng vó này quăng luôn lửa dục của hai người ra chuồng gà, Dạ Quyết nhìn anh đầy bất mãn, hắn dùng ánh mắt thể hiện nghi vấn của bản thân.
Thẩm Ngôn Án không lảng tránh mà nhìn hắn, nói: “Muốn chịch, được thôi, nhưng tôi không nằm dưới đâu.”
“Nằm mơ đi.”
“Ờ, vậy tôi đi ngủ.” – Nói xong, Thẩm Ngôn Án bò lên giường, chui vào trong chăn, nằm đưa lưng về phía Dạ Quyết.
Dạ Quyết ngồi trên mặt đất một lát, tạm thời không nói gì, sau khi thấy Thẩm Ngôn Án không hề có ý nói đùa, hắn mới đứng dậy mặc quần lót rồi leo lên giường.
“Cuộc vui” này bế tắc trước thái độ kiên quyết của Dạ Quyết và sự cố chấp giữ vững nguyên tắc của Thẩm Ngôn Án.
Ngày hôm sau, Thẩm Ngôn Án đã đi rồi, đi sau khi bị bố mẹ của “bản gốc” gọi về Thẩm gia.
Sau khi bố Thẩm giao công ty cho Thẩm Ngôn Án, ông luôn ở nhà với mẹ Thẩm, ngày ngày tưới hoa ghẹo chim đọc sách, lúc hứng lên còn bật đĩa hát khiêu vũ với mẹ Thẩm. Có không ít nguyên nhân khiến lần này hai ông bà gọi Thẩm Ngôn Án về nhà, đầu tiên là lâu rồi Thẩm Ngôn Án không về, bọn họ hơi nhớ con trai. Hai là bạn hồi nhỏ của Thẩm Ngôn Án về nước, hai người muốn để Thẩm Ngôn Án mang tên nhóc cách vách đó đi chơi, tiện thể dính chút khói lửa nhân gian trên người cậu ta luôn. Con trai nhà họ cái gì cũng tốt, chỉ có điều lại quá lạnh lùng, như tảng băng di động.
Sau mấy tuần, Thẩm Ngôn Án đã thích ứng hẳn với thân phận của mình, anh nghĩ rằng chỉ có người thân cận nhất mới có thể nhìn ra thay đổi nhỏ bé nhất của mình. Cho nên anh định đi gặp bố mẹ của “bản gốc” một chuyến, nếu họ cũng không nhận ra thì anh đã có thể yên tâm an phận mà sống ở thế giới này rồi.
“Bố, mẹ.”
“Ừ, về rồi à.” – Bố Thẩm đang trêu chim dừng tay lại, đợi anh cởi áo khoác xong ông mới chắp tay sau lưng, nói: “Đến phòng sách nói với bố tình hình gần đây của công ty đi.”
“Vâng.”
Cuộc trao đổi diễn ra khoảng nửa tiếng, Thẩm Ngôn Án căng thẳng muốn chết, cảm giác này cứ như bị chủ nhiệm lớp gọi lên kiểm tra bài, may là anh đã chuẩn bị sơ qua rồi.
Cạnh bàn ăn.
Thẩm Ngôn Án đang muốn ngồi xuống lại bị mẹ Thẩm gọi qua: “Đợi đã, Bạch Liễm Hoa đã về rồi, con đi gọi Tiểu Bạch qua đây ăn cùng đi.”
“Vâng.”
Bạch Liễm Hoa ở cách vách nhà họ, hai đứa nhóc lúc còn nhỏ là bạn thân, nhưng sau đó Bạch Liễm Hoa xuất ngoại, giờ thì đã quay về rồi.
Không lâu sau khi Thẩm Ngôn Án ấn chuông cửa đã có người ra mở, chiều cao của người đó chỉ hơn một mét sáu, tay chân nhỏ nhắn khiến Thẩm Ngôn Án cảm thấy nếu mình tùy tiện dùng chút sức ở chỗ nào đó trên người cậu cũng có thể khiến nơi đó của cậu ta gãy mất.
“Xin chào, có việc gì sao?” – Tiếng Trung của Bạch Liễm Hoa rất chuẩn, âm điệu không cao, là một giọng nói rất hợp với diện mạo của cậu.
Thẩm Ngôn Án nói: “Mẹ tôi bảo tôi gọi cậu qua ăn cơm.”
“Vậy à.” – Bạch Liễm Hoa xỏ giày, đóng cửa lại, hỏi: “Ông là Ngôn Án ư?”
“Đúng vậy.” – Thẩm Ngôn Án đáp.
“À.” – Bạch Liễm Hoa cười bảo: “Vẫn lạnh như băng hệt lúc nhỏ nhỉ.”
“Ừ…”
Méo, thật ra nội tâm tôi nóng như lửa nhá.
Sau khi Bạch Liễm Hoa tới thì bắt đầu chính thức dùng bữa.
