Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 2: Lần đầu tiến hóa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành

. . .

Lục Na dừng lại.

Nàng nép mình vào sau tảng đá mệt thở hổn hển, cho rằng lần này may mắn chạy thoát Bạo Hùng, không hề biết rằng hung thú đ·ã c·hết.

Một lát sau, xúc tu tự mình trở lại. Nó bây giờ ngoại dáng đã biến, giống như là một đầu trùng to như cánh tay và dài nửa mét, toàn thân một màu trắng toát. Nhìn thấy nó xuất hiện, Lục Na giật bắn mình cho rằng là loài nào quái vật, đang muốn xuất thủ, bỗng Lục Kha kêu lên: “Chị Na, nó là ta cộng sinh thú.”

Nàng dừng lại giữa chừng, bộ dáng sững sờ nhìn hắn: “Ngươi là nói. . .”

“Không sai! Là nó.” Lục Kha gật đầu xác nhận: “nó ăn hết một đầu hung thú, trở nên lớn ra, ta vì đó sức lực cũng hồi phục.”

Như để chứng minh, hắn chủ động đứng xuống bước đi, để cho Lục Na há to miệng kinh ngạc.

Thật là có thể.

Nàng gần như không thể nào tin tưởng vào mắt, nhưng lại không thể giải thích được sự kỳ diệu này.

Lục Kha lúc này đi tới đem xúc tu cho bắt lên. Hắn đem nó cầm trên tay cẩn thận quan sát, nhìn thấy nó rõ ràng đã tiến hóa thành một đầu trùng, phần đầu hoàn toàn lộ ra, mắt miệng mũi hình thành hoàn chỉnh, phần đuôi cũng đã liền lại, không còn là xúc tu như trước.

“Đã ngươi tiến hóa thành trùng, từ đó gọi là Lục Bạch.” Lục Kha đem nó đặt tên, cũng đưa tay vuốt ve nó đầu biểu đạt thiện cảm: “hy vọng ngươi ngày sau có thể tiến hóa mạnh mẽ hơn.”

Lục Bạch nhẹ gục gặc chiếc đầu, ý niệm truyền đạt nó sẽ không để hắn thất vọng.

Cho đến lúc này, Lục Kha mới chính thức công nhận nó là đồng bạn, là cộng sinh thú thực thụ.

Lục Na nhìn thấy em trai công nhận Lục Bạch, cũng vui vẻ ra, từ đó không còn ác cảm với nó.

Hai người lúc này rời khỏi hang đá, sóng vai di chuyển đi vào trong rừng.

Có Lục Bạch hỗ trợ, ba người săn g·iết dã thú rất dễ dàng, chỉ trong một giờ đã hạ được một đầu Dã Trư, một đầu Thỏ trắng và một đầu Hắc Tuyến Xà, trước hai đầu dã thú chỉ cần Lục Bạch xuất chiêu liền hạ sát, nhưng Hắc Tuyến Xà phải mất khá nhiều thời gian đánh nhau, phải đến khi Lục Na đem tiễn nỏ bắn xuyên qua thân, đem nó đinh trên đất, Lục Bạch mới nhờ đó hạ sát kết liễu.

“Hắc Tuyến Xà ta giữ lại làm thuốc.” Lục Na thu lấy xác xà to như bắp chân người kéo về, còn lại Dã Trư và thỏ trắng giao cho Lục Kha và Lục Bạch xử lý.



Lục Na đem Hắc Tuyến Xà đi tiệm thuốc đổi một chút bạc, sau đó mua gạo và chút gia vị trở về. Đêm đó nàng và Lục Kha có được bữa ăn ngon.

Lục Kha đã khỏe lại để nàng tâm tình vui vẻ, cho dù cơm canh đạm bạc cũng sẽ ngon miệng hơn bình thường.

“Chị, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta lại vào núi đi săn.”

Lục Kha muốn tranh thủ kiếm về số bạc đã mất khi chữa bệnh, không để Lục Na phải gánh chịu thêm nữa.

“Tốt, ngươi cũng ngủ sớm đi.”

Lục Na dặn dò một câu, nàng đi trở lại giường, nằm xuống một lát liền ngủ say.

Những ngày này luôn luôn phải lo lắng cho em trai nên quá mệt mỏi, bây giờ buông ra ngủ nàng đã say như c·hết.

Biết Lục Na ngủ say, Lục Kha ngồi xuống trên giường, tư thế đả tọa xếp bằng, một tay bắt lấy Lục Bạch nâng lên, để nó phần đầu chạm vào ấn ký.

Lục Bạch đem linh hồn năng lượng thông qua ấn ký truyền vào trong đầu Lục Kha, chữa trị linh hồn tổn thương, đáng tiếc lần trước nó gây ra tổn thương quá nặng, bây giờ muốn lập tức khôi phục là không thể nào.

Lục Kha trước mắt tình huống nhìn như ổn định, kỳ thực linh hồn bị thủng nhiều chỗ, gần như biến dạng. Đó là hậu quả khi bị chủng loài Hắc Ám Dị Chủng cắn nuốt, may mắn Lục Na can thiệp phá hư giữa chừng cho nên Lục Kha nhặt về nửa mệnh, nhưng nếu như không sớm chữa trị, cho dù Lục Kha không c·hết, nó cũng sẽ bị hắn liên lụy không thể đột phá, từ đó vô pháp tiến hóa thêm nữa.

