Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 16: Heo con biến hóa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành

. . .

Trần Thanh Thanh ngạc nhiên qua đi, vẫn là tuân theo Lục Na yêu cầu đem nguyên lực cho thu trở về.

Nàng đứng nép qua một bên nhìn Lục Na đem Dạ Lân Ngư bắt ra, nhìn thấy Dạ Lân Ngư vào trong tay Lục Na thì ngoan ngoãn nằm im giống như bé con búp bê đồng dạng, không khỏi kinh ngạc ngây người.

Chẳng những nàng, các người khác cũng có đồng dạng biểu lộ, nhìn thấy Lục Na đem Dạ Lân Ngư bắt ra ngoài kiểm tra từng chi tiết trên thân, xem Dạ Lân Ngư giống như một đầu sủng thú trên cạn mà không phải là loài cá trong hồ.

"Các ngươi thường ngày cho nó ăn cái gì?" Nàng nhìn Trần Thanh Thanh đang giương ánh mắt cổ quái nhìn xuống Dạ Lân Ngư, nghiêm mặt hỏi nàng: "cho ăn mấy lần một ngày?"

"Chúng ta cho ăn cơm trắng, nhưng nó không ăn, thử đổi qua loại khác thức ăn cũng không nhìn thấy nó động đến," Nàng dựa theo tình huống sự thật thuật lại: "hầu như nó không có hứng thú gì với thức ăn chúng ta ném xuống."

Lục Na nghe nói liền bắt được mấu chốt vấn đề, lập tức chớp lấy cơ hội diễn ra bộ mặt lạnh lùng, quay sang nhìn Triệu Minh mấy người: "các ngươi đem Dạ Lân Ngư bỏ đói suốt nhiều ngày, lại hỏi ta nó làm sao táo bạo, sau đó trở nên suy yếu?"

Nàng không có nói cho mấy người nguyên do, mà đem Triệu Minh mấy người hỏi ngược lại: "ngươi nói một người bị đói mười ngày có hay không nổi cáu, có hay không táo bạo, sau đó có hay không suy yếu?"

Bị nàng hỏi như vậy, ai nấy đều im lặng cúi đầu. Đổi lại là mình, chắc chắn là sẽ nổi trận tam bành, làm sao chịu đựng cho được. Lại nói, nhịn đói mười ngày không c·hết, đầu này Dạ Lân Ngư đúng là sức sống rất mạnh, đổi thành đầu khác ngư hẳn là đ·ã c·hết.

Lục Na cũng không có làm quá, nàng thấy mọi người im lặng liền biết tình huống đã trong tầm khống chế, ánh mắt nhìn qua Trần Thanh Thanh, nhẹ giọng nói cho nàng: "đem ngươi cơm trắng thường ngày cho ăn lấy ra, ta muốn nhìn xem các ngươi là như thế nào cho nó ăn cơm."

Trần Thanh Thanh đem hộp thức ăn đưa tới trên bàn, nhẹ tay mở khai để lộ ra bên trong cơn trắng nguyên hạt, nhìn thấy hạt cơm sáng bóng, mùi thơm dâng lên thoang thoảng chứng tỏ nó được nấu từ loại gạo hảo hạng, loại này gạo là dành cho nhà quyền quý ăn, nàng từ nhỏ không có cơ hội thưởng thức, dù chỉ 1 lần.

Theo nàng biết, một cân gạo này đắt gấp năm đến mười lần loại gạo nàng ăn mỗi ngày, thậm chí có tiền mà không mua được bởi vì nó rất khan hiếm.

Lục Na lúc lắc chiếc đầu thở dài nhìn Trần Thanh Thanh nói: "Dạ Lân Ngư là loài cá tính cách rất cổ quái, ta lần trước cho ăn ta phải đem cơm trắng nghiền nát vo th·ành h·ạt, nếu như để nguyên hạt bé nhỏ nó là sẽ ghét bỏ không nhìn tới."

Nhìn thấy một đám người đem vạc nước lớn đưa tới, Lục Na đem nó thả xuống, tiện thể căn dặn: "các ngươi có cơm trắng loại bình thường hạt, đem đến cho ta một ít, cũng lấy cho ta chày đá dụng cụ để nghiền nó ra."

