Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành
. . .
Lúc đêm khuya, trời mưa như trút.
Trong ngôi nhà nhỏ đâu đó ở Trấn Nam Hoang, hai đứa trẻ lạnh run lẩy bẩy co rút vào nhau, bọn chúng trên thân áo mỏng bên ngoài đều bị nước mưa thấm ướt.
Trận mưa lớn kéo dài đã hai ba giờ, _ nước mưa như thác tưới ướt căn nhà cũ kỹ,_ khiến cho rường cột mái ngói vốn đã rệu rã nay càng thêm hư,_ hại đứa trẻ không nơi lẩn trốn, nhưng mặc cho mưa gió ướt át, ai nấy run lên cầm cập, đứa trẻ cũng không có lên tiếng phàn nàn, ngược lại ôm cùng một chỗ, cùng động viên nhau vượt qua cái lạnh đêm mưa.
Bất chợt tiếng sấm nổ vang trên không, kèm theo ánh quang chói lóa khiến cho cảnh vật hiện rõ như ban ngày, gây cho đứa trẻ sợ hãi co rút vào nhau.
Chính vào lúc tiếng sấm nổ vang, bầu trời như bị thứ gì đó xé rách, một vết nứt dài hàng dặm đen ngòm xuất hiện, bên kia vòng xoáy màu đen rơi ra mấy thứ không rõ sau đó liền khép lại, biến mất như chưa từng hiện ra.
Cảnh vật trở lại im lìm, khung cảnh một màu tối đen như mực.
Bỗng, một tiếng động phát ra trước căn nhà nhỏ của Lục Na, giống như vừa mới có vật gì đó rơi xuống, gây cho đất cát bắn ra tung tóe khắp nơi, cũng khiến cho hai người chú ý.
“Chị! Ta nghe giống như có vật gì đó rơi xuống trước nhà.” Lục Kha, một đứa trẻ thiên sinh khuyết tật, đêm qua vừa mới bước ra chín tuổi, thân hình gầy yếu, là một con bệnh có tiếng ở trấn nhỏ này.
Lục Na nhẹ ừ một tiếng, nàng đứng dậy đi vào trong góc nhấc lấy Dạ Đăng, loại đèn không bấc chuyên dùng trong hầm mỏ, là kỷ vật lúc nhỏ người cha để lại, sau đó đi ra cửa lớn đem nó soi sáng kiểm tra, lại cẩn thận quan sát xung quanh, đến khi xác nhận không có thứ gì lọt vào trong nhà mới nhẹ thở phào.
Ở nơi mà hung thú so với con người còn nhiều, n·gười c·hết biến thành oán linh vất vưởng, ma vật sinh trưởng gây ra tàn hại sinh linh, nàng mọi hành động đều rất cẩn trọng, một tiếng động nhỏ đều phải chú ý cảnh giác. Năm đó khi còn sống cha nàng từng dạy, cho dù trời sập cũng không được quên câu “cẩn trọng làm đầu” từ đó nàng luôn luôn lấy cẩn trọng làm quy tắc sống, dù trong nghịch cảnh cũng chưa từng lãng quên.
Chỉ là, Lục Na không biết là trên mái ngói đang có một sinh vật nhỏ màu đen đeo bám, nó hình thể dị dạng, trên đầu có một xúc tu trong suốt, vươn ra thả xuống lỗ thủng kéo dài đến chỗ Lục Kha đang ngồi, xúc tu kia phần đầu giống như có con mắt nhìn, vậy mà chủ động bẻ lái tìm kiếm vị trí thích hợp t·ấn c·ông, hướng thẳng vào chỗ mi tâm đâm tới.
“A a a!!!”
Một tiếng hét thảm vang lên, Lục Kha mi tâm bị xúc tu đâm thủng.
Đúng lúc này, Lục Na xoay người quay sang. Nàng chứng kiến cảnh tượng, trong mắt xuất hiện cuồng nộ không thể kiềm chế.
“Muốn c·hết!”
Nàng hét lớn một tiếng, trên tay tiểu đao làm từ xương trắng xuất ra, nhanh như chớp lao tới chém ngang, đem xúc tu cho chém rớt.
Sinh vật b·ị c·hém đoạn xúc tu, sợ hãi co rụt trở về.
