Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 8: Đánh từ trên trời xuống mặt đất!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Ngộ Không cầm gậy quét ngang, khi chỉ còn một chút xíu nữa là chạm tới gần Trường Bạch thì cậu ta nhảy lên khỏi đám mây. Đám mây đó ngay lập tức lướt tới gần đón cậu ta một cách hoàn hảo.

Ngay khi vừa kéo khoảng cách quay mặt về phía Ngộ Không thì đầu gậy to lớn đã ập tới trước mặt. Cậu thu nhỏ người lại thoát một phen hú hồn.

Cây gậy thu nhỏ lập tức theo ý Ngộ Không, hắn quật dọc một cái. Trường Bạch quyết định không nhường nữa, dùng một ngón tay chạm vào gậy. Ngay khi vừa tới, cây gậy theo ý của cậu ta mà hóa thành một chiếc lá bé xíu, chỉ thổi bay quần áo và tóc của cậu.

Thấy vậy, cậu cười lớn thành tiếng. Rồi nhìn Ngộ Không hoá giải thuật pháp này.

Lúc đó cậu nặn mây, dùng gió đẩy chúng nhanh tới phía Ngộ Không. Lúc hắn còn ngơ ngác thì những đám mây đó hoá thành những tảng đá lớn đập thẳng vào người nó. Nhưng chẳng mất bao lâu, chỉ hơi gồng sức một chút là hắn đã có thể phá đá thoát ra.

Đá văng tứ tung, Trường Bạch cố định chúng trên không trung, hoá chúng thành nước rồi ném về phía Ngộ Không. Ngộ Không cũng không có ý định né tránh, xoay tròn gậy trên không trung đã có thể đánh bay hết nước đó.

Dù không hiểu đại ca có ý gì nhưng nó vẫn nên đề phòng.

Nước chỉ mới tiếp xúc vào cây gậy đó, nó đã ngay lập tức ào ào chảy lên người Ngộ Không như dây leo. Khi bao bọc cả người hắn trong nước, Trường Bạch nắm tay lại thì khối nước đã hoá thành băng.

Động tác bị đông cứng lại, Ngộ Không chẳng điều khiển được phép thuật, liền rơi tự do xuống mặt đất.

Ngay khi vừa tiếp xúc, tảng băng vỡ vụn thành từng mảnh cùng thân thể rời rạc.

Trường Bạch hoá giải băng thành nước, từng khúc trên người Ngộ Không tự tìm lấy nhau nối liền cơ thể. Trên tay cầm gậy, ánh mắt tràn đầy hứng thú càng muốn xông lên so đấu tiếp.

- Ăn một gậy của lão Tôn!

Thoắt cái, Ngộ Không đã sát bên người, một gậy đánh thẳng lên thân Trường Bạch.

Vút! Ánh lửa hiện lên, Ngộ Không trợn mắt vì bảy mươi hai phép biến hoá của hắn còn không bằng cả Trường Bạch. Thứ vừa nãy vụt vào cũng chỉ là phân thân. Còn ánh lửa hiện lên chính là sử dụng lửa để tăng tốc độ thoát khỏi vị trí cũ.

Ngộ Không lập tức dùng thuật phân thân gọi ra hàng loạt hình ảnh như bản thể của hắn, trên tay cùng cầm một cây gậy rồi lao tới.

Trường Bạch lấy bên hông ra một nắm đậu rải xuống đất. Chỉ trong chớp mắt, những hạt đậu đã trồi lên thành mầm, chỉ một giây chúng hoá thành hình dạng của Trường Bạch đánh tay đôi với đám phân thân.



Trong lúc Ngộ Không còn đang nhìn đám phân thân bị khắc chế ngược lại. Nó liền quay qua nhìn đại ca, đã thấy đại ca ngưng tụ chưởng lôi trong tay lúc nào không hay.

- Lão Tôn, ăn một chưởng của ta!

Trường Bạch hô lớn một tiếng rồi đánh Chưởng Ác Ngũ Lôi về phía Ngộ Không.

