Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành
. . .
Bên trong hang sói.
Lục Na không có hỏi lại, nàng đưa tay tháo xuống trên lưng tấm da báo, đem nó tung ra cho phủ trùm quái vật nhỏ.
Lúc nãy khi nó phá thân chui ra, ai nấy đều nhìn rõ nó tốc độ, muốn dùng tay không bắt nó mà nói đó là chuyện mơ tưởng, chỉ có thể dùng tấm da thú may ra đem nó cho phủ trùm, đem nó tốc độ cho giảm xuống.
Nhưng mà không dùng.
Quái vật nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn, tấm da vừa mới tung ra nó liền động thân lao ra phạm vi bao phủ, để cho Lục Na một phen vồ hụt.
Tiếp đó nàng ba phen mấy bận đem tấm da báo tung lên, nhưng không một lần thành công, thậm chí nó còn chủ động t·ấn c·ông nàng, để lại trên tay một vết trảo sâu ngoắm, khiến cho máu tươi không ngừng chảy ra.
Lục Kha nhìn thấy, nhướng mày.
Hắn sống lưng khuyết tật, không thể nào tham dự hai người quần ẩu vây bắt, chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát, nhưng trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ, sau đó cưỡng chế đem Lục Bạch cho phóng xuất.
Đúng như hắn nghĩ, Lục Bạch vừa mới xuất hiện liền khiến cho quái vật nhỏ cảm giác được nguy hiểm, lập tức từ bỏ t·ấn c·ông Lục Na, quay sang đối diện Lục Bạch, nhìn nó gầm gừ thủ thế giống như rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Lục Bạch cũng là bất đắc dĩ, nó bây giờ chỉ là một đầu trùng dài chưa đến một mét, xà không phải xà, lươn không phải lươn, bộ dáng dị dạng không giống bất cứ loài nào sinh vật, ngay cả cổ kim cũng chưa từng có.
Đối diện quái vật nhỏ, nó cũng không còn có lựa chọn, chỉ có ánh mắt chăm chú cùng với chiến ý bốc cao, sẵn sàng lao vào chém g·iết.
Soạt!
Quái vật nhỏ vậy mà chủ động lao ra t·ấn c·ông, nhưng bất ngờ Lục Na phất tay tung ra tấm da đem nó chụp lấy, nàng có dự tính trước đường đi của quái vật nhỏ, cho nên một kích đắc thủ, đem nó túm gọn.
Quái vật kêu ré lên một tiếng chói tai, thanh âm sóng âm tần số không cao nhưng làm sao nghe vào trong đầu cảm giác tinh thần hỗn loạn, đầu váng mắt hoa, ngay cả hai người đều cùng một dạng, Lục Bạch cũng vậy trúng chiêu trong giây lát trở nên đờ đẫn.
Nó vùng vẫy muốn chạy thoát, nhưng Lục Na trên tay tiểu đao bỗng dưng xoay ngang, đâm xuống.
Phốc!
Quái vật nhỏ chân sau bị tiểu đao đâm xuyên, đem nó đinh trụ trên mặt đất.
Lần này nó muốn thoát ra buộc phải hy sinh một chân, tất nhiên như vậy tốc độ sẽ giảm xuống, nếu không tất phải ngoan ngoãn nằm lại, càng giãy giụa chỉ càng khiến v·ết t·hương mở rộng, khoét sâu thêm.
Biết không thể thoát, quái vật nhỏ không còn la hét, hai người đầu óc cũng dần trở lại tỉnh táo.
“Lợi hại thật!” Hai người ánh mắt không hẹn mà nhìn nhau, nhìn ra ai nấy đều tâm động.
“Chị, nhanh đem nó thu làm Chiến Thú.”
Chiến Thú, khác với Cộng Sinh Thú, nó chỉ làm nhiệm vụ chiến đấu, sinh mệnh hoàn toàn tách biệt với Chiến Sư. Cho dù Chiến Sư không may t·ử t·rận, Chiến Thú bất quá chịu một chút phản phệ nhưng vẫn sống sót. Cộng Sinh Thú không giống, nó sinh mệnh gắn liền với chủ nhân, một người g·ặp n·ạn kẻ còn lại cũng phải gánh chịu hoặc bị ảnh hưởng, nếu như một trong hai t·ử v·ong, kẻ còn lại cũng phải c·hết theo.