Nhìn lại, nó giống như trọng thương, xúc tu đã xuất hiện huyết dịch đỏ thắm, vô tình chảy xuống lên mặt Lục Kha.
Lục Na không có dừng lại, nàng vận toàn lực đem tiểu đao phóng xuất, đâm xuyên mái ngói phóng ra, nhưng tiếc là sinh vật kia đã kịp rút lui biến mất trong màng đêm u tối.
Đuổi chạy không biết sinh vật, nàng lập tức lao tới đỡ dậy Lục Kha, nhìn thấy hắn trên mặt toàn là máu tươi tức thì kinh hãi, lo lắng lay gọi: “Tiểu Kha, nhanh tỉnh tỉnh. . .”
Đáng tiếc, Lục Kha đã chìm vào hôn mê, ý thức không còn thanh tỉnh.
Nhìn thấy giữa mi tâm xuất hiện một đoạn xúc tu, nàng muốn đem nó rút ra, nhưng nó tu vậy mà bám quá chặt, khi nàng cố sức muốn bức ra, Lục Kha nhẹ rên một tiếng giống như cực kỳ thống khổ, để nàng kinh hãi lập tức buông tay.
“Tiểu Kha, xin lỗi!”
Lục Na có chút luống cuống tay chân, nàng không biết phải làm thế nào giải thoát em trai khỏi tình trạng bị xúc tu bám lấy, chỉ có thể nhắm mắt lại để cho tâm tình bình tĩnh.
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Nàng niệm liên tục mấy lần như vậy, sau đó mở mắt ra, chậm rãi đặt xuống Lục Kha lên chiếc giường đá.
Nàng tự mình đi vào trong bếp, lát sau mang ra một bếp than hồng đốt nóng đặt xuống cạnh giường, đem chiếc đũa kẹp lấy một đầu xúc tu cho nướng.
Xúc tu mặc dù b·ị c·hém đứt nhưng nó giống như chưa c·hết mà vẫn còn hoạt động, nhưng khi bị Lục Na đem nướng, nó giãy giụa điên cuồng muốn thoát ra.
“Dừng tay!”
Từ trong miệng Lục Kha phát ra thanh âm chói tai, để Lục Na có chút sững sờ.
“Mau dừng tay!” Giọng nói là từ miệng Lục Kha phát ra, nhưng rõ ràng không phải hắn chủ ý thức: “nếu ngươi muốn hắn sống sót, tốt nhất cho ta dừng tay, nếu không ta c·hết hắn cũng xong đời.”
“Vậy ngươi còn không nhanh cút ra.” Lục Na quát lớn, nàng lại muốn nướng.
“Không được!” Giọng nói quả quyết vang lên: “ta và hắn hồn phách bây giờ đã dính chặt vào nhau, ta mà rời khỏi xác, hắn sẽ c·hết ngay lập tức.”
“Ngươi lừa gạt ai đây?” Nàng lại đem xúc tu cho nướng.
“A, dừng dừng, Chị, là ta, ta là Lục Kha.” Lục Kha lúc này thanh âm phát ra nhưng không có thức tỉnh dấu hiệu: “Ta cùng nó bây giờ quấn vào một đoàn, cả hai dính chặt vào nhau không thể tách rời, Chị, ngươi nếu muốn chúng ta sống, xin hãy đừng làm hại nó, cũng coi như là giúp ta.”
Tình huống này để Lục Na có chút lúng túng, không biết làm sao xử lý.
“Ngươi muốn hắn sống, bây giờ chỉ có một cách, đó là để ta cùng hắn sinh mệnh hòa làm một thể.” Giọng nói lúc nãy lần nữa vang lên: “ta có cách để cho chúng ta cộng sinh, nhưng phải nhờ đến sự giúp đỡ của ngươi.”
“Nói!” Lục Na khuôn mặt nghiêm túc như chưa từng có.
Đây là tình huống nàng không muốn nhất xảy ra, để cho quái vật cùng nàng em trai cùng tồn tại, nàng là rất không muốn thấy.
“Ta sẽ truyền ra ‘Cộng Sinh Khế Minh Văn’ ngươi dùng ta huyết dịch lưu tại trên mặt, đem nó khắc lên hắn mi tâm, cũng đem hắn huyết dịch khắc lên ta thân, chỉ cần khế ước thành, cho dù tách ra chúng ta cũng xem như là một thể.”
