Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành
. . .
Nam Hoang Trấn, trong một đình viện nào đó, Trần Thanh Thanh đang ngồi tĩnh tọa tu luyện, trước mặt nàng đặt lấy một chậu vàng, bên trong chứa đựng Dạ Lân Ngư đang không ngừng quẫy động, nhìn nó giống như muốn tìm cách thoát ra, đáng tiếc bề mặt chậu vàng giống như có một tầng nguyên lực kết giới đem nó giam cầm, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thể xông qua.
Dạ Lân Ngư ngày ngày xao động để Trần Thanh Thanh có chút lo lắng, nàng đã để Triệu Tiên Nhi đi hỏi thăm tin tức người bán, đáng tiếc là vẫn chưa có kết quả, khiến cho nàng mấy ngày nay phải ngồi lại trong nhà chờ đợi.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến bước chân người, Trần Thanh Thanh lập tức dừng lại tu luyện, xoay mặt nhìn qua thấy được một nhóm người đi tới, dẫn đầu là Triệu Tiên Nhi, nàng hôm nay vận một bộ hồng phấn váy áo rất là đẹp mắt, phía sau nàng đi theo ba người thanh niên dáng dấp tuấn tú lịch sự, cả ba người niên kỷ hãy chưa quá hai mươi, trong đó một người nhìn thấy Trần Thanh Thanh liền mỉm cười lên tiếng: "Thanh Thanh, xin chào!"
"Phi ca, ngươi làm sao đến muộn như vậy, để ta chờ lâu a." Trần Thanh Thanh giọng nói có chút lãnh đạm, cho thấy nàng đang tức giận.
Nghe nàng lời nói trách cứ, Trần Phi bộ dáng tươi cười ngại ngùng nói: "thật xin lỗi, mấy ngày trước ở Vương Thành có người bắt được Dị Thú đem ra đấu giá, ta nán lại mấy ngày để tham dự, ý định đem nó cầm xuống tặng ngươi, ai biết được cuối cùng g·iết ra một kẻ áo đen lạ mặt cho cầm xuống, hại ta lỡ mất thời gian, thật đáng tức giận."
"Chuyện này ta có thể làm chứng." Hai người thanh niên theo sau đồng thanh lên tiếng nói thêm vào giúp cho Trần Phi.
Trần Thanh Thanh nghe xong khuôn mặt có chút giãn ra, nàng đã trách lầm cho nên vội lên tiếng trấn an: "ta tất nhiên tin tưởng anh họ lời nói, sẽ không đem chuyện để trong lòng."
Nói xong, nàng nhìn qua hai người phía sau Trần Phi, ánh mắt nghi ngờ hỏi: "anh họ, đây là. . .?"
"A, quên giới thiệu với em, đây là Lưu Đông Anh." Nói, Trần Phi chỉ vào thanh niên tóc ngắn vận màu trắng y phục giới thiệu: "Đông Anh là đồng học của ta ở Cao Viện, xuất thân Vương Thành Lưu Gia, con trai thứ ba của đại tướng Lưu Đông Quan."
Xong lại chỉ vào bên phải thanh niên vận bộ y phục vàng kim bộ dáng tuấn lãng nói: "còn đây là Hồ Hoàng Lân, chúng ta Nam Anh chiến đội đội trưởng, Chiến Sĩ cấp 9, xuất thân Vương Thành Hồ Gia, chính là quốc gia chủ tịch cháu trai."
"Xin chào Thanh Thanh." Hai người mỉm cười, đồng thời ai nấy xuất ra trên tay chiếc hộp lễ vật đưa tới: "có chút quà mọn tặng cho em, xem như quà gặp mặt."
Trần Thanh Thanh lễ phép đứng dậy nhận lấy, "tạ ơn hai vị ca ca."
Một tiếng ca ca này nghe vào trong tai êm ái để hai người cảm thấy ngất ngây, nguyên là nàng giọng nói quá ngọt ngào, khiến cho lời nói như có mị lực xâm nhập vào sâu tận trong tâm hồn người.
Sau đó ba người được mời ngồi xuống bàn đá cùng trò chuyện. Trần Phi nhìn thấy bên trong chậu vàng vậy mà có một đầu ngư không khỏi hiếu kỳ.
"Đây là loài gì ngư, làm sao đặt nơi này?"