Buổi chiều, nó chủ động đề nghị đem linh hồn sớm chữa trị, nhưng hiệu quả trị liệu xem ra quá mức nhỏ bé.

“Xem ra, ta cần phải thôn phệ nhiều hơn linh hồn mới có hy vọng khôi phục.”

Lục Kha cũng không biết phải cắn nuốt bao nhiêu linh hồn, nhưng tự nhủ chỉ cần có thể chữa trị liền sẽ thực hiện, cho đến khi nào hiệu quả không còn sẽ tìm cách khác.

Chuyện trước đó xảy ra hắn cũng không trách Lục Bạch, nếu có trách, chỉ trách hắn vận khí, số mệnh không may mà thôi.

. . .

Lúc sáng sớm, khi thái dương tia sáng đầu ngày xuất hiện chiếu xuống quảng trường trấn nhỏ, nơi đó xuất hiện một đám thiếu niên vận đồng phục màu lam xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, ai nấy khuôn mặt tươi tắn háo hức, im lặng lắng nghe Chiến Sư Nam Hoang Học Viện phổ biến quy tắc khảo hạch.



“Lần này niên hội đi săn lễ tốt nghiệp, ai trong các ngươi g·iết c·hết hung thú cấp 1 sẽ được cộng 1 điểm, g·iết c·hết hung thú cấp 2 sẽ cộng gấp bội, từ đó tăng lên. Xin lưu ý, không cho ngoại viện can thiệp, một khi phát hiện có kẻ tìm hỗ trợ bên ngoài sẽ bị xử lý loại trừ. Để tránh bị hung thú t·ấn c·ông gây nguy hiểm cho các ngươi, yêu cầu ba người hợp thành một tổ, cho phép mang theo sủng thú khi chiến đấu, kết thúc ba ngày thời gian nếu như không có điểm số lớn hơn ba, tất cả thành viên tổ đội đều sẽ b·ị đ·ánh trượt, không thể tốt nghiệp.”

Điều này nói ra, khiến cho các học viên ai nấy tâm lý có phần lo lắng, nhiều người quay sang tìm kiếm minh hữu, không khí phút chốc trở nên xao động, nhưng Chiến Sư lại hắng giọng nói tiếp: “các ngươi có nửa giờ thời gian tìm kiếm minh hữu, sau đó cùng chủ nhiệm đăng ký, những người không có tổ đội sẽ b·ị b·ắt buộc phân phối, một giờ sau đó tất cả cho ta lên đường di chuyển đến ngoài tường thành, ai chậm trễ coi như hủy bỏ tư cách tham dự, cho ta nhớ rõ!”

Chiến Sư vừa dứt lời, đám người lập tức tản ra, ai nấy đi tìm bằng hữu câu thông, tổ đội tổ hợp.

Đứng trong đám người, hai nữ nhân làn da rám đen trên mặt nổi lên nhiều đốm đen bị mọi người xa lánh, thậm chí các nàng cật lực câu thông nài nỉ nhưng không ai chịu cùng hai nàng tổ đội, ngược lại nhìn thấy hai nàng tất cả đều tránh xa, giống như tị xà hạt đồng dạng, không muốn tiếp xúc quá gần.

Các nàng, một người làn da ngâm đen danh gọi Phan Hiểu Khanh, người kia khuôn mặt xuất hiện các chấm đen danh gọi Trần Thái Nguyệt, bởi vì xấu xí mà bị người xa lánh, lại thêm cả hai gia cảnh cơ hàn không mua sắm nổi sủng thú, thực lực yếu nhược, không ai chấp nhận cùng các nàng tổ đội.

Đồng cảnh ngộ, một người mập mạp đứng đó một mình không ai đoái hoài, hắn gọi Trình Đông, làm người nhút nhát, từ nhỏ bị người xa vì quá mập quá chậm, vào viện hiếm khi có đồng bạn cùng hắn câu thông chuyện trò, từ đó cô đơn một người.

Nhìn thấy mập mạp đứng đó không có chọn lựa, Phan Hiểu Khanh cùng Trần Thái Nguyệt chậm rãi đi tới bên hắn, một người nhẹ giọng nói: “ngươi không có tổ đội, có hay không nguyện cùng hai ta đồng hành?”

A nha !

Trình Đông có chút giật mình suýt ngã, nhưng may mắn các nàng đem hắn kéo lại.

“Không cần lo sợ, hai ta cũng như ngươi, đều bị người xa lánh, nếu như không tổ hợp, chúng ta năm nay cũng đừng mong tốt nghiệp.”

Bọn họ đều là sơ cấp ban, muốn học lên tiếp phải qua tốt nghiệp, sau đó tiến hành nghi thức giác tỉnh thiên phú để kiểm tra tư chất, huyết mạch cùng với ngộ tính, dựa vào đó mà bị phối đến học viện thích hợp.

