Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành
. . .
Dựa theo Hắc Ám Dị Chủng phương pháp tu luyện, Lục Kha đi ra trước sân nhỏ, lựa chọn ngồi xuống tảng đá ở góc sân, đối diện với bóng tối hắc ám.
Đôi mắt mở rộng, tinh thần tất cả tập trung vào song đồng, đem bóng tối chi lực dẫn vào trong mắt. Vừa mới bắt đầu, Lục Kha song đồng không ngừng trào ra nước mắt, cũng đau nhứt kinh khủng, nhưng hắn đã bắt đầu liền không có ý định dừng lại, mặc cho đau đớn và đôi mắt không còn nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, màu đen song đồng vẫn cố gắng xoay chuyển, nhưng lặp đi lặp lại thử nhiều lần vẫn không thành công.
Ngồi đến giữa đêm, không biết cố gắng qua bao nhiêu lần, song đồng rốt cuộc cũng có thể tuân theo điều khiển, chậm chậm xoay vòng, từng chút, từng chút xíu xoay vòng. Sơ khai, hoàn thành một vòng xoay phải mất mấy phút thời gian, nhưng sau đó tốc độ dần tăng lên, thời gian xoay vòng cũng giảm xuống.
Dần dà, màu đen song đồng rốt cuộc đã trở thành một vòng xoáy, nhìn nó giống như một hố đen, không ngừng đem bóng tối cho nuốt chửng kéo vào trong thức hải, biến nó thành một vùng không gian tối đen không có ánh sáng.
Phương pháp này có phần cố quái, khác biệt tất cả giống loài, không cần minh tưởng, không cần hấp thu ánh trăng nhưng vẫn tạo ra tinh thần chi lực, còn đặc biệt hùng hậu.
May mắn là phương pháp tu luyện này được truyền qua ký ức, sau khi hấp thu tiêu hóa nó đã trở thành hắn một bộ phận, từ đó việc vận dụng trở nên dễ dàng và trôi chảy, khác biệt phương pháp tu luyện từ kinh văn pháp chú, vốn rất khó hiểu và vận dụng khó khăn.
Điều này cũng nói rõ vì sao các đầu thú có trí tuệ thấp nhưng lại hấp thu truyền thừa chủng tộc nhanh chóng và vận hành trơn tru, lý do là bọn chúng có truyền thừa ký ức.
Tu luyện đến giữa đêm, tinh thần chi lực đã sinh ra, chất chứa tràn ngập trong thức hải.
Cảm giác thân thể có chút mệt mỏi, Lục Kha mò mẫm đi trở lại nhà, vào đến giường đá, vừa nằm xuống một lát liền rơi vào ngủ say.
Tu luyện tinh thần chi lực để tinh thần sung mãn, nhưng Lục Kha thân thể quá yếu, thể xác không theo kịp tinh thần, chỉ ngồi đến giữa đêm đã là cực hạn.
!!!
Cùng lúc đó, ở trên núi nhỏ, một đầu Quái Vật giương đôi mắt nhìn xuống Lục Kha căn nhà, nó dường như cảm nhận được đang có đồng loại ở trong đó, nhưng không có xông tới, ngược lại cẩn thận quan sát thám thính xung quanh.
Đang trong giấc ngủ, Lục Bạch giống như cảm ứng được điều gì, cũng nhẹ nhàng mở mắt nhìn về phía ngọn núi.
Nó cảm giác được có mối nguy hiểm đang đến gần, nhẹ nhàng đem ấn ký triệu hồi, hóa thành vệt sáng chui vào khế ước không gian.
Quái Vật kia vừa mới di chuyển xuống chân núi, bỗng Lục Bạch khí tức đột nhiên biến mất để nó rơi vào khoảng không, có chút khó hiểu, có chút do dự, ngập ngừng vòng vo qua lại một lát, sau cùng nó lựa chọn thối lui.
Quái vật rời đi không lâu, nó bỗng xuất hiện trước cửa đại môn Trình Gia, loáng thoáng một lát liền đã đi vào trong nội viện, đánh hơi tìm tới mật thất cửa chính. Lúc này bên trong đang có mấy người canh gác di chuyển tới lui, Quái Vật giống như bóng đen u linh, lóe lên mấy lượt đã di chuyển vào trong mật thất, tìm tới nơi đang giam giữ quái vật đầu chó.
