Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành
. . .
Chân núi Nam Sơn.
Hàng trăm học viên rầm rộ tiến vào trong núi, ai nấy đều mang theo hưng phấn hăng hái xông vào trong rừng, riêng phần mình tổ đội truy tìm hung thú.
“Trình Đông, chúng ta đợi một lát rồi hãy đi.” Phan Hiểu Khanh chủ động đưa ra ý kiến này, vì biết mập mạp muốn tránh mặt Trình Lệ Na, không để nàng lần theo hắn gây phiền phức.
Mập mạp hiểu ý tứ các nàng, cũng đứng lại chờ đợi ở ngoài rừng.
Nửa giờ trôi qua, ba người đợi cho phần lớn đội nhóm đi xa, sau đó chậm rãi đi vào trong rừng, lựa chọn phương hướng trái ngược với Trình Lệ Na tiểu đội.
Nhưng ai biết sau khi ba người rời đi, một đội nhóm khác gồm ba tên ác bá do Hồ Bá cầm đầu, dẫn theo Dương Lân và Dương Phúc truy theo ba người.
“Lão đại, có cần chúng ta xông lên đem ba người kia đánh một trận?” Dương Phúc là kẻ lỗ mãng, học hành không ra gì, chuyên gây sự đánh nhau với học viên, là tay ác bá học đường có tiếng, lần này chịu Trình Lệ Na nhờ vả cho nên rất muốn ra tay lập uy lấy lòng nữ nhân.
Ai biết vừa mới nghe xong lời nói, Hồ Bá đem hắn đầu cho đánh, lên tiếng mắng: “ngươi ngốc sao, tự nhiên gây sự đánh nhau là sẽ bị xử lý, còn có Lệ Na nữ nhân kia chỉ dùng lời nói dụ hoặc đã muốn người làm việc, thực chất không cho ngươi được thứ gì, nàng ta chỉ là kẻ ích kỷ nhỏ nhen, chẳng những muốn đem ba người kia làm hại, cũng đem chúng ta quấn đi vào.”
Nghe được Hồ Bá lời nói phân tích, hai người Dương Lân và Dương Phúc chợt nhận ra mình bị mắc lừa.
“Nàng ta đúng thật gian xảo, chỉ dùng ba tấc lưỡi dụ hoặc đã muốn chúng ta cho nàng làm việc, thật là tức c·hết.” Dương Phúc là người ngu sao không nhận ra bản thân mắc lừa, do vậy trong lòng sinh ra ác cảm, thật muốn lập tức đi tìm nàng kia trả thù.
“Ngươi đi tìm nàng làm cái gì?” Dương Lân đem em trai song sinh cho kéo lại, cười khẩy nói: “nàng muốn đem chúng ta làm công cụ, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này, cùng mập mạp làm một vụ giao dịch không phải tốt sao?”
Mập mạp là con trai của Trình Nhất Nam, một trong năm kẻ giàu có và quyền lực nhất trong Trấn Nam Hoang, cùng hắn đối nghịch gây phiền phức còn không bằng làm giao dịch, đó là Dương Lân ý nghĩ, cũng là Hồ Bá chủ ý.
Bọn họ lập tức tiến lên, vừa có ý định muốn đem ba người cho cản lại, ai biết vậy mà có một nhóm khác ba người nhảy ra đem ba người mập mạp cho đánh.
Hồ Bá dẫn đội dừng lại, nấp sau bụi rậm quan sát, cũng đem hình ảnh ẩ·u đ·ả cho ghi chép.
“Hắc, lần này xem nữ nhân kia làm sao chạy thoát tội.”
Lại nói mập mạp ba người, bỗng dưng bị t·ấn c·ông bất ngờ liền đưa tay kích hoạt tấm chắn phòng vệ, vì đó thoát được một trận h·ành h·ung.
“Chiến Sư, ta muốn báo cáo có người chủ động h·ành h·ung học viên.” Phan Hiểu Khanh học theo mập mạp lần trước cách làm, đột nhiên hướng vào trong rừng hét lên, việc này khiến cho ba người vừa mới xông ra đem mập mạp cho đánh lập tức sắc mặt tái xanh như tào lá, ai nấy sợ hãi muốn xoay lưng chạy trốn, nhưng mà một bàn tay linh lực xuất hiện đem ba người giam cầm tại chỗ.
“Lê trọng Đức, Đào Thanh Hải, Dương Minh Thanh, ba người các ngươi vô cớ gây sự, vi phạm quy tắc cuộc thi.” Giọng nói vang lên, một vị nữ chủ nhiệm hiện thân đứng trên tàng cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống ba người quát lớn: “đào thải!”