Nàng đưa tay vào túi bên hông lấy ra một gói sủng lương, lúc nãy bị Phúc lão từ chối, nàng chỉ để lại một gói, còn lại phải mang về, bây giờ có dịp tốt để quảng bá danh tiếng, nàng làm sao bỏ qua cơ hội tốt, lập tức đem nó mang ra.

"Dạ Lân Ngư bây giờ rất đói, đã có biểu hiện kiệt sức, bình thường cơm trắng sẽ không đủ năng lượng để nó hồi phục, do đó ta sẽ tăng thêm sủng lương, loại này sủng lương mua từ Phúc lão tiệm tạp hóa, giá cả mười lăm đồng bạc, đối với các ngươi mà nói con số này hẳn là không đáng giá chút nào a."



Một cân gạo loại hảo hạng mà Trần Thanh Thanh xuất ra lúc nãy có giá không dưới mười đồng bạc, so sánh mà nói ngang bằng một gói sủng lương, nàng nói như vậy cũng không quá đáng.

Nhìn thấy ai nấy lo lắng, Lục Na vội vàng lên tiếng trấn an: "các ngươi không cần lo lắng cho Dạ Lân Ngư, ta đã hứa sẽ duy trì nó một tháng tất nhiên sẽ làm được, nói không chừng ăn xong sủng lương nó liền khỏe mạnh trở lại như cũ đâu."

Lúc nãy cho tay vào túi, nàng đã đem một giọt Huyết Sa cho vào sủng lương, bây giờ nàng rất tự tin sẽ đem nó cho cứu trở về, không chút nào lo lắng.

Nhưng diễn tuồng phải diễn toàn bộ, chờ đem cơm trắng nghiền nát, nàng sẽ pha trộn với sủng lương, đem cho nó ăn cũng không muộn.

Dụng cụ lấy tới, cơm trắng nàng cần cũng được mang ra, Lục Na tự tay đem nó nghiền ra, cũng đem sủng lương pha trộn, sau đó vo tròn th·ành h·ạt giống như viên bi đồng dạng, xong liền đi tới vạc nước, đem Dạ Lân Ngư bắt ra.

Nàng một tay ôm Dạ Lân Ngư, một tay đem thức ăn không ngừng nhét vào trong miệng cá, vừa mở miệng giải thích: "tình huống khẩn cấp, Dạ Lân Ngư quá suy yếu cho nên ta phải tận tay đưa thức ăn vào miệng, ngày sau nếu như gặp tình huống tương tự, các ngươi có thể dùng cách này."

Đem thức ăn nhét xong vào trong bụng cá, nàng đem nó thả trở lại vạc nước, tiện thể thu về nguyên lực.

Ầm!

Dạ Lân Ngư bỗng nhiên quẫy động, đập mạnh chiếc đuôi làm cho nước bắn tung tóe, khiến cho ai nấy nhìn thấy há miệng sững sờ.

Thật khỏe lại!

Dạ Lân Ngư chẳng những đã khỏe, còn là sinh động giống như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí so với trước kia càng là hưng phấn, biểu hiện kích động giống như uống t·huốc l·ắc giống nhau.

Nó bơi mạnh xoay quanh vạc nước, thỉnh thoảng quẫy động làm cho nước bắn tung tóe, đi qua mấy phút ngắn ngủi, nó chiếc bụng mập mạp vậy mà tiêu hóa quá nửa, sau đó dừng lại nhìn Lục Na, thậm chí dâng cao chiếc miệng lên mặt nước giống như muốn đòi ăn.

"Còn đói sao?" Lục Na giả vờ hỏi, nàng biết trước chuyện này sẽ xảy ra bởi vì heo con lúc trước phản ứng đồng dạng, do đó đem ra một gói sủng lương tiếp tục bào chế th·ành h·ạt ném vào vạc nước.

Lần này Dạ Lân Ngư tự mình đem thức ăn cho nuốt, ném vào bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu, khiến cho ai nấy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cũng là vui mừng bởi vì Dạ Lân Ngư đã trở lại bình thường.