Triệu Tiên Nhi trước hết c·ướp lời, đáp với giọng hết sức kêu ngạo: "đây là Dạ Lân Ngư, là Nam Phong Hồ đặc sản nổi tiếng, chính là ta cha mua về đem tặng cho Chị Thanh Thanh làm chiến thú đâu."
Dạ Lân Ngư?
Trần Phi ba người nghe được lời nàng tức thì càng dâng lên hiếu kỳ, đem ánh mắt chăm chú vào Dạ Lân Ngư, quan sát kỹ càng đầu này được dự bị làm nàng chiến thú.
Hồ Hoàng Lân chép miệng lên tiếng khen ngợi: "thật là mạnh mẽ Dạ Lân Ngư."
Nói xong hắn quay sang Trần Thanh Thanh cười nói: "chúc mừng Thanh Thanh có được Dạ Lân Ngư, ta nghe ông nội từng nói qua, Nam Dương Quốc ta có ba cái nhất, trong đó cái thứ ba chính là Dạ Lân Ngư, một sinh vật kỳ bí nhất và ngư thịt cũng ngon nhất, ta nghĩ nếu như đem nó nuôi dưỡng đứng lên, hẳn là sẽ rất bất phàm."
Trần Thanh Thanh mỉm cười nhẹ gật đầu, nàng xem lời nói có mấy phần chân tình cho nên cùng thanh niên đáp lại, đổi lại người khác nàng cũng lười phản ứng.
Nàng quay sang hỏi Triệu Tiên Nhi: "chuyện kia hỏi thế nào?"
Nàng ý tứ muốn hỏi đến tin tức về Dạ Lân Ngư người bán, mấy ngày nay nàng không ngừng quan tâm chuyện này, đáng tiếc cho đến bây giờ cũng không có tin tức.
"Cha ta nói bán ra Dạ Lân Ngư là một đôi chị em tuổi còn rất trẻ, nàng bất quá giống như ta, là một nữ tử mười hai tuổi, còn nàng em trai là một người dị tật bẩm sinh, có chút hư nhược bệnh hoạn cho nên hai người gia cảnh rất khó khăn, may mắn lần này nàng anh họ từ xa đến ghé qua, cũng chính là người này câu lên Dạ Lân Ngư nhưng lại bất cẩn trượt chân té ngã, đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại, cho nên ta cha chưa thể đến nhà liên hệ."
Triệu Tiên Nhi đã đem tất cả tin tức báo ra, Trần Thanh Thanh nghe xong cũng cảm thấy chưa phải lúc đến nhà cho nên cũng không còn hối thúc, chỉ là nàng mấy ngày nay cảm nhận Dạ Lân Ngư có chút xao động, liền vội vàng hỏi:
"Dạ Lân Ngư mấy ngày nay có chút táo bạo, lại không ăn bất cứ đồ vật chúng ta đưa vào, có khi nào là nó bị đói quá cho nên sinh ra khó chịu, ngươi cha nói thế nào?"
Nhắc đến việc này, Triệu Tiên Nhi có phần cổ quái nói: "cha ta nói, nàng kia lúc câu lên Dạ Lân Ngư từng cho nó ăn qua cơm trắng, nhưng không nói rõ là như thế nào cho ăn, chỉ là ta thật hiếu kỳ bởi vì lần đầu nghe thấy Dạ Lân Ngư biết ăn cơm."
Ba người thanh niên nghe xong cũng biểu hiện ra vẻ mặt sững sờ đến cổ quái: "cơm trắng?"
Khục!
Triệu Tiên Nhi có chút lúng túng nói: "chính là!"
Nàng lần đầu nghe thấy cũng biểu hiện giống như mấy người, không thể nào tin được Dạ Lân Ngư còn biết ăn cơm, thật sự là quái lạ.
"Ta nghĩ lời này có thể là đúng, bởi vì Dạ Lân Ngư là sinh vật rất kỳ bí, không giống bất kỳ loài ngư nào," Lưu Đông Anh giọng nói có chút trầm ngâm, giống như là một chuyên gia phân tích suy luận vấn đề: "quá khứ chưa từng có ai thành công nuôi dưỡng Dạ Lân Ngư, còn không phải là vì không ai biết nó ăn thứ gì sao?"