“Tốt!” Mập mạp vui mừng quá đỗi. Hắn thật không nghĩ có người chấp nhận cùng hắn câu thông, lại còn là hai cái nữ nhân.

Hắn đem trong người hai tấm lá bài lấy ra, “cho các ngươi, đây là hộ thân thuẫn, sử dụng một lần, trong lúc nguy cấp chỉ cần đem kích hoạt liền có thể bảo mệnh, duy trì một phút đồng hồ, đủ tranh thủ thời gian chạy trốn.”

Nhìn thấy mập mạp hào phóng như vậy, hai nàng cũng rất cảm động, không có từ chối nhận lấy.

Đứng ở cách đó xa xa, một thiếu nữ xinh đẹp có phần ngạo kiều, khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua mập mạp, khi nhìn thấy hắn đem hai thẻ bài đưa cho các nàng thì bỗng nghiến răng tức giận, đi thẳng tới chỗ ba người.

“Trình Đông, ngươi dám đem đồ trong nhà đưa cho người ngoài a.” Nàng còn chưa đến nơi, tiếng nói đã quát lớn: “ta sẽ mách ngươi cha, để cho người t·rừng t·rị ngươi một trận vì tội lãng phí tiền của trong nhà đem cho người khác.”



Hai người Phan Hiểu Khanh và Trần Thái Nguyệt nghe nói khuôn mặt liền tái đi, vội vàng đem hai tấm thẻ đưa trở về. Ai biết mập mạp vậy mà lấy hết can đảm đứng ra, đem các nàng che chắn phía sau, hắn sắc mặt có phần tức giận nói: “Trình Lệ Na, ngươi một cái nhiều chuyện khó ưa nữ nhân, quản chính mình chuyện, ta đồ vật cha ta cho ta, muốn cho ai cho ai, không cần ngươi phải nhọc tâm quản.”

“Mập mạp, ngươi ngứa da,” Hai kẻ thiếu niên vây quanh nữ nhân Trình Lệ Na bước ra vì nàng che chở, đem hắn quát lớn một tiếng: “thật là muốn c·hết!”

Ai biết lần này mập mạp vậy mà to gan lớn mật, bỗng nhiên hướng về vị Chiến Sư hô lớn: “ta báo cáo, có người muốn gây sự đánh nhau, xin mời Chiến Sư làm chủ.”

Nghe mập mạp lời nói, Trình Lệ Na và hai gã thiếu niên tổ đội sắc mặt biến tái xanh, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía vị Chiến Sư.

“Chuyện gì?” Vị Chiến Sư kia ánh mắt quét tới, nhìn đám người lạnh giọng nói: “cho các ngươi 5 phút thời gian đăng ký, còn chậm trễ sẽ bị khai trừ.”

Nói xong, cũng không còn để ý đám người. Đối với vị Chiến Sư, bọn họ giống như đám nhóc con luôn gây phiền phức không bao giờ hết chuyện, nếu không có nguy hiểm xảy ra, cũng lười đi để ý.

Nhìn thấy Chiến Sư ánh mắt dời đi, Trình Lệ Na nhóm ba người thở phào, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn qua mập mạp: “Trình Đông, ngươi nhớ cho ta, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

Lần này mất mặt, nàng nhất định sẽ tìm về.

“Nữ nhân nhỏ mọn!” Mập mạp nói thầm.

Từ nhỏ hắn luôn bị nàng ức h·iếp, đem hắn tất cả bạn chơi đều cho chạy mất, lại còn nói xấu vu oan đổ tội, có thể nói làm bất cứ chuyện gì để hắn b·ị đ·ánh bị cấm túc miễn nàng hả dạ.

Nhưng người là sẽ lớn, hôm nay có người chịu cùng hắn tổ đội, có nữ nhân chịu cùng hắn kết giao, hắn là nam nhân làm sao cũng phải đứng ra che chắn, ít nhất không để các nàng vì hắn chịu liên lụy.

Hai nàng nhìn thấy mập mạp vậy mà có một mặt như thế can đảm, cũng cảm thấy đáng giá kết giao.

“Có phải chúng ta đem tới cho ngươi phiền phức?” Hai nàng chủ động giao ra thẻ bài, loại này thẻ bài là minh văn sư đem trận văn khắc lên tinh tạp, đem năng lượng tồn trữ, chỉ sử dụng được một lần, ở thế giới này rất là phổ biến.

“Không có!” Mập mạp xoa đầu cười ngại ngùng, nhìn các nàng nói: “là ta cho các ngươi thêm phiền phức.”

Nói, hắn chủ động đưa tay đẩy ngược tai tấm thẻ bài về lại tay các nàng: “đồ vật ta đưa, các ngươi cầm, nếu như trong khảo hạch không dùng đến, sau đó có thể hoàn lại cho ta cũng không muộn.”

Nghe nói như vậy các nàng cũng không tiện từ chối, lời nói cũng đúng, nếu không dùng sau đó sẽ còn chạy về cho hắn.

Tổ đội đăng ký xong, nhóm người lập tức lên đường.

. . .

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tinh Hải Đại Tặc Hành, truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành, đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành, Tinh Hải Đại Tặc Hành full, Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top