Nhưng thay vì cứu ra đồng loại, đầu này quái vật vậy mà đem xúc tu đâm ra, một kích liền g·iết c·hết đầu chó đen, cũng đem nó hồn phách huyết nhục toàn bộ thôn phệ, thậm chí thân thể cũng không bỏ sót.
Giết c·hết thôn phệ quái vật chó đen, đầu này quái vật lặng im rút lui.
Nó dường như không muốn đánh động con người, như bóng u linh vượt qua tường viện ra khỏi Trình Gia, nhanh chóng di chuyển qua các con đường đi tới nơi khác trong tiểu trấn, tiếp tục săn g·iết Hắc Ám Dị Chủng.
Hắc Ám Dị Chủng giống như là chất dinh dưỡng đồng dạng, mỗi g·iết c·hết và thôn phệ một đầu quái vật, nó đều tiến hóa một lần, ngoại dáng cũng theo đó biến hóa thay đổi, mặc dù hình thể không lớn, nhưng thực lực đại trướng và huyết mạch tăng lên mạnh mẽ.
Đáng sợ nhất vẫn là nó khả năng truy tung đồng loại cực kỳ chuẩn xác, nhưng ngoài Lục Bạch có khả năng cảm ứng được nó, những quái vật khác hầu như đến c·hết vẫn không phát hiện ra.
Chỉ trong một đêm, đã có ít nhất bảy đầu quái vật bị nó diệt sát thôn phệ.
. . .
Lúc sáng sớm.
Khi thái dương tia sáng vừa mới ló dạng, Lục Na và Lục Kha lại mang theo dụng cụ săn bắn rời khỏi nhà.
Hai người một đường đi thẳng vào rừng, tiến đến hôm qua địa điểm săn g·iết Hung Báo Huyết Hoa, bắt đầu từ đó g·iết tới.
Một đường đi qua, chỉ cần là hung thú đều bị diệt sát, huyết nhục đều bị Lục Bạch thôn phệ, hồn phách đều bị Lục Kha hấp thu.
Trong lúc đó, Lục Na dựa theo Lục Kha truyền cho phương pháp, đem nguyên tố chi lực dẫn vào thể nội bắt đầu tu luyện.
Phương pháp tu luyện của Hắc Ám Dị Chủng chính là hấp thu nguyên tố chi lực đem trên thân tất cả khiếu huyệt đả thông nối liền, từ đó hình thành nên một mạng lưới lưu chuyển đi khắp toàn thân, để cho từng cái bộ vị đều đuợc nguyên lực tẩm bổ, cường hóa.
Phương pháp này được Lục Kha đặt là Thú Pháp.
Lần đầu tiên vận chuyển Thú Pháp, Lục Na vậy mà đem thái dương chi lực cho hấp thu. Nàng không rõ thái dương chi lực là loại nào nguyên tố chi lực, là hỏa hoặc là quang, nhưng đã có thể hấp thu vậy nàng không có quá để ý.
Thái dương chi lực được dẫn vào trong thân, dần dần hội tụ thành một quang đoàn, lúc đầu nhỏ xíu như hạt đậu nhưng không ngừng lớn ra, nhiệt lượng cũng theo đó tăng lên.
Càng tu luyện, Lục Na càng cảm giác thân thể khó chịu, nhiệt lượng trong thân tăng cao để nàng thân thể xuất ra mồ hôi ướt đẫm.
Không được!
Lục Na vội vàng dừng lại.
Nàng cảm giác nếu như tiếp tục tu luyện, tất sẽ bị thái dương chi lực thiêu đốt không còn.
Dẫu cho đã ngừng, cái kia quang đoàn vẫn tồn tại, không ngừng tỏa ra nhiệt lượng thiêu đốt khiến cho nàng thống khổ không thể tả.
“Chị, ngươi làm sao?” Lục Kha cảm giác được Lục Na hơi thở gấp gáp, có phần khác thường liền mở mắt nhìn qua, phát hiện nàng đang cắn răng chịu đựng. khuôn mặt đỏ bừng ướt đẫm mồ hôi.
