Tinh Hải Đại Tặc Hành

Chương 14: Atlan đế thành, hủy diệt!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành

. . .

Một ngày sau.

Phi thuyền vận chuyển hạ xuống một khe nứt lớn ở trong Đại Nguyên Sâm Lâm, đem khoang chứa Nguyên Giáp chìm vào một hồ nước sâu lạnh giá.

Ở nơi đáy nước thâm sâu bên dưới có một hang đá khổng lồ, chính là Atlan đế quốc căn cứ bí mật, phi thuyền vận chuyển mang theo khoang giáp hạ xuống nơi này.

Rời khỏi phi thuyền vận chuyển, râu bạc tướng lĩnh cùng thập hoàng tử bước ra, đi tới một vị trung niên tóc trắng quỳ xuống hành lễ, "Hoàng đế bệ hạ (phụ hoàng) chúng ta không làm nhục mệnh, đã mang bảo vật an toàn trở về."

"Tốt, đứng lên đi." Vị hoàng đế Atlan đế quốc khuôn mặt điềm tĩnh nhẹ gật đầu, quay sang đám cận vệ nói: "mở cửa."

Một viên tướng lĩnh hầu cận, qua trang phục huy chương cho thấy cấp bậc còn cao hơn cả râu bạc tướng lĩnh, nghiêm lệnh chấp hành, bước thẳng tới khoang chứa Nguyên Giáp, hai tay dâng lên tràn vào nguyên lực, đem nó chiếc cửa đóng chặt cho mở ra.

Nhưng mà!

Cửa lớn khoang chứa vừa mở, bên trong một thanh nguyên binh mang theo vệt sáng lao thẳng ra, đem vị tướng lĩnh chém thành hai nửa, vị này cấp cao tướng lĩnh đến c·hết vẫn còn mở trừng mắt, cũng không biết bản thân c·hết vào tay ai.

Nguyên binh chém g·iết xong vị tướng lĩnh, tiếp tục bay ra đem tất cả người xung quanh chém g·iết, khiến cho máu tươi vương vãi, duy nhất để lại ba người, chính là hoàng đế Atlan đế quốc, thập hoàng tử cùng với râu bạc tướng lĩnh, ba người lúc này bị nguyên binh chĩa thẳng vào đầu, ai nấy sắc mặt tái xanh, trong lòng cực độ sợ hãi, thập hoàng tử thậm chí bị dọa cho tè ra quần.

Sự việc diễn ra quá nhanh, nằm ngoài dự đoán của tất cả, chính là một vị Chiến Tôn đỉnh phong như vị kia tướng lĩnh cũng không kịp phản ứng liền b·ị c·hém g·iết, Chiến Tôn cấp 1 như Atlan hoàng đế trước mặt người này chỉ có thể chịu c·hết phần.

"Tha mạng!" Thập hoàng tử gào thét té lui lại.

Không lên tiếng còn đỡ, thập hoàng tử vừa mới thét lên liền bị nguyên binh đâm tới, chém g·iết tại chỗ.

Thanh nguyên binh này nhìn thấy mỏng như cánh ve, nhỏ xíu như lưỡi đao đồng dạng, sau khi xuyên qua trán thập hoàng tử liền một đường bay ra, đem trong căn cứ người cho diệt sát.

"Tiền. . . tiền bối," Asman hoàng đế hướng về khoang chứa vội vàng quỳ xuống dập đầu: "xin hãy tha cho chúng ta tội mạo phạm."

Đến lúc này, Atlan đế quốc hoàng đế làm sao không biết người xuất thủ là ai, chỉ là trước đó hắn không có nghĩ tới một người quyền cao chức trọng như nàng lại nguyện ẩn thân trong khoang chứa, đánh cho bọn họ một kích bất ngờ không kịp trở tay.

"Các ngươi Ankor hoàng tộc thật là to gan." Trần lão thái thái thanh âm thanh lãnh cất lên, một luồng uy áp hùng hậu đột ngột giáng lâm đem vị hoàng đế và râu bạc tướng lĩnh đè ép trên mặt đất cho không thở nổi.