Hắn lời nói để mấy người cảm thấy rất có lý. Trần Phi tán thành nói: "Dạ Lân Ngư không sống bên ngoài Nam Phong Hồ, đó là vì không có thức ăn dẫn đến đói mà c·hết, từ đó cho thấy, chỉ cần chúng ta bù đắp được khuyết điểm này liền có thể đem nó cho dưỡng đứng lên."
Mấy người cũng gật đầu tán đồng. Ý kiến này nghe rất hợp lý.
"Ta mấy ngày nay đem cơm trắng ném đi vào nhưng nó không ăn." Trần Thanh Thanh có chút nhíu mày nói: "nó thậm chí còn giống như ghét bỏ, do đó ta nghĩ có chuyện gì đó hiểu lầm ở đây."
Khục !!!
Mấy người nghe nói có chút xấu hổ, ai nấy xoay mặt im lặng không có nói thêm lời gì.
Không khí có chút trầm lắng, bỗng dưng Dạ Lân Ngư giống như nổi điên, đột nhiên táo bạo quẫy mạnh chiếc đuôi không dừng khiến cho nước bắn tung tóe, một lát sau thì trở nên lờ đờ, không còn sinh động như trước, bộ dáng nhìn thấy suy yếu rõ rệt.
"Nó bị làm sao?" Trần Thanh Thanh lo lắng nói: "Tiên Nhi, nhanh đi gọi Triệu Minh thúc, hỏi xem có cách nào đem nàng kia gọi tới?"
Triệu Tiên Nhi không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi.
Nàng muốn đi tìm cha mình, muốn đem nàng kia cho gọi tới.
. . .
Lục Na trong nhà.
Nàng mấy ngày nay phải ở lại trong nhà chăm sóc cho thanh niên đang hôn mê, lần trước nhờ phục dụng huyết sa bán thành phẩm mà hắn huyết khí dồi dào một chút, nhờ đó sinh cơ kéo dài, bắt được điểm này Lục Na hai ngày một lần cho hắn phục dụng huyết sa một lần, nhờ vậy mà đã thoát khỏi tình trạng suy yếu, tạm thời ổn định sinh mệnh, không còn nguy hiểm.
Huyết sa thành phẩm phải qua ba lần tinh luyện, lần cuối cùng dung nhập thú hồn nhưng bởi vì không dùng để khắc văn cho nên Lục Na không cần luyện chế lần thứ ba, hai lần đã đủ.
Những ngày này Lục Bạch và heo con đều phải mỗi ngày phun huyết để cho Lục Na luyện chế Huyết Sa, Lục Bạch còn đỡ, heo con bị nàng lấy huyết đến nỗi sợ hãi heo sinh, nhìn thấy nàng bộ dáng từ xa liền muốn chạy trốn, tiếc là nó số mệnh đã định một đời là cấp huyết heo, vì vậy mà có làm cách nào cũng không thoát khỏi bàn tay của nàng.
"Tiểu Trư a! Những ngày nay khiến ngươi phải vất vả, đến, để chị cho ngươi bồi bổ," Lục Na đem heo con dụ dỗ đi ra, nàng trên tay cầm lấy khay thức ăn bốc mùi thơm lừng, là Lục Kha mới nhất bào chế đi ra sủng thú lương nhất đẳng.
Heo con lúc đầu sợ hãi rút vào trong khe trốn mất biệt, nó sợ Lục Na đến nỗi không dám ló đầu ra nhìn nàng, nhưng bởi vì mùi vị thức ăn quá hấp dẫn khiến cho bụng đói cồn cào, rốt cuộc cơn đói chiến thắng sợ hãi mà chạy ra, bị Lục Na cho bắt lấy.
Nàng đem sủng thú khay lương đưa tới heo con trước mặt, đồng thời cho nó phục dụng một giọt huyết sa để bồi huyết, nếu không heo con là sẽ không thể chịu đựng bị lấy huyết mỗi ngày, rất có thể rơi vào suy kiệt mà c·hết.
Lần này không phải bị lấy huyết, heo con trong lòng lo lắng để xuống, nó điên cuồng đem thức ăn cho nuốt, bộ dáng giống như c·hết đói lâu ngày nhìn thấy thức ăn, chỉ trong chớp mắt đem khay lương ăn sạch.