“Ta, ta khó chịu quá.”
Trong thân thể nhiệt lượng không có giảm xuống mảy may, ngược lại giống như là ngày càng tăng cao, nguyên nhân bởi vì nó không có chỗ thoát ra, bị dồn vào một chỗ.
Lục Kha nghe nói có chút kinh hoảng, vội vàng đem ký ức dò xét, rốt cuộc hắn tìm được nguyên nhân.
Thân thể quá yếu.
Loài thú khác biệt con người, nó thân thể mạnh mẽ gấp nhiều lần, dẫu vậy vẫn phải qua giai đoạn luyện thể, cường hóa nhục thân tăng lên gấp nhiều lần trước khi bắt đầu tu luyện nguyên lực.
Lục Kha biết mình đã phạm sai lầm, hắn quá nóng vội mà không có đem ký ức dò xét kỹ càng, để cho nàng vừa mới bắt đầu liền tu luyện nguyên lực. Bây giờ nguyên lực tích tụ không thoát ra được, nó giống như một khối u lúc nào cũng tàn phá thân thể, không có chút xíu tác dụng nào.
“C·hết tiệt!”
Lục Kha đem ký ức tra xét nghiền ngẫm, rốt cuộc phát hiện một cách. Hắn quay sang nói với Lục Na: “Chị, nghe ta, dụng Thú Pháp, đem nguyên lực dẫn tới đệ nhất khiếu (mắt trái) đem nó trùng kích đả thông, cho dù thống khổ cũng phải chịu đựng.”
Lục Na là tin tưởng tuyệt đối vào em trai, nghe theo chỉ dẫn đem Thú Pháp vận chuyển, dẫn dắt nguyên lực chuyển di. Mỗi nơi nguyên lực đi qua, kinh mạch huyết nhục giống như là bị thiêu đốt, đau đớn thống khổ không thể tả, nhưng Lục Na cắn chặt hàm răng không để phát ra thành tiếng.
Nàng bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng, cho dù phải c·hết cũng phải đem nguyên lực dẫn ra.
Nguyên lực bị thú pháp dẫn dắt xông đến nhãn khiếu, bắt đầu trùng kích khiếu huyệt, dưới sức nóng thiêu đốt kèm theo nguyên lực hùng hậu, tất cả vật cản đều giống như giấy trắng đồng dạng bị xé rách, đánh tan.
Nhất khiếu, thông!
Nguyên lực xuyên qua nhãn khiếu, phát xạ thành tia sáng bắn thẳng ra ngoài, đem một thân cây bắn thủng.
Nhìn thấy tia sáng bắn ra, Lục Kha bị dọa cho nhảy dựng.
Lục Na tu luyện bất quá hai giờ, vậy mà hội tụ được một tia thái dương chi lực, này cũng quá khủng bố đi.
Nguyên lực thoát ra, Lục Na thân thể giống như được giải thoát, xụi lơ té ngã nhào vào thân Lục Kha.
Nàng, đã hôn mê.
. . .
Mộng cảnh không gian.
Lục Na biến hóa thành một nữ thần, một tay nắm lấy quyền trượng ánh sáng, một tay cầm lấy thái dương, trước mặt đối diện là một tôn khổng lồ quái vật, nó phá nát mấy khỏa hằng tinh, đem từng tòa khủng bố sơn phong rút ra đánh về phía nữ thần, nhưng bất kỳ ngọn núi tới gần đều bị thái dương thiêu đốt cho tan rã.
Nhưng cũng không phải tất cả đều bị đốt cháy, ít nhất có một ngọn núi màu đen vẫn còn tồn tại, mặc cho thái dương thiêu đốt như thế nào nó đều không suy chuyển. Chính là ngọn núi này không ngừng đập phá các hằng tinh, đem một tinh hệ gần như đập nát.
Chỉ đến khi nàng xuất ra trên tay quyền trượng ánh sáng, mới đem nó cho đánh nát.
Mộng cảnh đến đây kết thúc.
