Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Nhìn thấy một người mới xuất hiện, Trường Bạch cảm thấy người này mạnh hơn Ngộ Không nhiều.
- Người này để ta đi. - Trường Bạch ngăn cản ý định xông tới của Ngộ Không.
Sau đó cậu bay lên trên không trung, hỏi tên tuổi của vị mới tới kia.
- Ngươi là ai? Ta muốn biết tên của ngươi!
- Trước khi hỏi tên người khác, ngươi không phải tự giới thiệu mình trước sao? - Dương Tiễn nhướng mày vì câu hỏi của hắn.
- À! Vậy để ta giới thiệu, đệ tử của Ngọc Hư Cung, Trường Bạch! Ta không nghĩ là ngươi sẽ không biết tên ta. - Trường Bạch tự tin vỗ ngực, trên tay sẵn sàng thuật pháp đón chờ Dương Tiễn lao vào.
- Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, Dương Tiễn! Hao Thiên Khuyển! - Dương Tiễn chỉ vào sủng vật đi cùng rồi lao lên phía trước.
- Nếu là ngươi vậy thì tại sao lại ở cùng Yêu Hầu?! - Dương Tiễn hét lớn, tay cầm Tam Tiêm Kích xông lên vừa chất vấn hắn.
Đạo của yêu và đạo của tiên vốn không chung đường, yêu chỉ đáng làm sủng vật hoặc vật cưỡi cho con người mà thôi.
- Ở với Yêu Hầu? Ngộ Không chính là tiểu đệ của ta, không đồng hành với hắn thì ta giống như ngươi? Coi chúng như động vật mà đối đãi sao? - Trường Bạch đưa tay ra phía trước, một đợt phong hỏa cuồn cuộn trên không trung cuốn Dương Tiễn vào trong trung tâm.
- Chút lửa này? - Dương Tiễn hơi gồng sức đã phá tan hết toàn bộ. Quanh thân tản ra kim quang chói loá.
Ánh sáng ấy phát ra khiến cậu thấy chói mắt, ngay lập tức dùng sức mạnh của mình chuyển từ ban ngày thành ban đêm.
Với tình huống này thì Trường Bạch càng dễ phát hiện Dương Tiễn, tuy nhiên thì Hao Thiên Khuyển lại không giống vậy. Cả người nó đen thui, tốc độ nhanh, mũi thính, cho dù dùng thuật ẩn khí tức cũng không thoát khỏi nó.
Nó xông tới cắn nhưng cậu nhanh chóng dùng hai con phân thân vây khốn nó.
- Đúng là đệ tử của Thiên Tôn, có chút bản lĩnh.
Dương Tiễn nhân cơ hội xông tới, một kích đâm thẳng vào vùng bụng.
- Ngươi cũng không kém!
Trường Bạch dùng một chưởng đánh lệch hướng thanh kích. Tay phải nắm thành quyền ngưng tụ lôi đình đánh trả.
Dương Tiễn dùng tay còn lại đón đỡ một chưởng, nhưng cùng vì thế mà b·ị đ·ánh bay ra xa. Hắn dùng pháp thuật ngưng tụ lên trên đầu kích như cường hoá. Cả người cũng vì thế mà phát ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
Trường Bạch cũng không đứng nhìn, cậu tạo ra thủ ấn như hái sao. Ngộ Không quan chiến bên ngoài cũng kinh hãi, từng ngôi sao đang di chuyển theo ý nghĩ của Trường Bạch. Khi hoàn thành, nó tạo thành hình một trận pháp.
Dương Tiễn bay tới, thoắt cái đã xuất hiện trước mắt Trường Bạch. Một đao chém ngang cổ, Trường Bạch biết mình chịu một đao này chắc chắn không thể dùng thuật pháp mà gắn lại chúng được, nên quyết định dùng pháp trận vừa bày ra trước đó đón lấy.
Trận pháp vừa xuất hiện, Dương Tiễn đã thấy hoa mắt, tinh thần không tỉnh táo nhưng chỉ thoáng qua đã tỉnh táo. Nhưng Trường Bạch thì không còn ở vị trí cũ, cậu ta chắp tay lại.
Trận pháp đã thành hình một cái lồng giam, các tinh điểm từ trên trời hạ xuống như một cái trụ vây khốn Dương Tiễn vào trong. Dương Tiễn không hề sợ hãi, chút trận pháp nhỏ này sao cản được cậu ta.
Một kích chém ra, đồng thời bên ngoài cũng có Hao Thiên Khuyển giúp đỡ. Nội ứng ngoại hợp đồng thời phá nát được cái trận pháp đó. Nhưng khi vừa xong. Những đường nối tinh quang đó đã hoá thành sợi xích trói tay chân của cả hai.
Dương Tiễn muốn dùng sức thoát ra nhưng rất khó. Trường Bạch vừa lại gần con Hao Thiên Khuyển liếc qua một cái. Trên tay ngưng tụ một chưởng sở hữu ngũ hành chi khí đánh vào người nó.
- Dừng tay!! - Dương Tiễn hét lên.
- Sao thế, ngươi không phải coi chúng như thú vật, không đáng mạng người sao? - Trường Bạch cười khinh, tay phải xoay một cái lấy ra một cái bình hồ lô thu lại linh hồn của Hao Thiên Khuyển.