Về mức tình cảm, tùy thuộc vào cả hai, không có phân biệt, nhưng Cộng Sinh Thú sinh mệnh gắn liền tất nhiên độ thiện cảm dành cho nhau sẽ vượt trội hơn tất cả.
Muốn thu nạp Chiến Thú, đòi hỏi một người phải có tu vi để khống chế Chiến Thú, nếu không sẽ xảy ra tình trạng Chiến Thú phệ chủ. Yêu cầu này Lục Na có thể đáp ứng bởi vì nàng từ nhỏ đã có tu luyện, hiện tại là một Chiến Đồ cấp 3.
“Ta không có khế ước.” Lục Na lắc đầu tiếc nuối.
Thông thường một tờ sơ cấp khế ước cũng có giá ít nhất một trăm đồng bạc, có thể ký kết khế ước với hung thú cấp 5 trở xuống. Một trăm đồng bạc trong hoàn cảnh hiện tại đối với Lục Na rất là quý giá, nàng là không có khả năng bỏ ra, cho dù có nàng cũng sẽ không lãng phí đi mua khế ước thú.
Như vậy là không có cách nào.
Lần trước sở dĩ Lục Kha có thể ký kết khế ước với Lục Bạch, là do nó trong ký ức có mẫu thú truyền thừa Cộng Sinh Khế Minh Văn, việc này là may mắn bởi vì nó mẫu thú cũng bị Cộng Sinh Khế Minh Văn chế ước cho nên biết rõ, nhưng cũng là bất hạnh bởi vì cả hai từ đó ràng buộc không thể tách khai.
Nếu đã không có khế ước, vậy chỉ còn cách đem nó g·iết c·hết.
Có chút tiếc nuối, nhưng cũng đành phải, bởi vì nó chủng loài quá mức quỷ dị, nếu như để nó tồn tại, rất có thể là mối đe dọa với Lục Bạch, cũng là mối họa với Lục Kha.
Giết!
Lục Na không có chùng tay, nàng một bàn tay đem tiểu quái vật đè áp, một tay rút ra tiểu đao đâm xuống, đem nó chiếc đầu đâm xuyên.
Tiểu quái vật kêu lên thảm thiết, sau đó gục xuống nằm im trong vũng máu. Cũng chính vào lúc quái vật nhỏ còn treo một hơi thở, Lục Bạch lướt tới đem nó linh hồn cắn nuốt.
Thôn phệ quái vật nhỏ linh hồn, Lục Bạch lại tiếp tục thôn phệ huyết dịch, xong đem nó toàn thân cắn nuốt không có bỏ sót một thứ gì.
Lục Kha thông qua khế ước có thể cảm nhận rõ ràng Lục Bạch đang rất hưng phấn, thậm chí là muốn nhảy cẫng hò hét đồng dạng.
Giải quyết xong quái vật nhỏ, Lục Na đem đầu sói con bắt lên, nhìn nó đáng thương nàng quyết định mang về chăm sóc.
Sói mẹ đ·ã c·hết, nếu để lại nó cũng không sống nổi, chắc hẳn sẽ bị c·hết đói hoặc là hung thú ăn thịt, Lục Na không đành lòng để nó lại, đem nó đặt vào túi da thú mang bên người.
Rời đi hang động, hai người đường cũ trở về.
Trên đường trở ra, ngang qua khu vực đám người học viện khảo hạch, Lục Na nhìn thấy một đầu cáo trắng còn là dã thú cấp thấp bỗng dưng từ phía trước xông đến, nhìn thấy nàng nó liền muốn tránh nhưng đã quá muộn, bị Lục Na bàn tay nhanh nhẹn đem nó chộp lấy, bắt trúng đuôi nhỏ.
Cáo nhỏ bị nàng bắt lại, gầm gừ giãy giụa muốn thoát ra, đúng lúc nhóm người học viên xuất hiện đem hai người bao vây.
Một người thiếu niên bỗng nhiên chỉ vào mặt Lục Na quát lớn: “mau thả tiểu hồ ra, nó là chúng ta nhìn thấy muốn bắt làm sủng thú.”