Nàng toàn thân phủ lên Nguyên Giáp, từ trong khoang chứa chầm chậm đi ra, nàng mỗi bước đi nguyên lực gia trì để uy áp càng biến mạnh hơn, khiến cho hai người xương cốt kêu lên răng rắc, thậm chí huyết dịch từ trong miệng mũi bắt đầu trào ra.

"Đồ vật của chúng ta các ngươi cũng dám nhúng tay c·ướp đoạt, thật là muốn c·hết." Nói, nàng trên thân nguyên giáp bạo phát đi ra một luồng sức mạnh chấn động lan tràn đem râu bạc tướng lĩnh toàn thân nổ nát, khiến cho Asman hoàng đế sợ hãi đến cực độ.

"Tha mạng, tiền bối xin tha mạng."

Asman lúc này nào đâu chỉ sợ hãi, hắn lại nghĩ đến một cái truyền thuyết, có người nói Giám Sát Sứ một lời nói có thể hủy diệt một quốc gia, trước đó hắn còn cho rằng đó chỉ là lời đồn thổi, bây giờ nhìn lại, người này rất có thể sẽ đem hắn quốc gia cho diệt.

Asman hoàng đế đoán được không có sai, khi lão thái thái bạo phát ra nguyên giáp lực lượng, ở ngoài tinh không bỗng nhiên xuất hiện một nguyên binh cấp 9 cực kỳ khủng bố, nó từ trong trạng thái ẩn dần dần hiện ra, chĩa mũi nhọn hướng thẳng về Atlan đế thành, phát xạ ra một đạo năng lượng chùm sáng khủng kh·iếp đem tòa đế thành cho hủy diệt không còn.

Chính vào lúc nguyên binh đánh xuống, những vị cường giả từ Chiến Hoàng trở lên ở khắp nơi trên tinh cầu đều cảm nhận được luồng uy áp kinh khủng, không tự chủ đánh một cái rùng mình.

Ở sâu trong một vùng hoang dã, một ông lão tóc trắng bỗng nhiên ngước đầu nhìn lên thiên không, trong ánh mắt vậy mà xuyên thấu đám mây nhìn thấy cột sáng nguyên binh phát xạ, không khỏi lo lắng lẩm bẩm: "ai to gan lớn mật đem nàng chọc giận?"

Lão đánh một cái rùng mình, vội vã đi vào trong nhà, vừa đi vừa gọi, "tiểu bảo bối chắt gái của ta, ngươi nhanh ra, chúng ta phải chạy về thôi."

Từ bên suối nhỏ, một nữ hài sáu bảy tuổi bộ dáng linh lung giống như tiểu tiên nữ không nhiễm bụi trần nhảy nhót đi về, nàng vừa nhìn thấy ông lão sắc diện thì ngạc nhiên hỏi: "Tổ gia gia, ngươi nha, làm sao bộ dáng sợ hãi như vậy."

Ông lão không kịp giải thích, vội nắm lên chắt gái, vù một cái biến mất tại chỗ, đến căn nhà cửa lớn cũng không kịp đóng lại.

Cùng lúc ở trong một tòa cung điện nào đó, một ông lão dáng người cao lớn oai hùng đang ngồi trên ngai chủ trì triều nghị, bỗng dưng ngước đầu nhìn lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lập tức ra lệnh giải tán nghị sự, vụt lao ra cung điện biến mất không còn nhìn thấy.

Cảnh tượng gần như diễn ra ở khắp nơi.

Atlan đế thành bị hủy diệt.

Tại nơi trước đó là cung điện hoàng gia đế quốc xuất hiện một hố sâu đen ngòm không thấy đáy, giống như là thâm uyên đồng dạng, tử khí lan tràn khắp nơi.

Lát sau, ông lão đầu tiên xuất hiện, tay dắt theo chắt gái đứng trên không nhìn xuống hố sâu, nhìn thấy cảnh tượng không khỏi lắc đầu: "hoàng tộc Ankor này là cỡ nào gan lớn a, dám đem nàng cho chọc giận, thật sự là ngại mạng quá dài sao?"



Lão trong lòng thở phào, may mắn đám kia đồ tử đồ tôn ở nhà không có đi gây sự chọc giận nàng, nếu không Bắc Vân đế thành rất có thể nối gót Atlan đế thành biến thành thâm uyên phế tích.