Ăn xong nó còn ngẩn đầu ngước nhìn nàng, bộ dáng giống như là chưa thỏa mãn.
"Nha, còn muốn ăn nữa a?" Lục Na vỗ vỗ nhẹ heo con chiếc đầu, trấn an: "đợi ta một lát."
Nàng đi vào nhà, mang ra một khay sủng lương khác đặt xuống trước mặt heo con: "mấy ngày nay vất vả, hôm nay ta hào phóng thưởng cho ngươi, sau này muốn ăn sủng lương, phải cho ta phun điểm huyết, nhớ rõ sao?"
Nàng cho là heo con sẽ không hiểu được lời nói cho nên cũng không tiếp tục để ý đến nó, tự mình bận bịu việc riêng.
Nàng không biết là heo con từ khi nuốt vào huyết sa, nó thân thể vậy mà bắt đầu xảy ra chút xíu biến hóa, đầu tiên là đôi mắt trở nên đỏ ngầu, dần dần toàn thân cũng trở nên hồng hào, cùng lúc trên thân không ngừng tràn vào thổ hệ nguyên tố chi lực, đem nó thân thể cùng với huyết dịch cho xuyên qua.
Mặc dù heo con không có chủ động hấp thu Thổ nguyên lực nhưng trong quá trình tiêu hóa thức ăn vẫn là lây dính một số, sau đó trong lúc nằm nghỉ hô hấp đều đặn khiến cho khí lực vì đó chậm rãi tăng lên.
Biến hóa này xảy ra rất chậm, biểu hiện ra ngoài quá mức bé nhỏ cho nên Lục Na cũng không hay biết. Chỉ là heo con kể từ ngày đó sức ăn tăng lên gấp đôi, khi lấy huyết cũng không còn la hét phản ứng dữ dội như trước, nhờ đó mà quá trình diễn ra gọn gàng nhanh lẹ.
Trong lúc ăn cơm tối, Lục Na đem mấy ngày nay heo con phản ứng nói cho Lục Kha.
"Xem ra sủng lương nhất đẳng là có hiệu quả rất tốt." Heo con sức ăn mạnh hơn gấp đôi, mà theo như Lục Na nhận xét, nó trọng lượng cũng theo đó tăng nhanh, thân thể cũng biến dài thêm một chút, kết quả này để Lục Kha rất là hài lòng.
"Chị, chúng ta có thể bắt tay chế tạo sủng lương nhất đẳng, đem số lượng bán ra tăng lên mười lần, bắt đầu là cấp cho Phúc lão một nhà tiệm tạp hóa, sau này hãy mở rộng ra."
Lục Kha ý kiến để Lục Na tán thành.
Phúc lão là người có ân với hai người, cũng làm người ngay thẳng, độ tin cậy hơn hẳn người khác, hợp tác cùng Phúc lão không có gì phải lo lắng.
Hai người sau đó kế hoạch rõ ràng, Lục Kha chịu trách nhiệm bào chế thành phần, Lục Na luyện chế đi ra các loại huyết tinh và cốt tinh toái phấn, đem pha trộn hỗn hợp làm thành nhất đẳng sủng lương, dành cho các loại sủng thú và vật nuôi, không phân biệt giống loài.
Trước mắt khả năng, hai người tối đa chỉ có thể làm ra mười phần một ngày, sản lượng rất là khiêm tốn.
Nguyên nhân chủ yếu bắt nguồn từ huyết dịch hung thú và cốt xương khan hiếm, phải vào rừng đi săn mới có, sản lượng còn hạn chế bởi vì hung thú số lượng sụt giảm không rõ nguyên nhân, giống như đồng loạt biến mất hoặc là rời khỏi khu rừng đồng dạng.
Một ngày này, Lục Na mang theo sủng lương đi tiệm tạp hóa tìm Phúc lão, khi nàng trình bày muốn bán ra sủng lương, giá cả còn không thấp, Phúc lão vậy mà từ chối.
"Ai, ta nói tiểu Na, ngươi cũng đừng trách lão già ta, tiệm tạp hóa này của ta cũng không có bao nhiêu vốn liếng, ngươi đem sủng lương đề mười đồng bạc một cân, ta làm sao bán được a."