“Thật muốn ta thả?” Lục Na nhếch miệng cười hỏi.
Nàng là không có đi học viện học tập kiến thức, nhưng làm người rất hiểu lễ nghĩa và có chuẩn tắc, không như đám người học viên trước mắt không có một chút giáo dưỡng, ngay cả phân biệt đúng sai cũng không làm được.
“Đúng vậy!” Người thiếu niên vừa mới nói xong, Lục Na một cánh tay vung lên, đem cáo nhỏ ném ra sau đầu cho bay vào bụi rậm.
“Theo như các ngươi mong muốn.” Nàng phủi phủi hai tay, dự định bước đi ai biết ba người trước mặt gầm thét đem hai người chặn đường.
“Khốn nạn!” Thiếu niên kia tức giận quát lớn: “ta là nói ngươi đem nó cho ta, làm sao ngươi lại thả chạy.”
Ai biết Lục Na ánh mắt trợn lên giận dữ quát lớn: “là ngươi để cho ta đem tiểu hồ thả, bây giờ lật lọng, còn muốn đem ta quát mắng, ngươi nghĩ mình là ai.”
Nói, nàng đột nhiên xuất thủ, tốc độ nhanh như chớp ra chiêu đem thiếu niên cho đạp bay.
“Các ngươi hai cái, nếu như dám động, ta dám đảm bảo sẽ để các ngươi thấy máu.” Lục Na trên tay tiểu đao xuất ra thủ thế, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất thủ.
Nhìn thấy nàng như vậy hung ác, hai người khác càng không có sợ hãi, ngược lại sắc diện càng biến lạnh lùng. Một trong hai đem đồng bạn đỡ dậy, người khác thì ánh mắt lạnh lùng đem v·ũ k·hí xuất ra, chuẩn bị cùng nàng chiến đấu.
Lục Kha nhìn thấy Chị bị người ức h·iếp, mi tâm ấn ký bỗng nhiên sáng lên, Lục Bạch không tiếng động xuất hiện hạ xuống hắn trên vai.
Nó bây giờ hình thể bên ngoài lại biến hóa, toàn thân biến thành màu đen, làm lớn ra gấp rưỡi, nhưng chiều dài không có tăng thêm, ngược lại chiếc đầu mọc ra hai sợi râu dài, trên lưng xuất hiện màu đen lân giáp, loại này lân giáp huyền một sắc óng ánh rất là đẹp mắt.
Đúng lúc ba người thiếu niên rút ra v·ũ k·hí xông tới t·ấn c·ông Lục Na, Lục Bạch bỗng dưng lao ra, nhanh như ánh chớp xông tới trước mặt từng người, nó chiếc đuôi quất ra, phanh phanh phanh ba tiếng vang trầm đục, ba người bay rớt ra ngoài.
Lần này tiến hóa để nó tốc độ tăng mạnh, thực lực cũng đại trướng, so với trước đó mạnh hơn nhiều lắm.
“Hay lắm Lục Bạch!”
Lục Na cho nó một cái khen khích lệ, để nó rất là vui vẻ, vụt lóe lên liền đáp xuống trên vai nàng.
Ba người thiếu niên b·ị đ·ánh cho thất điên bát đảo, mặt mũi bầm dập trào ra máu tươi, nhìn rất khó coi.
Bỗng một người thiếu niên đứng dậy quát lớn: “chủ nhiệm, ta muốn báo cáo, có người vô cớ t·ấn c·ông học viện học viên.”
Lục Na và Lục Kha nhìn nhau nhíu mày.
Để tránh rắc rối, Lục Bạch bị hắn triệu hồi về khế ước không gian.
Chưa đến hai phút, một vị chủ nhiệm đáp xuống trên tàng cây, nhìn xuống ba học viên b·ị đ·ánh mặt mũi bầm dập hỏi: “Lâm Khiết, chuyện gì xảy ra?”
Một tên học viên bước ra, đem chuyện xảy ra đổi trắng thay đen nói: “báo cáo Dương Phương chủ nhiệm, chúng ta ba người đang lùng bắt hung thú, ai biết hai người này bỗng nhiên xuất hiện cản đường, đem chúng ta phát hiện hung thú thả chạy không nói, còn ra tay xuất thủ đả thương chúng ta.”