Lúc này, ông lão tướng mạo oai hùng đầu đội hoàng kim vương miện cũng chạy tới, nhìn thấy ông lão tóc bạc liền lên tiếng chắp tay chào hỏi: "Bắc Thần huynh, nhiều năm không gặp vẫn mạnh khỏe?"

"Sohan Kamer, nhiều năm không thấy, ngươi vẫn là như vậy phong độ không giảm, chúc mừng a." Bắc Thần ông lão cười nói: "lão già ta xương cốt lỏng lẻo, đã sắp vào quan tài, còn có mấy ngày để sống vui vẻ, không nghĩ tới Tarmin Ankor lão quỷ kia gan lớn đem nàng chọc giận, hại ta phải chạy một chuyến, aiz, bộ xương già sắp rơi ra hết cả rồi."

Nghe Bắc Thần ông lão than vãn, Sohan Kamer khóe miệng không khỏi co giật.

Lão nhìn xuống phế tích, trong lòng không khỏi kinh hãi, này phải là kinh khủng bực nào thực lực mới đem đế thành đánh hành phế tích thâm uyên như vậy a.

"Này là nguyên binh gây ra sao?"

Sohan Kamer trong lòng làm một cái so sánh, tính toán, nhà mình đại sát khí có uy lực cũng là không thua kém, chỉ là so với nguyên binh, đại sát khí thời gian khởi động quá lâu, kẻ địch sẽ có cảm ứng mà khởi động phòng vệ lá chắn, không như nguyên binh đột ngột phát xạ gây ra hiệu quả bất ngờ.

"Còn có thể sai sao." Bắc Thần ông lão ngước nhìn lên thiên khung, nơi đó chỉ là một vùng không gian trống không, nhưng lão biết nguyên binh hẳn là ẩn giấu đâu đó ngoài kia, chỉ cần nàng câu thông sẽ đem nó cho phóng xuất, trong lòng ước ao hâm mộ nói ra: "cho dù là mười cái đại sát khí của chúng ta cũng sánh không nổi nguyên binh này."

Lão nói không sai, quá khứ nguyên binh này đã từng đánh g·iết qua mười đầu Thập Giai hung thú, từ đó mà loài người mới có chỗ đặt chân chi địa, trong khi bọn họ đại sát khí cộng lại một nửa cũng không bằng.

Lúc này, lại có mấy người lục tục chạy tới, nhưng chỉ dám đứng ngoài xa quan sát, không dám tiếp cận quá gần, duy nhất chỉ có nữ đế của Thiên Thủy đế quốc là chủ động đi tới.

"Thiên Ngọc Chân xin ra mắt hai vị đế quân." Nàng khom người chắp tay vấn an hai vị lão đầu.

"Ngọc Chân ngươi cũng không cần khách khí," Bắc Thần ông lão khoát khoát tay nói: "ngươi là nữ đế, cùng chúng ta bình khởi bình tọa là được."

Không dám!

Nói xong nàng hướng mắt nhìn xuống thâm uyên, trong lòng hết sức rung động.

Nàng từng nghe chính miệng ông ngoại nói về nguyên binh, trong lòng rất là hâm mộ, thật không nghĩ đến nó so với tưởng tượng hãy còn kinh khủng, sức p·há h·oại thật là khủng kh·iếp, so với đại sát khí chỉ hơn không kém.

Đúng lúc này, một ánh chớp từ xa đánh tới, mấy người định thần nhìn lại thấy được một người thân vận Lôi Nguyên Giáp hạ xuống trước mặt, chính là Trần lão thái thái, nàng trên tay xách theo một người, thình lình chính là Asman hoàng đế, người đã ngây dại khi chứng kiến Atlan đế thành hóa thành một vùng phế tích.

Nhìn thấy nàng xuất hiện, ai nấy đều khom người chắp tay:



"Trần lão thái thái!"