Lời này nói ra khiến cho ba người tái mặt, vội vàng hét lên: “chủ nhiệm Trần, xin tha!”
“Chúng ta là bị người xúi giục, xin tha cho ba chúng ta.”
“Ta nguyện ý đem kẻ đứng sau sai khiến khai ra, cầu xin ngài cho chúng ta cơ hội.”
Mặc cho ba người khóc lóc cầu xin như thế nào, vị này nữ chủ nhiệm vẫn không thay đổi sắc mặt, bộ dáng lạnh lùng quát: “cho các ngươi nửa giờ ly khai, nếu như còn để ta phát hiện ra ai trong các ngươi còn xuất hiện trong rừng gây cản trở, từ đó cũng không cần tiếp tục ở lại học viện.”
Nàng một câu này nói ra chính thức cắt đứt hy vọng của ba người, khiến cho ai nấy ủ rũ giống như cha mẹ c·hết đồng dạng, không nhấc đầu lên được.
Vị chủ nhiệm nói xong cũng không có dừng lại quá lâu liền rời đi.
Đợi nàng đi xa, Hồ Bá dẫn theo ba người đi ra, ánh mắt thương hại nhìn Lê trọng Đức, Đào Thanh Hải, Dương Minh Thanh ba người, lắc đầu thở dài nói: “các ngươi bị Trình Lệ Na cho lừa, nàng chỉ dùng lời nói dụ hoặc để các ngươi làm việc, thực chất không cho các ngươi được cái gì, nhưng một khi chuyện bại lộ liền sẽ phủi sạch quan hệ, cho dù các ngươi đem nàng cho tố cáo thì cũng không tích sự gì bởi vì các ngươi không có chứng cứ, thậm chí một chút ảnh hưởng nhỏ đến nàng đều không có, ngược lại các ngươi càng phải chịu thêm tội vu oan hãm hại người khác, khi đó rất có thể sẽ bị khai trừ học viện, tiền đồ đến đó là dừng.”
“Chuyện này ta biết.” Mập mạp là người bị hại, nhưng bỗng dưng lên tiếng nói xen vào: “từ nhỏ ta bị nàng tìm cách vu oan hãm hại không ít lần, khiến cho trong nhà ai nấy đều căm ghét ta, thậm chí người hầu trong nhà cũng không ưa, tất cả chỉ vì nàng có khuôn mặt đẹp cho nên mọi người luôn đứng về phía nàng, nếu như hôm nay các ngươi đi tố cáo, đó sẽ là tự mình chuốc lấy họa, cũng như ta từng trải qua, sẽ không ai tin tưởng các ngươi.”
Ba người nghe nói đồng thời tái mặt, ai nấy nhìn nhau, sau đó bàn tay xiết chặt nắm đấm, hàm răng nghiến ken két vì tức giận: “khốn nạn!”
“Mập mạp, không ngờ ngươi cũng là một kẻ đáng thương.” Hồ Bá chủ động đi tới, đem hắn bờ vai cho kẹp lấy: “ta trước đó bị ả ta câu thông nhờ vả, muốn đem các ngươi cho hại, nhưng Hồ Bá ta là ai, một kẻ không ưa nhìn người bị ức h·iếp, do đó ba chúng ta không hề bị nàng đả động, không những không có ý muốn hại các ngươi, còn muốn âm thầm đi theo phía sau đem những người có ý hại các ngươi cho khuyên, ai biết vừa rồi tới muộn một bước, để ba người này ra tay trước, aiz. . .”
Hồ Bá một hơi thở dài tiếc nuối, khiến cho ai nấy nghe xong trong lòng sinh ra đồng tình xúc động, cũng không biết nói gì.
“Phải chi các ngươi đến sớm một bước, đem chuyện nói ra cho chúng ta.” Dương Minh Thanh cảm giác tiếc nuối, tràn đầy không cam lòng: “ba chúng ta có lẽ sẽ không ra tay để phạm sai lầm và bị khai trừ.”
Hai người Lê Trọng Đức và Đào Thanh Hải cũng gật đầu đồng ý, trong lòng cực độ không cam.
“Thật ra, chuyện này cũng có chuyển cơ.” Hồ Bá làm ra bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ, sau đó quay sang mấy người nói: “trước hết ba người các ngươi hãy ly khai, sau đó trở lại thị trấn đem chuyện Trình Lệ Na âm mưu hãm hại đồng học âm thầm tuyên dương, chúng ta trong này sẽ đi tìm các nhóm đồng học, đem chuyện nói ra để cảnh tỉnh bọn hắn không cho hành động lỗ mãng.”