Phúc lão than vãn một lát, lại nhăn nhó nói: "ngươi cũng biết đó, sủng lương này là loại hàng mới, không có tiếng tăm, chưa qua kiểm nghiệm, còn không biết hay không tác hại hoặc là tiềm ẩn nguy cơ ngoài ý muốn, do vậy mà rất khó thuyết phục người khác mua sắm."
Nghe Phúc lão than vãn nửa ngày, Lục Na mới hiểu ra muốn đem sủng lương bán ra cũng không phải là việc dễ dàng như nàng từng nghĩ, nhất là khi biết được sủng lương chỉ là một nữ hài mười hai tuổi làm ra, nhiều người chắc chắn sẽ từ bỏ ý định mua sắm.
"Phúc lão, vậy ta gửi lại một phần sủng lương nơi đây, để ngài đem cho ăn thử nghiệm, một tháng sau nếu như không phát hiện cái gì ngoài ý muốn, sau đó đem ta sủng lương đặt lên kệ hàng thế nào?"
Ý kiến này được Phúc lão chấp nhận, dù sao một cân sủng lương này là vật thí nghiệm, không tốn phí thì dễ làm.
Lục Na mang theo số sủng lương còn lại trở về nhà, nhưng vừa mới trở lại đầu ngõ đã nhìn thấy hai người quen đứng đó, bộ dáng giống như chờ đợi đã lâu.
"A, tiểu cô nương, ngươi rốt cuộc trở về nha." Triệu Minh trung niên nhân nhìn thấy Lục Na vui mừng quá đỗi, cũng không kịp để Lục Na chào hỏi liền đem nàng kéo đi, "Dạ Lân Ngư xảy ra chuyện, ngươi lần trước cam đoan có thể đem nó duy trì, bây giờ tình huống gấp gáp, nhanh cùng ta đi một chuyến."
Lục Na nghe được Dạ Lân Ngư xảy ra chuyện thì trong lòng nhấc lên lo lắng, nhưng lần trước hai người làm ra cam đoan nên cũng không tiện chối từ trung niên nhân lời mời, đi theo lên xe, lát sau ba người lái vào trong một biệt viện xa hoa rộng lớn.
Chiếc xa sang trọng dừng lại nơi trang viên sâu trong biệt viện, ba người xuống xe di chuyển thẳng đến trong đình, nơi Trần Thanh Thanh mấy người đang ở.
"Tiểu cô nương, xin mời!"
Triệu Minh dẫn đường cho Lục Na đi vào lương đình, đem nàng giới thiệu cho Trần Thanh Thanh: "Thanh Thanh, giới thiệu cho ngươi, đây là người đã bán ra Dạ Lân Ngư, nàng lần trước làm ra cam đoan sẽ đem nó duy trì ổn định trong một tháng, ta lần này mời nàng tới để xem xét Dạ Lân Ngư tình huống."
Trần Thanh Thanh lễ phép gật đầu với Triệu Minh, xong quay sang Lục Na nói ra: "xin chào, ta gọi Trần Thanh Thanh, hiện Dạ Lân Ngư là ta nuôi dưỡng, nhưng không biết vì lý do gì mà lúc nãy nó trở nên táo bạo, quẫy động không ngừng, xong thì rơi vào suy yếu, hiện tại thành ra như vậy."
Nói, nàng chỉ tay vào trong chậu vàng, nơi Dạ Lân Ngư đang nằm thoi thóp, trên mặt nàng xuất hiện vẻ lo lắng.
"Để ta nhìn xem." Nàng cũng không kịp làm ra giới thiệu, vội vàng bước tới xem xét Dạ Lân Ngư tình huống.
Nhìn thấy chậu vàng bên trên có nguyên lực phong tỏa, Lục Na nhíu mày nói: "ngươi đem nguyên lực thu về, còn có, đem đến một vạc nước lớn, tốt nhất là Nam Phong Hồ nước trong hồ xuất ra, như vậy tác dụng chữa trị sẽ nhanh có hiệu quả."
Lục Na bây giờ trong lòng đang hoảng, Dạ Lân Ngư tình huống để nàng không dám lạc quan, vì đó đem chuyện bịa ra để sai mấy người rời đi, để nàng tiện tay đem huyết sa lấy ra nhét cho nó.
. . .
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tinh Hải Đại Tặc Hành,
truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành,
Tinh Hải Đại Tặc Hành full,
Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!