"Tiểu cô nương, lần này thật sự cám ơn ngươi." Triệu Minh đi tới chủ động nói lời cảm tạ, tiện tay đem túi tiền nhét vào tay Lục Na, "đây là chúng ta thanh toán cho sủng lương tiêu hao, số còn lại là chúng ta muốn đem sủng lương trên người ngươi mua hết, ngươi đồng ý sao?"

Lục Na cũng không có làm ra vẻ, nhẹ gật đầu nói: "sủng lương chỗ ta còn 7 gói, giá 15 đồng bạc một gói, số bạc trong túi dư ra ngài hãy cầm về."



Lục Na ánh mắt lướt qua, nhìn thấy trong túi có 15 đồng vàng, giá trị tương đương với 150 đồng bạc, dư ra 45 đồng, nàng muốn đem trả lại, ai biết Triệu Minh vậy mà khoát tay ngăn lại.

"Không cần!" Triệu Minh cất giọng chân thành tha thiết nói: "số bạc còn lại xem như là thù lao cho chuyến này, ngày sau nếu như Dạ Lân Ngư có xảy ra tình huống, còn nhờ tiểu cô nương trông nom một hai."

Dạ Lân Ngư nuôi dưỡng quá khó khăn, chẳng những thức ăn phải làm đúng cách, đến việc chăm sóc cho ăn cũng là không giống loài cá khác, ai biết được lúc nào lại xảy ra chuyện, vì vậy lời này nói ra cũng là đặt xuống quan hệ để nàng lần sau hăng hái tận lực hết mình.

"Tốt a!" Nàng đem túi bạc thu cất.

Nếu là tiền công chuyến này, vậy nàng cũng không ngại thu.

Dạ Lân Ngư tình huống xử lý, nó bây giờ sinh động và khỏe mạnh như rồng, chủ động phun nước vào mấy người Trần Thanh Thanh, giống như đùa bỡn để các nàng cực kỳ vui vẻ.

Ba người nam nhân hôm nay tận mắt chứng kiến một tiểu cô nương đem Dạ Lân Ngư cho cứu sống trở về, còn là hiệu quả ngay lập tức để hắn ba người mở rộng tầm mắt.

Nhất là Trần Thanh Thanh, nàng nhìn thấy Dạ Lân Ngư ở trong tay Lục Na rất là ngoan ngoãn liền sinh ra hâm mộ, nàng cũng rất muốn làm được như vậy nhưng chỉ cần nàng bàn tay chạm vào trong nước liền bị nó chạy, không làm sao bắt được, ngay cả cái đuôi cũng không mò tới, việc này để nàng rất là muộn phiền.

Trên đường về.

Gã thanh niên lần trước đến nhà chủ động lái xe đưa nàng trở về, trên đường đem lòng hiếu kỳ hỏi ra: "tiểu cô nương, tại sao ta thấy Dạ Lân Ngư ở trong tay ngươi nhìn rất ngoan ngoãn, cứ như búp bê đồng dạng, ngươi có bí quyết gì sao?"

Cái này sao?

Lục Na tất nhiên là sẽ không nói thật, mà là bịa chuyện nói ra: "Dạ Lân Ngư có một điểm rất kỳ lạ, ta cũng là gần nhất mới khám phá ra, đó là ai có ân với nó, không cần phải gượng ép nó cũng chủ động đưa tới cửa, cũng biểu hiện ngoan ngoãn như hôm nay mọi người nhìn thấy, ngươi có để ý thấy từ lúc ta xuất hiện, Dạ Lân Ngư giống như vui vẻ hẳn ra, chẳng những chủ động nằm im cho ta thăm khám, còn chờ đợi ta đem thức ăn cho nó, nói thật dù là ta đưa cơm trắng nó vẫn sẽ ăn."

Điểm này thanh niên tận mắt nhìn thấy, hắn đã nhìn ra Dạ Lân Ngư ánh mắt nhìn Lục Na rất là khát khao, giống như trông chờ đợi nàng đã rất lâu, khiến hắn lúc đầu cũng cảm thấy khó hiểu.

Bây giờ nàng nói ra lời này để hắn hiểu được, đó là Dạ Lân Ngư tập tính, mà không phải ở Lục Na.



