Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Như Lai tới trước mặt hai người. Trường Bạch nhìn thân hình to lớn ấy, cảm giác bị nhìn thấu tất cả, thậm chí là bản thể cũng bị xuyên thấu vậy. Cậu ta cảm thấy sức lực của mình đang bị áp chế rất lớn, không thể cử động.
Nhị Lang cũng vậy, cố định trên không trung, nhưng vẻ giận dữ vẫn còn đó.
- Nhị Lang, ngươi bình tĩnh lại chưa? - Như Lai mở miệng hỏi một câu đã khiến Nhị Lang tỉnh táo, tâm tình lặng như nước.
- Bái kiến Phật Tổ. - Nhị Lang cúi người bái kiến, đồng thời hoá giải biến thân của mình.
Vừa lúc Ngộ Không bay lên, nhìn thấy Như Lai to khủng ở trước mặt, hắn muốn chạy trốn nhưng vừa bay được một hồi lại quay lại chỗ cũ.
- Không sao, ông ta không làm gì đâu. - Trường Bạch truyền âm cho Ngộ Không.
Ngộ Không nhìn về Trường Bạch, không hiểu thuật pháp này từ đâu ra vì hắn ta không thể sử dụng được hay có bất kỳ thông tin gì về cái đó.
- Hai ngươi chiến đấu lâu như vậy, khó phân thắng bại. Cứ vậy mà giải tán đi, Ngọc Đế cũng không trách phạt ngươi. - Như Lai nói với Dương Tiễn, xong quay qua nhìn Trường Bạch và Ngộ Không.
- Các ngươi có hành trình của mình, đừng làm loạn lên Thiên Đình. Dù Thiên Tôn mạnh hơn ta nhưng lão đã sớm quy ẩn, chuyên tâm tu hành từ lâu, không can vào thế sự. Các ngươi đi đi.
Ba người thoát khỏi trói buộc không gian của Như Lai Phật Tổ, Nhị Lang nhìn hắn vẫn không hề giảm đi uất hận, nếu không có Như Lai ở đây thì hắn sẽ lại tiếp tục lao vào tính sổ với hắn.
- Tạ ơn Phật Tổ! - Trường Bạch bái tạ xong kéo Ngộ Không trở lại Hoa Quả Sơn.
- Người đâu! Đem hoa quả tới! Bày tiệc! - Ngộ Không hô hào đám khỉ con bày ra tiệc rượu chiêu đãi đại ca.
Nhưng nhìn lại, cả cái Hoa Quả Sơn của hắn đều theo hư không biến mất rồi. Xung quanh chỉ còn lại một mảnh đất phẳng phiu tan hoang, cỏ cây không còn một mống.
Trường Bạch gãi đầu cười lớn.
- Ha, ha, ha! Hoa Quả Sơn của ngươi không còn nữa rồi!
Ngộ Không thấy thế, không muốn mất mặt mà làm phép hô phong hoán vũ, gieo hạt gọi mưa. Chỉ trong thoáng chốc cây cỏ lại tươi tốt, tuy không còn Thuỷ Liêm động nhưng cũng không quan trọng. Một ngọn núi mà thôi, chỉ một lúc là hắn có thể rời một cái mới tới.
Cây quả tươi tốt, đám khỉ con tràn đầy vui sướng đi thu hoạch sau trận đại chiến vừa rồi. Ai cũng mừng rỡ vì chiến thắng trở về, mà trong lòng bọn họ đều quyết tâm muốn học pháp thuật.
- Đại Vương, bọn ta muốn học pháp thuật!
Ngộ Không ngồi trong Thuỷ Liêm động mới xây dựng lại, vừa ăn hoa quả vừa uống rượu thì có con khỉ con chạy tới.
- Tốt! Tốt! Ta sẽ dạy cho tất cả các con. - Ngộ Không hào phóng, một chân giẫm lên bàn nói vọng xuống.
Trường Bạch nhìn về phía Ngộ Không đang cao hứng, trong lòng không khỏi nghĩ đến sư phụ Thiên Tôn của mình, cũng đã lâu không về thăm ngài, dự định ngày mai lên đường. Thuận tiện nghiên cứu thêm một vài cuốn sách trong tàng thư khố.
Qua trận ngày hôm nay, cậu ta cảm thấy mình vẫn quá nhỏ bé, Thiên Tôn sớm đã chứng đạo thành Thánh, Như Lai là cấp độ Bán Thánh.
Mình thì đang ở Độ Kiếp kỳ, chuẩn bị tiếp nhận Thiên Kiếp gột rửa hoá thành Tiên. Nhưng việc yêu tộc hoá thành Tiên đặt chân lên Thiên Đình gần như là bất khả thi. Ngộ Không vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn, nếu tiếp tục đi cùng, sợ là sẽ gặp khó khăn.
Bữa ăn cứ vậy trôi qua, Ngộ Không nhìn đại ca đang ngồi một bên, muốn gọi mấy mỹ hầu tới phục vụ.
- Đại ca, có hứng thú với mỹ hầu? Ta gọi chúng tới ca múa cho xem.
- Thôi bỏ đi, ta không có hứng thú với đám nữ hầu của ngươi đâu. Ngày mai ta trở về Ngọc Hư cung theo lời sư phụ tiếp nhận Thiên Kiếp, ngươi cứ ở lại tiếp tục tu luyện đi. - Trường Bạch vội vàng từ chối.