Lục Na nghe nói rơi vào trầm tư, một lát sau nàng lạnh giọng nói: “được!”
Lục Kha bàn tay nhẹ động, đem cộng sinh khế minh văn vẽ xuống giường đá, để nàng đem nó cho học thuộc, sau đó nhiều lần thử khắc trên mặt đất cho thuần thục.
Trải qua cả trăm lần thử nghiệm, đến khi gần sáng, nàng rốt cuộc thành công khắc họa đi ra cộng sinh khế minh văn.
Cộng sinh khế, thành!
Khế ước thành một khắc này, Lục Kha trong đầu nhiều thêm ra một đạo ấn ký, chính là minh văn khế không gian, nơi khế ước thú tọa hạ nghỉ ngơi.
Cũng nhờ có Minh Văn Khế Ước làm dẫn, đem hai linh hồn cho tách ra trở lại bản thể.
Linh hồn trở về trong thân thể, Lục Kha liền tỉnh lại.
Xúc tu cũng vậy rơi xuống khỏi mi tâm, nhưng đúng lúc bị Lục Na chộp lấy đem ra bạo đánh một trận, suýt chút nữa đem nó gác lên bếp than cho nướng chín.
Nàng rất là tức giận, tức giận vì nó muốn g·iết nàng em trai, tức giận vì nó khiến nàng lo lắng, tức giận nó để nàng phải thức suốt đêm. . .
Trận này bạo đánh suốt một canh giờ, xúc tu mấy lần muốn chạy nhưng đều không thành, kết quả b·ị đ·ánh thừa c·hết thiếu sống, giống như chỉ còn một hơi thoi thóp.
Nữ nhân, thật là đáng sợ a!
Nó trong đầu thầm nghĩ.
!!!
Lục Kha mặc dù tỉnh lại, nhưng sức khỏe yếu nhược, không xuống nổi giường.
Hắn một phần là linh hồn b·ị t·hương, một phần mi tâm bị xé rách gây ra tổn thương, một phần xúc tu bây giờ thoi thóp tình trạng, thông qua cộng sinh khế hắn cũng phải gánh chịu, cả ba dồn vào một chỗ khiến cho thân thể cực độ suy yếu, không còn một chút sức lực.
Nhìn thấy em trai bệnh tình trở nặng, Lục Na vô cùng lo lắng, nàng nấu cháo bồi bổ nhưng tác dụng quá nhỏ, gần như không có một chút tác dụng chữa trị.
Cuộc sống của nàng vốn đã khó khăn, nay vì Lục Kha bệnh tình trở nặng càng là khó khăn gấp bội.
Một ngày này, trong nhà đã không còn một chút lượng thực, tất cả những gì có thể bán để chữa trị cho Lục Kha đều đã bán, ngay cả khế đất căn nhà Lục Na cũng đã cầm cố vay mượn để mua thuốc than, nhưng mà Lục Kha bệnh tình không có suy giảm, trái lại càng ngày trở nên trầm trọng, đã không có tỉnh lại.
Nàng cho rằng Lục Kha có thể sẽ không qua khỏi.
Nhưng khi màng đêm buông xuống, sinh vật nhỏ kia m·ất t·ích nhiều ngày bỗng dưng quay lại. Nó bây giờ hình thể và ngoại dáng đều biến đổi, trở thành một đầu quái vật gớm ghiếc cao nửa mét có ba đầu xúc tu rất là lợi hại, chính các xúc tu quấn lấy một đầu Bạch Miêu đem thả xuống trước cửa nhà, sau đó lặng im rời đi.
Nó là chủ thể, có thể thông qua linh hồn cảm ứng ra xúc tu phân hồn suy kiệt đã sắp tiêu tán, vì đó đem Bạch Miêu đánh cho chỉ còn treo một hơi thả xuống trước nhà, là muốn để cho xúc tu phân hồn tự mình thôn phệ.
Chính là lúc này, xúc tu từ trong cộng sinh khế không gian chủ động đi ra, tự xuyên qua cửa phòng đi tới bên ngoài, đem Bạch Miêu đầu đâm thủng, cắn nuốt thôn phệ linh hồn và huyết nhục.