“Đúng đó Dương chủ nhiệm,” Hồ Phan cũng bước ra bẩm báo: “hai người bọn họ vô cớ xuất thủ đánh chúng ta thành ra như vậy, chúng ta cảm thấy bọn chúng còn nhỏ không có ra tay đánh trả. . .”
“Đủ rồi!” Vị này Dương chủ nhiệm không có kiên nhẫn nghe tiếp, bởi vì sự việc quá mất mặt: “các ngươi một đám ba kẻ nam nhân, đánh không lại một nữ nhân kém tuổi, lại còn gọi người tố cáo, có cảm thấy mất mặt hay không?”
Ba người không có ngờ đến sự việc tố cáo không thành, lại còn bị mắng, lần này thì mất mặt ném về tận nhà bà ngoại.
Vị này Dương chủ nhiệm mắng xong, lại quay sang Lục Na chị em hai người, nghiêm giọng nói: “nơi này là địa bàn khảo thí của học viện, các ngươi nhanh chóng ly khai. Còn có, ta không cần biết các ngươi ai đúng ai sai, nhưng các ngươi ra tay quá nặng, nhanh cho bọn họ ba người tạ lỗi.”
“Chúng ta không làm sai.” Lục Na nghiêm mặt lại nói: “nếu không phải người kia đem ta quát mắng, ta cũng lười phải xuất thủ, vì sao phải cho hắn tạ lỗi? Còn có, ngươi có chắc chuyện hắn nói ra là đúng sự thật?”
Nghe nàng lời nói, vị Dương chủ nhiệm nhíu mày.
Rõ ràng hắn đã làm ra nhượng bộ, bắt hai người xin lỗi cũng là muốn cho học viên một cái công đạo, nếu không chuyện này truyền ra có người sẽ mượn đề tài nói chuyện, cho rằng hắn không đứng về phía học viên, nhưng ai biết hai kẻ này vậy mà không thức thời.
“Chủ nhiệm, ngài thấy đó, nàng là không có giáo dưỡng. . .” Thiếu niên Thạch Hạo Nhiên còn muốn nói tiếp, nhưng bị vị này Dương chủ nhiệm quát lớn.
“Im miệng!”
Nghe được thiếu niên lời nói, Lục Kha chân mày nhíu lại, hắn đi tới nắm tay Lục Na, xem như đứng về phía nàng, đem nàng hành động cho ủng hộ.
Nếu như vừa rồi không có câu nói kia, hắn rất có thể sẽ khuyên Lục Na nói câu tạ lỗi, nhưng bây giờ nghe được lời nói, hắn quyết định sẽ không.
“Các ngươi quyết định?” Dương chủ nhiệm sắc mặt trở nên lạnh lùng, giọng nói thanh lãnh cất lên: “đừng trách ta không báo trước cho các ngươi, một quyết định hôm nay sẽ để các ngươi hối hận mai sau.”
“Ta nghĩ ngài nên lo giáo dục lại học viên của mình mà không cần phải quản chúng ta.” Lục Kha nghiêm giọng nói ra.
Hắn lời nói này xem như rạch phá da mặt, cùng vị này Dương chủ nhiệm đứng ở mặt đối lập.
“Tốt! Tốt lắm!” Dương chủ nhiệm thẹn quá hóa giận nhưng cố kiềm chế không để phát tác, quay sang quát ba người thiếu niên: “các ngươi ba kẻ cho ta cút về, khảo hạch đến đây kết thúc.”
Nói xong liền động thân rời đi, cũng không ngước lại nhìn hai người.
Hắn có mình ngạo khí, đi tranh cãi với hai kẻ thiếu niên chỉ làm xấu mặt, còn việc xuất thủ càng là không thể, bởi hắn không đến mức không phân rõ trắng đen.
Muốn t·rừng t·rị hai người, hắn còn có rất nhiều cách, không nhất thiết phải tự mình đi làm, chuyện này giao cho kẻ khác là được.
. . .
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Hải Đại Tặc Hành,
truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
Tinh Hải Đại Tặc Hành full,
Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!