Mặc dù ngắn ngủi, nhưng để Lục Na trong lòng cực kỳ rung động. Nhất là hình ảnh quái vật kia quá mức quen thuộc, vừa nhìn thấy nàng đã nhận ra.
Hắc Ám Dị Chủng!
Một đầu cực kỳ khủng bố Hắc Ám Dị Chủng, thực lực mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng.
. . .
Trấn Nam Hoang, Trình Gia bên trong nhà lớn.
Trình Gia tổ chức hội nghị, nội dung xoay quanh vấn đề Quái Vật đầu chó b·ị đ·ánh cắp, người khởi xướng tất nhiên là Trình Nhất Nam, kẻ tình nghi tất nhiên là Trình Lập.
“Nói đi, các vị có cái nhìn thế nào?” Trình Bá Thiên, gia chủ Trình Gia, cũng là cha ruột Trình Nhất Nam, ông nội Trình Đông lên tiếng nhìn đám người bên dưới hỏi: “chuyện đã xảy ra, ai có phát hiện cũng không cần giấu diếm.”
“Lão đại, anh làm lớn tự mình quyết định đi, lão tam như ta là không có ý kiến.” Trình Đạt, ông lão râu trắng mập mạp lên tiếng nói: "ta sẽ toàn lực ủng hộ."
“Lão nhị, ngươi đây?” Trình Bá Thiên nhìn xuống em trai, Trình Bá Thanh, cha ruột Trình Lập, ông nội của Trình Lệ Na.
Trình Bá Thanh ngồi đó nhắm mắt, cũng chỉ cất tiếng nói một câu: “Anh quyết định, ta nghe theo.”
“Tốt!” Trình Bá Thiên quay sang đám người bên dưới, nghiêm giọng nói ra: “lần này chuyện xảy ra trong nhà ta không truy cứu, nhưng từ đó trở đi Trình Gia phân gia, tất cả trang viên sản nghiệp người mình tự quản, nếu không có sự cho phép, bất cứ ai cũng không đuợc ngang nhiên x·âm p·hạm, người nào tự ý p·há h·oại quy củ, luận theo gia pháp xử trí.”
Trình Gia có được cơ nghiệp như hôm nay, tất cả đều do ba huynh đệ Trình Bá Thiên, Trình Bá Thanh và Trình Đạt từ nhỏ vất vả gây dựng, mặc dù là gia đại nhiệp đại nhưng người quá đông, đã không còn có thể khống chế, từ đó bắt buộc phải tách ra. Cụ thể sau đó còn phải trải trải qua quá trình bàn bạc, chia cắt lợi ích phân ra từng người, nhưng lần này hội nghị chính là để nói ra quyết định sau cùng.
Ai nấy nghe được câu nói đều nhẹ thở phào, có người thầm kinh hỉ: “sau bao năm chờ đợi, rốt cuộc cũng đến lúc phân ra.”
Việc này đã là xu thế tất yếu, không thể làm trái, chỉ là thời gian kéo quá dài khiến cho ai nấy đều mệt mỏi.
Vui vẻ nhất là Trình Đông, phân gia, từ đó hắn cũng không cần lo lắng bị Trình Lệ Na ức h·iếp.
Mặc dù lần này làm mất đi hắn Chiến Thú, nhưng chuyện đó với hắn không lớn, tác dụng không có lớn bằng việc phân gia, âu cũng là một kết quả tốt.
“Tốt! Ta đồng ý.” Trình Đạt thứ nhất lên tiếng ủng hộ.
“Ta không có ý kiến.” Trình Bá Thanh cũng lên tiếng nói ra.
“Tốt! Ba ngày sau sẽ tổ chức họp phân gia sản, ai vắng mặt xem như mất đi quyền lợi, ngày sau chớ trách.” Trình Bá Thiên nói xong liền đứng dậy: “giải tán!”
Tin tức này sau đó lấy tốc độ nhanh chóng lan ra. Trình Gia, một trong năm thế lực lớn ở Trấn Nam Hoang, từ đó phân gia, chính thức thoát ra khỏi bàn cờ lớn.
. . .
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Hải Đại Tặc Hành,
truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
Tinh Hải Đại Tặc Hành full,
Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!