Sau đó hắn quay sang mập mạp, nói: “chuyện này ta ra mặt giúp ngươi, nhưng ngươi phải có chút biểu thị, không cần ngươi phải làm gì, chỉ cần ngươi chịu chi chút bạc, ta và các huynh đệ sẽ thay ngươi đem công đạo tìm về.”
Mập mạp nghe Hồ Bá chịu cho mình chủ trì công đạo, còn đem mọi người khuyên đứng lên, không cần nghĩ ngợi lập tức gật đầu: “tốt, bạc ta ra, các ngươi chỉ cần không đem ta cũng hãm hại, muốn dùng thế nào liền thế nào.”
Nói, hắn đem túi bạc ném cho Hồ Bá: “trong này có năm mươi đồng bạc, khi xong chuyện ta sẽ cho ngươi tiếp 50 đồng.”
“Tốt! Một lời đã định.” Hồ Bá cầm lấy túi bạc, trong lòng vui vẻ kéo theo huynh đệ rời đi.
Hắn cũng không có nuốt lời, chủ động tìm kiếm các học viên đem chuyện nói ra để cảnh giác bọn họ.
Còn về săn g·iết hung thú tốt nghiệp cái gì, hắn là không có dự định.
Hắn là kẻ ác bá học đường, năng lực có tự mình hiểu lấy, nếu như tốt nghiệp quá sớm, sau đó sẽ không thể tiếp tục học lên. Không còn học viện che chở, ngày sau làm ác tất sẽ bị trọng phạt, nhưng chỉ cần có mác học viện học viên, những ngày tháng an bình sẽ còn kéo dài, không có gì đáng phải lo lắng.
Đợi cho mấy người đi rồi, Trình Đông cùng hai người Phan Hiểu Khanh và Trần Thái Nguyệt cũng đồng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện lần này có chút tai bay vạ gió, nhưng rốt cuộc xem như bãi bình.
“Mập mạp, tạ ơn ngươi.” Phan Hiểu Khanh chủ động cùng mập mạp bắt chuyện, để hắn trong lòng cảm giác mười phần vui vẻ.
Những năm qua bị người vắng vẻ, hắn tưởng cuộc đời rồi sẽ cứ như vậy buồn tủi trôi qua, không nghĩ tới có một ngày có thể lật ngược trở về.
“Ta cũng không làm cái gì.” Hắn xoa đầu cười cười, cùng Phan Hiểu Khanh bắt chuyện một lát, lại tiếp tục lên đường.
Nhưng mà!
Ba người sau đó tìm suốt một ngày cũng không tìm thấy bất kỳ một đầu hung thú. Chẳng những Trình Đông ba người tiểu đội, những tiểu đội khác cũng trong hoàn cảnh tương tự.
Chính các vị chủ nhiệm giá·m s·át khảo hạch tốt nghiệp và Chiến Sư cũng rất bất ngờ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Ta trước đó một ngày kiểm tra khu rừng, hãy còn phát hiện rất nhiều hung thú.” Trương Vĩ Cường, chủ nhiệm phụ trách khảo sát địa điểm có chút lúng túng giải thích: “chiều qua ta lần cuối cùng kiểm tra, vẫn còn nhìn thấy hàng trăm hung thú cấp thấp trong rừng, nhưng làm sao sáng nay đều m·ất t·ích.”
Những chủ nhiệm khác cũng nhìn nhau lắc đầu, một người trong đó đem bộ da lông bọc xương ném xuống tảng đá trước mặt mấy người, nói ra: “ta tìm thấy rất nhiều loại này xương thú.”
Nhìn t·hấy x·ác c·hết, những người khác cũng gật đầu phụ họa: “ta cũng vậy, phát hiện không dưới mười lần.”
“Ta chí ít nhìn thấy hai mươi đầu.”
“Ta cũng không ít.”
Nghe mọi người tường thuật, vị Chiến Sư đôi chân mày nhíu chặt, có vẻ trầm ngâm nói ra: “như vậy đã rõ, trong rừng hẳn là xuất hiện loài sinh vật kỳ dị nào đó có thể đem hung thú huyết nhục cho thôn phệ, chuyện này là một t·ai n·ạn, tất cả giải tán, nhanh đem tất cả học viên tìm về.”
Tất cả chủ nhiệm lập tức tản khai, ai nấy phần mình nhiệm vụ đem học viên tìm về.
Lúc này, ở một nơi sâu trong rừng, cách địa điểm tổ chức khảo hạch năm dặm về phía bắc, Lục Na và Lục Kha hai người đang săn g·iết một đầu hung thú cấp ba, Hung Báo Huyết Hoa!