- Nhưng ta đã đạt tới cấp độ như vậy là rất thoả mãn rồi. - Ngộ Không có chút không hiểu, theo lời Như Lai nói, nếu chúng không trêu vào Thiên Đình thì chúng chắc chắn sẽ không động tới mình, cớ sao lại phải tu luyện tầng thứ cao hơn.
- Ngươi chỉ đang ở cảnh giới Quy Chân, nhưng chưa hề đạt được Quy Chân. Qua trận này, ngươi vẫn chưa rõ mục đích của mình sao?
Trường Bạch lắc đầu, cảm thấy thất vọng với con khỉ này đã quá thoải mái với những gì hắn có hiện tại.
- Ta? Ta muốn trường sinh, muốn tận tưởng những thứ hiện có, không hề muốn mất chúng. - Ngộ Không ôm lấy đám hoa quả vào trong lòng.
- Vậy ngươi có trường sinh, nhưng luôn có người tới tìm người đánh chiếm địa bàn của ngươi. Không có sức mạnh, chỉ có tuổi thọ thì ngươi làm thế nào? Làm sao giữ được những thứ ấy. - Trường Bạch hỏi lại khiến Ngộ Không sững người suy nghĩ.
Nhưng chỉ được vài phút, cái đầu hắn như muốn nổ tung.
- Phiền c·hết đi được! Ai dám tới, ta dùng gậy đánh hắn! - Ngộ Không dùng cây gậy vung qua vung lại.
Trường Bạch cũng chỉ lắc đầu, hắn thật sự thất vọng về tên này.
- Vậy đại ca, ngươi có mục đích gì?
- Mục đích? Ta muốn trở về nơi ta thuộc về. - Trường Bạch nhìn về phía Nam xa xa ngoài biển.
Ngộ Không không biết nơi đó là nơi nào, cũng không có nghĩ nhiều ăn uống xong liền trở về nghỉ ngơi.
Trường Bạch lại âm thầm rời khỏi nơi đó, hành trình sau này của hắn sớm đã có sẵn đường, hắn như vậy thì chỉ có thể chấp nhận như vậy. Để lại cho hắn một cái hạt giống gieo xuống trước cửa động.
Chỉ trong chớp mắt nó đã lớn thành một cái cây lớn, đủ loại quả mọc ra.
Cậu gọi mây tới, cưỡi lên trên đó rồi mượn gió bay về phía Nam.
Tới nơi, dù vẫn ở giữa biển nhưng mặt biển có sự phân chia rõ ràng, một bên thì mang màu xanh lam, bên kia lại mang màu xanh ngọc lục. Dù đã thử bao nhiêu lần cũng vậy, không thể vượt qua bên kia.
Như mọi khi, cậu ta ném một con cá ra ngoài, khi mới tiếp xúc với lằn ranh trên biển ấy, mới qua bên vùng biển thanh ngọc một hồi nó lại quay trở lại. Thấy vậy, cậu bất ngờ, vì chỉ mới vừa rồi con cá đó không hề biến mất.
Nó vẫn tung tăng bơi bên đó một hồi rồi mới trở lại.
Cậu bước qua bên đó, cảm giác có đôi phần choáng váng, ngay khi tỉnh táo lại thì cậu phát hiện dưới chân mình vẫn một màu nước đó, một màu xanh lam.
Không khỏi có chút thất vọng, nhưng cậu không buồn vì đã từng trải qua cảnh tượng này quá nhiều. Nếu có cơ hội, cậu vẫn muốn tiến về bên đó.
Dù không còn chút ký ức nào, nhưng bản năng đang mách bảo cậu ta nhất định phải trở về nơi ấy. Đó mới là nơi cậu thuộc về.
Trường Bạch cưỡi mây, tiến về Ngọc Hư cung. Gặp lại sư huynh Tử Nha đã lâu không thấy. Dường như những năm này bận rộn với nhiệm vụ mà sư phụ giao cho nên rất hiếm khi thấy huynh ấy.
- Tử Nha sư huynh.
- Trường Bạch à, đã đạt viên mãn Quy Chân rồi. Cố gắng lên, chỉ cần vượt qua Độ Kiếp là tiến vào Tiên cảnh. Chỉ tiếc ta không có cách nào trợ giúp đệ. Không ấy du ngoạn nhân gian tìm cách đột phá. - Tử Nha so với lần đầu gặp gỡ thì đã thân thiện hơn rất nhiều.
Ông ta vỗ vai cậu rồi lại nhanh chóng rời đi vì nhiệm vụ mới.
Trường Bạch cũng rất tò mò nhưng sư phụ và sư huynh không ai nói cho cậu. Cậu cũng không tính ra được số phận của Tử Nha.
- Sư phụ, con sắp đột phá. Mong sư phụ cho con xin chỉ dẫn.
Vẫn như lúc mới bái sư, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vẫn ngồi trên đàng giảng đạo cho các đệ tử, nhiều năm nghe giảng, cậu không thể nào hiểu hết vì đạo của yêu và đạo của người là khác biệt.
- Ừm. Tiến về Tàng Thư Khố, nơi đó là nơi con tìm được đáp án.
- Vâng, sư tôn. - Cậu chắp tay, theo lời sư phụ tiến về Tàng Thư Khố, dù nhiều năm nay đều c·hôn v·ùi trong đống sách, cậu vẫn mãi chưa thể tìm ra thứ mình cần. Hiện giờ sư phụ nói vậy, Trường Bạch có lòng tin lớn là lần này sẽ thành công.
--------------------
Con đường độ kiếp đăng tiên thật sự rất gian nan với yêu tộc.
Thành công hay không? Chương sau sẽ rõ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!