Thẩm Ngôn Án luôn luôn chú ý tư thế ăn cơm của bản thân, sợ mắc sai lầm.
“Ấy? Ngôn Án, không phải con không ăn súp lơ à?” – Mẹ Thẩm nghi ngờ hỏi.
Ấy, chết. Thôi xong rồi, tiêu rồi, ngỏm rồi.
“Bây giờ con biết ăn rồi.”
“À vậy hả, súp lơ rất tốt, ăn nhiều vào.”
Thấy mẹ Thẩm không xoáy vào vấn đề này quá nhiều, Thẩm Ngôn Án thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“À đúng rồi, khi nào con mang theo Liễm Hoa đi thăm thú chút đi, để hai anh em quen thuộc nhau hơn.”
“Vâng.”
Lần quay về nhà này suýt chút nữa thì bại lộ, nhưng may mà không sao. Từ nay về sau, Thẩm Ngôn Án có thể yên tâm dùng thân phận tổng giám đốc bá đạo này mà sống tiếp ở đây.
Dù sao đã đáp ứng với mẹ Thẩm chuyện mang Bạch Liễm Hoa đi chơi nên Thẩm Ngôn Án cũng muốn dành ra thời gian đi làm việc đó. Sau khi trưng cầu ý kiến của Bạch Liễm Hoa, Thẩm Ngôn Án quyết định sẽ dẫn cậu ta đi hội đấu giá, do Bạch Liễm Hoa nói muốn mua quà cho bạn gái mình. Đồng thời, Thẩm Ngôn Án còn được diện kiến bạn gái cậu ta, không ngờ còn cao hơn Bạch Liễm Hoa cả một cái đầu!
Bạch Liễm Hoa thấy Thẩm Ngôn Án nhìn bạn gái cậu ta với vẻ không thể tin nổi, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không biết sao cô ấy lại nhìn trúng tôi nữa.”
Đương nhiên đối với vấn đề này, tổng giám đốc Thẩm bá đạo chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh.
Tại công ty Dạ thị.
Không khí trong phòng làm việc của Dạ Quyết vô cùng nặng nề, thời gian gặp Thẩm Ngôn Án là một tuần trước, biểu cảm của Dạ Quyết trong khoảng thời gian này đều thối hoắc. Tuy bình thường hắn cũng trưng ra bản mặt lạnh tanh, nhưng mọi người đều có thể nhận ra tâm trạng hắn đang không tốt. Cho nên đợt này các nhân viên đều kẹp chặt đuôi làm người, sợ hơi vô ý sẽ chọc tới hắn.
Trợ lý cẩn thận mở cửa văn phòng ra: “Tổng giám đốc, tám giờ tối nay có một buổi đấu giá, ngài muốn đi không ạ?”
Đấu giá hả? Dạ Quyết nghĩ một lát, gật đầu. Bị Thẩm Ngôn Án chọc tức thì tiêu chút tiền xả giận vậy. Thật ra không chỉ mỗi phụ nữ mới điên cuồng mua sắm khi không vui, đàn ông cũng vậy.
Dạ Quyết vào phòng đấu giá vừa đúng giờ.
Do đây chỉ là một buổi đấu giá cỡ nhỏ nên không có nhiều người có thể vào, vì vậy người đến đều ngồi ở tầng một, cũng không có vách ngăn gì, muốn tăng giá thì giơ thẻ* lên chút là được.
*Bấm vào đây để mở rộng/ thu gọn chú thíchDạ Quyết ngồi ở vị trí chính giữa, trên bàn có danh sách hàng hóa được đấu giá và rượu vang. Hắn ngẩn người uống rượu, lật xem hàng đấu giá, mấy thứ đó không lọt được vào mắt hắn, vừa mới ngồi xuống chưa đến vài phút, hắn đã muốn đi về.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy người ngồi hàng trước mình, ý tưởng này đã biến mất, hắn nhếch mép cười.
Một trong hai người ngồi đó chính là Thẩm Ngôn Án khiến hắn không vui mấy ngày nay, người còn lại hắn không quen biết, cũng chưa từng gặp bao giờ, thế mà cậu ta lại dám kéo Thẩm Ngôn Án.
Tên kia bỗng kéo tay áo Thẩm Ngôn Án như muốn nói gì với anh, Thẩm Ngôn Án quay mặt qua, nghe cậu ta nói chuyện, hai người còn đồng thanh cười sau khi tên đó nói xong. Tuy rằng chỉ lộ nửa bên mặt, nhưng Dạ Quyết trông thấy rõ nụ cười trên mặt Thẩm Ngôn Án, đó là nụ cười chưa bao giờ có khi ở bên hắn, hơn nữa tư thế của hai người còn thân mật đến vậy.
Được lắm đấy Thẩm Ngôn Án, không gặp tôi có mấy ngày đã đi kiếm một tên đàn ông khác rồi phải không, dám vi phạm cam kết của chúng ta.