Đầu này hung thú tốc độ cực nhanh, sức mạnh cũng rất lớn, vuốt trảo cực kỳ sắc bén đã đem Lục Na chém thương, nhưng gặp phải Lục Bạch tốc độ càng nhanh, đem nó thân mình xuyên phá một cái động lớn, lát sau hút sạch huyết dịch để nó kiệt sức ngã xuống.
Lục Kha chậm rãi đi tới, đưa bàn tay sờ lên đầu hung thú, đem nó hồn phách cho hấp thu.
Hắn là không có bản sự này, nhưng Lục Bạch trở lại khế ước không gian có thể đem năng lực thông qua cộng sinh khế chuyển giao một phần, để hắn có khả năng hấp thụ linh hồn, mặc dù tốc độ so với nó hãy chậm rất nhiều, hiệu suất hấp thu cũng giảm xuống một nửa, còn lại một nửa là lãng phí.
Không có cách, loài người không ai có được khả năng hấp thụ hồn phách, trừ chủng loài Hắc Ám Dị Chủng như Lục Bạch có được năng lực đáng sợ này, nhưng thông qua khế ước chuyển giao năng lực cũng là có hạn, lại nói Lục Kha hấp thụ linh hồn cũng không thể lập tức tiêu hóa, còn phải chậm rãi mài mòn hấp thu.
Dẫu là như vậy, hiệu quả so với Lục Bạch chuyển giao hồn lực tương đối khá, mạnh hơn ít nhất một thành.
Lục Kha vừa mới hấp thụ xong Hung Báo Huyết Hoa linh hồn, còn đang ngồi xuống tĩnh tọa tiêu hóa, Lục Na đi tới đem hung thú lớp da cho đào xuống, thu cất.
Hung Báo Huyết Hoa lớp da rất là đáng tiền, đáng tiếc đầu này hung thú chỉ là cấp 3, nếu như cấp bậc cao hơn sẽ rất là đáng giá.
Đi qua hơn nửa giờ, Lục Kha mở mắt ra, chứng tỏ đã hấp thu tiêu hóa xong hung thú linh hồn.
Hắn chống người đứng dậy, nhìn lên sắc trời nói: “cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”
Những ngày này về đêm sẽ có mưa, ở trong rừng qua đêm không phải là chuyện tốt, rất có thể sẽ gặp hung thú bầy vây công, Lục Kha là không muốn ở lại nộp mạng.
Hai người đường cũ trở về.
Khi ngang qua một hang đá, Lục Bạch đánh hơi được hung thú huyết dịch, dẫn theo Lục Kha xông vào.
Vào trong hang động, hai người nhìn thấy một đầu sói trắng con non yếu ớt cựa quậy thân mình, gần đó là sói mẹ cô độc nằm trong vũng máu, nó giống như cạn kiệt sức lực, đã thoi thóp sắp c·hết. Cũng không biết trước đó sói mẹ ăn phải thứ gì, nó chiếc bụng nhô cao quá cỡ, bộ dáng muốn sinh mà sinh không được, mất máu quá nhiều gây nên kiệt sức.
Lục Na lấy ra xương trắng tiểu đao nhẹ nhàng đi tới, nàng biết sói mẹ sắp c·hết cho nên cũng không có lo lắng, nhẹ nhàng ngồi xuống sát cạnh, đem tiểu đao rạch phá bụng, mở tung khối u nhô cao.
Phốc!
Một đầu màu đen kinh khủng quái vật từ bụng sói mẹ lao ra, nó toàn thân nhiễm đầy máu tươi, bộ dáng cực kỳ gớm ghiếc, so với Hắc Ám Dị Chủng Lục Bạch chủ thể hãy còn kinh dị, đáng sợ gấp nhiều lần.
Quái vật thân hình chí ít gấp hai ba lần sói con, quá lớn để sói mẹ có thể đem nó sinh ra, lại nói cũng không ai biết nó ở trong đó làm gì, có phải hay không là bào thai cũng chưa biết, chỉ thấy nó vừa xuất hiện đã hướng về Lục Na gào thét, bộ dáng hung ác cực kỳ.
Để Lục Kha cảm thấy kinh ngạc là, Lục Bạch vậy mà có chút run rẩy không dám rời đi khế ước không gian xuất hiện ra bên ngoài, giống như là nhận lấy sợ hãi đồng dạng.
“Chị Na, nhanh đem nó bắt lấy, nó hẳn là dị thú.”
. . .
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Hải Đại Tặc Hành,
truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
Tinh Hải Đại Tặc Hành full,
Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!