"Các ngươi đến đông đủ a." Nói, nàng đem Asman hoàng đế ném đến trước mặt Bắc Thần ông lão, cao giọng nói ra: "Nam Dương Quốc phát hiện bên ngoài đến bảo vật, muốn dâng lên đế quốc để báo cáo về chủ tinh, nhưng trên đường vận chuyển bị Atlan đế quốc đánh lén c·ướp mất, ta không ưa nhất là loại này chuyên đâm sau lưng người, vì đó mới mạnh tay t·rừng t·rị, các ngươi lấy đó mà làm gương."

Nghe nàng lời nói, ai nấy đều cúi đầu đồng thanh xưng phải, nhưng trong lòng thầm mắng Asman ngu ngốc hết thuốc chữa, gây ai không gây đi gây Nam Dương Quốc, không biết nàng chính đang ở nơi đó dưỡng lão sao.

"Asman!" Đúng lúc này, một tiếng gào thét từ dưới thâm uyên phát ra, sau đó một người toàn thân đẫm máu chỉ còn một nửa người giống như sắp c·hết từ trong đó trèo lên: "ai cho ngươi lá gan tự ý hành động, để cho đế quốc rơi vào cảnh diệt vong?"

"Tarmin Ankor!" Sohan Kamer và Bắc Thần ông lão đồng thời thốt lên.

"Ngươi vậy mà còn sống!"

Đám người ai nấy đều khó có thể tin nhìn vị này đế quân, nay chỉ còn một nửa thân thể, vậy mà sống sót.

Phải biết nguyên binh là kinh khủng bậc nào, vậy mà đánh không c·hết lão, chẳng lẽ nói Tarmin Ankor đã đột phá cực hạn bước ra một bước kia?

"Ta còn tưởng ngươi sẽ nằm trong đó giả c·hết, sẽ không tự mình đi ra." Trần lão thái thái thanh âm thanh lãnh mỉa mai.

"Ta biết bản thân có thể sống sót là ngài đã hạ thủ lưu tình." Vị này đã từng hoàng đế, mặc dù thân thể không còn nguyên vẹn nhưng khí khái vẫn còn, giọng nói cất lên cho thấy sinh mệnh vẫn không có đáng ngại.

"Được rồi!" Lão thái thái phất tay ngăn lại, phân phó nói: "ngươi nhanh đi chữa thương, sau đó đem chỗ kia cho ta trông giữ cẩn thận, nếu như làm mất trong đó một vật, ta duy các ngươi mà hỏi tội, khi đó đừng nói là các ngươi, cho dù là Ankor chủ tinh đế tộc cũng sẽ không thoát tội lỗi, nhớ lấy."

Nàng lại quay sang Bắc Thần và Sohan Kamer, "các ngươi hai người cho ta phối hợp đem vật kia trông coi, chờ chủ tinh người tới tiếp nhận, khi đó công lao sẽ không thiếu các ngươi."

"Chúng ta tận lực!" Hai người đồng thời chắp tay nói. Bọn họ là thật không dám làm trái vị này lão thái thái, sợ nàng đem nhà mình đế thành cho nổ a.

Nói xong nàng chủ động biến mất, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở: "Atlan đế quốc vô cớ t·ấn c·ông Nam Dương Quốc, c·ướp đoạt bảo vật thuộc về chủ tinh, chuyện này các ngươi khó từ tội lỗi, nếu như muốn thoát tội, phải tự mình đến nhà đàm phán tạ lỗi, nếu không đừng trách ta đem chuyện báo cáo đi lên."

Nàng lời này nhìn như uy h·iếp, thực chất chính là chỉ dẫn cho Atlan đế quốc con đường đi cửa sau. Tarmin Ankor dù sao cũng từng là đế quốc chi chủ, nghe xong liền hiểu được nàng ý tứ, lập tức đáp ứng: "xin ngài yên tâm, chúng ta sau đó sẽ đi Nam Dương Quốc tạ lỗi."

Hắn biết, chuyện này muốn kết thúc, chỉ có nhường ra lợi ích, nếu không Ankor hoàng tộc khó lòng thoát tội.

. . .

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tinh Hải Đại Tặc Hành, truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành, đọc truyện Tinh Hải Đại Tặc Hành, Tinh Hải Đại Tặc Hành full, Tinh Hải Đại Tặc Hành chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top