Phải trừng phạt con mèo hoang không nghe lời này mới được.
Dạ Quyết siết chặt nắm đấm, hắn vô cùng bực mình, đáy mắt nhuộm đầy sự điên cuồng khát máu.
Bạch Liễm Hoa gật đầu nhìn vật phẩm được đấu giá, Thẩm Ngôn Án cười cười giơ thẻ lên: “30 vạn.”
“Ha.” – Dạ Quyết lạnh lùng cười.
Thẩm Ngôn Án, muốn dùng mánh lới này thu hút sự quan tâm của thằng mặt trắng* kia ư, sao tôi có thể để anh như ý được cơ chứ?
*Gốc là tiểu bạch kiểm: Có hai nghĩa, một là nói đến những người đàn ông chỉ dựa dẫm tài chính, ăn bám phụ nữ hoặc người khác, mang ý miệt thị. Nghĩa thứ hai đề cập đến những người đàn ông đẹp trai kiểu thư sinh trắng trẻo, trái ngược với khuôn mẫu là đàn ông phải mạnh mẽ rắn rỏi nọ kia. Nó không có ý miệt thị và chỉ tập trung vào việc nhấn mạnh vẻ đẹp ngoại hình của một người đàn ông và đôi khi thể hiện sự khinh thường đối với những anh đẹp trai thư sinh. (Nói trắng ra thì là ghen tỵ, vì kiểu đó hay được phụ nữ thích). Ở đây thì ông Quyết đang ám chỉ cả hai nghĩa, nhưng nghiêng về nghĩa thứ nhất là chính nên mình không đổi thành “thằng ăn bám” mà để sát nghĩa đen của từ gốc luôn nha.“300 vạn.”
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Ngôn Án không vui chút nào, buổi đấu giá này có thể nhìn thấy mặt nhau, theo lý thuyết mà nói, chỉ cần thấy mặt Thẩm Ngôn Án anh thôi sẽ không có người nào dám tranh nữa, rốt cuộc là ai…
Anh quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, đối mắt thẳng với Dạ Quyết.
Lại là tên điên này!
Thẩm Ngôn Án thề, dù có phải đạp đổ danh hiệu tổng giám đốc bá đạo của mình thì anh cũng phải lấy được thứ này!
Anh lại giơ thẻ: “400 vạn.”
Lúc này, giá tiền rõ ràng đã vượt quá giá trị thật sự của vật phẩm đó, Bạch Liễm Hoa nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, Ngôn Án, ông nhường cho hắn đi.”
Tuy rằng đây là quà Bạch Liễm Hoa muốn tặng cho bạn gái, nhưng cũng chưa đến mức nhất quyết phải là thứ này, vậy nên cậu ta định nói kệ đi. Nhưng Thẩm Ngôn Án lại không muốn, anh hăng hái lên hẳn, không chỉ lên mà còn dâng lên cao ngất.
Anh nói: “Dựa vào đâu mà đồ tôi nhìn trúng lại phải nhường cho hắn chứ? Đã nói sẽ lấy cho cậu thì nhất định sẽ lấy được.”
Chẳng qua chỉ là một thằng mặt trắng mà Thẩm Ngôn Án lại đối đầu với mình, được lắm.
Dạ Quyết nhếch khóe môi, nở một nụ cười vô cùng nhạt, sau cũng không nâng giá nữa. Hắn tức điên lên, độ ấm xung quanh như tụt xuống vài độ.
Về phần lý do tại sao lại giận sôi lên khi nhìn thấy Thẩm Ngôn Án thân mật với người khác, nở nụ cười mà hắn chưa từng trông thấy với người khác, hắn mặc kệ.
Dạ Quyết quy hết tất cả những cảm xúc này là do Thẩm Ngôn Án phản bội, vi phạm giao kèo, đã là của mình rồi thì người khác không thể đụng vào.
Sau khi Dạ Quyết không tranh nâng giá nữa, thứ đó thuận lợi thuộc về Thẩm Ngôn Án, suy cho cùng trừ Dạ Quyết ra cũng chẳng có ai dám tranh giành với anh.
Tuy rằng để có được thứ này phải trả giá gấp mười mấy lần, nhưng Thẩm Ngôn Án thấy cực kỳ sảng khoái, bởi đây chính là thứ anh cướp được trên tay nam chính đó.
“Cậu có muốn mấy thứ còn lại không?” – Thẩm Ngôn Án hỏi.
Bạch Liễm Hoa lắc đầu.
“Vậy bọn mình về nhé?”
“Được.”
“Cậu đi lấy đồ đi, sau đó đứng đợi ở cửa, tôi đánh xe ra.”
“Ừ.”
Dạ Quyết thấy Thẩm Ngôn Án muốn đi, cũng đứng lên đi theo.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
đọc truyện Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo,
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo full,
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!