Dương Tiễn trơ mắt nhìn cảnh ấy diễn ra, dù Hao Thiên Khuyển không có thân thể này cũng không sao, nhưng linh hồn đã mất thì coi như mất một nửa sức mạnh.
Nhị Lang Thần thực sự tức giận, mặt hắn đỏ bừng, hàm răng nghiến chặt. Cả người phát kim quang chói lọi như mặt trời giữa đêm, hắn gồng sức kéo thoát hai tay, dùng Tam Tiêm Kích chặt nốt hai xích trói chân.
Một kích toàn lực ném về phía Trường Bạch. Cậu ta đón đỡ nó, nhưng sức mạnh khi nổi giận của hắn quá lớn, chỉ chống đỡ được vài giây rồi bay xa tít mù tắp.
Dương Tiễn bay tới gần t·hi t·hể của Hao Thiên Khuyển đang rơi xuống không trung đón lấy, dù sớm đã cắt đứt thất tình lục dục nhưng vì Trường Bạch mà hắn ta đã nổi lên dã tâm bắt hắn phải trả giá.
Hắn dùng mây đưa cơ thể nó trở lại Thiên Đình, thu lại cây kích rồi lao về phía Trường Bạch, sau người có một hư ảnh to lớn giống hệt hắn như hoá thân pháp tướng.
Trường Bạch thấy không ổn nếu tiếp tục với tình huống này, cậu ta ngưng tụ hai tay hai loại chưởng lực, bên thì phong lôi vần vũ, bên thì chưởng lôi.
Khi ném ra, uy lực mạnh mẽ của phong lôi hoá thành một cơn bão lớn gió lốc giam cầm Dương Tiễn bên trong, nhưng không vì thế mà cậu ta dừng lại dù chỉ một giây. Cậu lại ngưng tụ ngũ hành chi khí, chớp mắt biến ra sau lưng của Dương Tiễn.
Hai chưởng ấn đánh thẳng lên thân thể, Dương Tiễn khoé miệng rỉ máu cố nhịn đau đớn dùng kích đâm hắn một nhát.
Trường Bạch thấy không ổn, từ tinh quang phía trên bắt lấy nó kéo về trước người chống lại một kích của Nhị Lang.
Khi vừa chạm vào, một v·ụ n·ổ lớn đã diễn ra, Ngộ Không đứng ngoài sớm đã cùng đám khỉ con trên đảo bay ra một nơi xa, tránh ảnh hưởng từ trận chiến đấu này nhiều nhất có thể. Nhưng có một vài con vẫn không qua khỏi vì chúng cảm thấy sự sống của mình đã đến hồi kết. Không còn gì phải tiếc nuối nhưng Ngộ Không không dám đối diện với chuyện ấy. Nó đã có mục tiêu của mình!
Thấy đại ca yếu thế, Ngộ Không muốn giúp nhưng không dám vì trước đó đã nghe nhắc nhở rằng chỉ mình hắn mới đủ sức đánh lại Nhị Lang Thần.
Hai người chịu ảnh hưởng trực tiếp từ v·ụ n·ổ đó khiến quần áo giáp trụ bên ngoài tan tác.
Nhị Lang gầm lên, toàn bộ những ngôi sao đang trên trời, những đám mây đều trôi dạt ra ngoài xa vì như nghe được cảnh cáo của hắn.
Trường Bạch thì không muốn kéo dài lâu hơn nữa, khí tức toàn thân bộc phát. Thân hoá thành nửa người nửa yêu thì Dương Tiễn mới ngớ người, câu hỏi của hắn giờ đã có đáp án.
Toàn thân hắn bốc lửa ánh vàng như sắp thiêu đốt tất cả, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên hơn cả dung nham. Xung quanh tản ra sóng nhiệt sắp thành một ảo ảnh.
Trường Bạch thì trái ngược lại với vẻ nóng bỏng đó, trên người tràn đầy khí âm hàn, chiếc đuôi phía sau và tóc hoá thành một ngọn lửa màu trắng.
Cả hai đồng thời lao vào nhau, hoàn toàn là trận đối đầu giữa thể xác chứ không còn là pháp thuật với sức mạnh.
Liên tục tung ra quyền cước với tốc độ chóng mặt, từ Hoa Quả Sơn, chúng đánh lên trên tận Thiên Đình. Ngọc Hoàng thấy Nhị Lang hiển hiện ra Thái Dương Chân Hoả để đánh với người kia cũng phải giật mình vì dưới trần gian còn có người đánh ngang tay được với thần tướng Thiên Đình.
Rầm! Rầm!
Mỗi lần quyền đối quyền là Thiên Đình rung lên một hồi. Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Như Lai Phật Tổ cũng không thể để yên chuyện này. Ông ta ra tay ngăn cản hai người tiếp tục tranh đấu.
- Dừng tay tại đây được rồi!
Nhìn tôn tượng phật khổng lồ ấy, Trường Bạch có cảm giác còn khoẻ hơn cả Dương Tiễn. Cậu vội hoá về hình người, trên thân lại khoác lên đạo bào của Ngọc Hư cung.
--------------------
Phật Tổ Như Lai hiện thân, liệu ông ta đứng về phe Thiên Đình, giúp Dương Tiễn?
Chương sau sẽ rõ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!