Đúng lúc Lục Na đẩy cửa đi ra, tận mắt nhìn thấy Bạch Miêu tình cảnh chỉ còn dư lại da lông bọc bên ngoài xương trắng, không khỏi trừng lớn đôi mắt, trong lòng thì kh·iếp sợ không thôi.
Nhưng chính là lúc này, nàng nghe thấy thanh âm thều thào phát ra từ miệng Lục Kha: “Chị, là nó đã cứu ta.”
Nghe được Lục Kha lời nói, nàng vội vàng chạy vào trong nhà, đến bên giường bệnh nắm lấy tay hắn: “Tiểu Kha, ta còn tưởng em sẽ không tỉnh lại.”
Nàng nước mắt trào ra vì xúc động, cũng vì vui đến phát khóc khi chứng kiến Lục Kha tỉnh lại, còn mở miệng nói chuyện.
“Chị, nó để cho ta nói với ngươi, đừng lãng phí công sức vào chỗ thảo dược kia, không có tác dụng.” Lục Kha ho khan một tiếng, do quá lâu không có mở miệng cho nên họng có chút khô.
Lục Na vội vàng đem nước đưa tới, để hắn uống cạn.
“Chị, ngươi mang ta đi vào núi,” Lục Kha gắng gượng nói ra: “ta cần thú sống, chỉ cần dã thú có thể, không nhất thiết là hung thú.”
“Tốt! ta mang ngươi đi.” Nghe được Lục Kha lời nói, Lục Na không chút do dự đứng lên.
Nàng quay ra chuẩn bị cung tên và dụng cụ, sau đó đem áo khoát ngoài trùm lên cho Lục Kha, cõng hắn trên lưng rời khỏi nhà, hướng vào trong núi chạy.
Đối với nàng, Lục Kha tính mạng là tất cả, dù cho chỉ còn một tia hy vọng nàng cũng phải thử cứu chữa trở về, huống hồ lần này chỉ là đi săn tiểu thú, chuyện này nàng làm được, cũng làm không ít lần.
Hai người rời đi tiểu trấn lúc về chiều, thái dương đã ngã về tây, nhưng Lục Na mặc kệ, nàng vẫn là xuyên qua cánh rừng nhỏ đi vào trong núi, nơi đó hãy có rất nhiều dã thú, thậm chí hung thú cũng không thiếu.
Rống!!!
Bỗng đâu một tiếng rống to phát ra phía trước, khiến cho Lục Na có chút kinh hãi, rõ ràng tiếng rống là của hung thú, còn là Bạo Hùng. Nàng lập tức bẻ lái, đi về hướng khác.
Nhưng mà vận rủi giống như không muốn tha nàng. Vừa mới đi một đoạn trăm mét, một đầu Bạo Hùng húc đổ cây cối truy theo một đầu quái vật chạy tới chỗ nàng.
Hống!!!
Bạo Hùng giống như phát hiện ra nàng, rống lên liên tục, sau đó bỏ qua quái vật mà truy thẳng về phía Lục Na.
C·hết tiệt!
Nàng sắc mặt biến tái nhợt, vội vàng xoay người chạy trốn.
Đáng tiếc nàng cõng theo một người trên lưng cho nên tốc độ quá chậm, chưa chạy được bao xa liền bị Bạo Hùng đuổi kịp.
Nhưng mà cũng chính lúc này, quái vật kia đi mà quay lại, nó xúc tu bỗng dưng bắn ra, lao v·út đến thân Bạo Hùng, đem nó hai chân cho trói chặt, kéo ngã ầm trên mặt đất.
Cũng đúng lúc này, từ trong Cộng Sinh Khế không gian, xúc tu vụt bắn ra, hướng thẳng tới Bạo Hùng đầu lâu xuyên qua, đem nó g·iết c·hết.
Xúc tu đem Bạo Hùng linh hồn và huyết nhục cắn nuốt. Nó thể tích cũng không ngừng bành trướng, làm lớn ra mấy vòng.
Bạo Hùng đ·ã c·hết, quái vật xúc tu buông lỏng, sau đó rụt trở về. Nó liếc mắt nhìn qua Lục Na, nhìn thấy nàng vẫn đang kh·iếp sợ chạy trốn, sau đó xoay đầu đi thẳng vào trong rừng, từ đó biến mất không còn nhìn thấy.
. . .
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Hải Đại Tặc Hành,
truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
Tinh Hải Đại Tặc Hành full,
Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!