Nói như vậy, Triệu Gia hẳn có thể cho người đến Nam Phong Hồ nằm vùng, chỉ cần đem Dạ Lân Ngư mà người khác câu lên cho mua hết, hẳn là có thể sẽ tạo được mối quan hệ tốt với Dạ Lân Ngư giống như nàng bây giờ.

Thanh niên trong lòng ghi nhớ chuyện này, tự nhủ khi về sẽ bẩm báo lại cho Triệu Minh và gia chủ để có kế hoạch cử người nằm vùng.

Dạ Lân Ngư giá trị rất lớn, nếu là Triệu Gia nuôi dưỡng đứng lên, ngày sau tửu lâu sinh ý hẳn là cực kỳ phát hỏa, việc này gia chủ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

"Còn có một chuyện," Thanh niên tranh thủ thời gian hỏi thăm Lục Na về sủng lương: loại sủng lương mà lúc nãy dùng cho Dạ Lân Ngư ăn, có thể dùng cho khác loại sủng thú sao?"

Nói đến sủng lương, Lục Na không chút nào bỏ lỡ cơ hội đem tin tức quảng bá: "tất nhiên, loại sủng lương này khá đặc biệt, ta gần nhất nuôi dưỡng một đầu trư, cùng với một đám tiểu cầm, nói cho ngươi biết, loại sủng lương này rất có tác dụng, trước đó ta mua một gói đem pha trộn cho ăn mười ngày, hiệu quả kinh người nha, nhà ta heo con lớn nhanh như thổi, so sánh với loại bình thường sủng lương mà nói, nó đặc biệt hiệu quả."

Thanh niên nghe nói có chút cười.

Hắn là không tin, nhưng cũng không tiện phản bác, cho là Lục Na nói khoát cho nên không muốn vạch phá.

Ai biết Lục Na vậy mà nói: "lát nữa đến nhà, ta dẫn ngươi đi xem nhà ta heo con mới dưỡng, cùng với đám tiểu cầm, để ngươi chứng kiến sự thật như thế nào."

"Tốt a!"

Mất chút thời gian cũng không vấn đề, hắn cũng muốn nhìn xem nàng heo con mới dưỡng mười ngày ra sao.

Lần trước đến nhà, nàng gia nghèo rớt và không có gì cả, cho nên hắn tin tưởng heo con là nàng từ khi bán Dạ Lân Ngư có bạc mua về, chỉ là không biết cái hiệu quả mà nàng nói là như thế nào.

Xe chạy rất nhanh, một lát liền đến nhà.

Hai người xuống xe, Lục Na đem cửa lớn mở ra, chủ động mời thanh niên đi vào, thẳng ra phía sau nhà nhỏ dành nuôi dưỡng heo con và đám tiểu cầm.

Vừa đến nơi, Lục Na đem heo con gọi ra, nhưng khi nhìn thấy nó biến hóa, chính là Lục Na cũng sững sờ c·hết lặng. Nàng trong lòng dâng lên ngập trời sóng lớn, bởi vì heo con đã cao ngang thắt lưng và dài hơn một mét, tứ chi thon dài và săn chắc, đặc biệt nó đầu và đôi tai giống như xảy ra biến dị, nhìn thấy thon gọn và rất đẹp dáng.

Lục Na nhớ rõ, biến hóa này chỉ xảy ra trong nửa ngày, bởi vì buổi chiều hôm qua lúc cho ăn nàng nhìn thấy không có lớn như vậy, chuyện này thật vượt quá tưởng tượng, khiến nàng cũng không biết làm sao giải thích.

Nàng quay sang thanh niên cười ngại ngùng nói: "đây là heo con ta mới dưỡng mười ngày."

Lục Na nói xong, bỗng thấy thanh niên đứng im ngây ra như phỗng, hắn sắc mặt biểu lộ ra vẻ khó tin, trong miệng lảm nhảm thì thào: "hung. . . không, đây không phải hung thú, đây là. . . Dị Thú!"

Điều này sao có thể?

. . .

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tinh Hải Đại Tặc Hành, truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành, đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành, Tinh Hải Đại Tặc Hành full, Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top