Ngộ Không nhanh chân hoán di đi chỗ khác. Ở nơi cũ đó một chưởng vừa ra đánh bay toàn bộ cảnh vật xung quanh, không khí vẫn còn phảng phất lôi đ·iện g·iật giật. Một rãnh đất sâu hơn hai thước mở rộng hình nón cả dặm.

Dư âm của chưởng đó khiến đám phân thân xung quanh hay đậu binh của Trường Bạch đều tan thành cát bụi.

- Không được! Không chơi nữa!

Ngộ Không thấy cậu ta ngưng tụ thêm Ngũ Hành nữa không rõ định làm gì nhưng cảm nhận được uy áp kinh khủng, thứ đó khiến hắn không hề cảm thấy thoải mái chút nào.

Vội vàng xua xua tay.

Nhưng chưởng này đã thành hình, Trường Bạch bối rối không biết đánh đi đâu.

- Ngộ Không, ta không dừng được! Mau dùng cây gậy đó của ngươi phóng đại nó đi.

Dứt lời, cậu ta đánh thẳng lên trên trời. Vì sợ uy lực của nó có thể chấn vỡ toàn bộ ngọn núi xung quanh đây liền bảo Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng đẩy nó lên trời.

Tại Thiên Đình, phía cửa Nam tập trung rất nhiều binh sĩ mặc giáp, dẫn đầu là một trung niên râu dài, tay cầm một bảo tháp bảy tầng chuẩn bị theo lệnh Ngọc Hoàng xuống nhân gian bắt giữ yêu hầu.

Rầm! Rầm! Rầm!

Rung chấn cực kỳ mãnh liệt từ dưới truyền lên làm cả Thiên cung như sụp đổ. Thần tiên sống trên đó đều ngả nghiêng sắp ngã ra đất.



Khoảng hơn phút sau thì nó mới ngừng.

Ngọc Hoàng cũng bị chọc giận, bèn sai Dương Tiễn xuống điều tra xem chuyện gì xảy ra.

Ngộ Không dưới nhân gian đang nhìn uy lực của một chưởng vừa nãy mà trợn tròn mắt. Rõ ràng có thể nhìn thấy cả Thiên Đình bên trên cũng rung chuyển, nó đang vô cùng phấn khích khi có một đối thủ mạnh như vậy.

- Đại ca, huynh ra toàn lực chưa vậy?

- Ngươi đoán xem. - Trường Bạch đối với câu hỏi của Ngộ Không cũng không trả lời, chỉ úp mở cho hắn đoán.

Trường Bạch vừa lại gần vỗ vai Ngộ Không, không khỏi thất vọng về hắn.

- Ngươi thật là! Có thứ đó rồi vẫn còn sợ hãi ta.

- Ta không đánh lại là không đánh lại. Không có buồn gì hết. - Ngộ Không xua tay.

- Nếu vậy, mỗi ngày ta đối luyện cùng ngươi, để ngươi trở lên mạnh hơn. Nếu không thì ngươi định làm thế nào để đạt được mục đích?

- Mục đích? Ta không rõ mục đích là gì? - Ngộ Không cảm thấy mơ hồ.

- Nếu vậy thì nghĩ sau cũng được, ta có chuyện cần giải quyết rồi đây.

Trường Bạch ngắt mạch suy nghĩ của Ngộ Không, nhìn lên trên trời. Trên đó bóng đen nghịt trời, nhìn kỹ lại là thiên binh thiên tướng do Lý Thiên Vương dẫn đầu.

- Yêu hầu to gan, dám c·ướp đoạt bảo vật của Long Vương. Ngươi đã biết tội chưa?

- Bảo vật của Long Vương? Hứ! Ai nói ta c·ướp ta sẽ đánh tên đó. Rõ ràng là lão Long Vương hai tay dâng tặng cho ta. - Vừa nói, Ngộ Không vừa phụ hoạ.

- Hỗn! Còn dám đổi đen thay trắng. Ngươi đã cố chấp không nghe vậy. Người đâu! Bắt con yêu hầu đó lại nhốt vào Thiên Lao!

Theo lời Thiên Vương, thiên binh thiên tướng lao xuống dưới trên tay v·ũ k·hí đã chĩa về Ngộ Không.



Ngộ Không cũng không thể để mặc cho chúng làm càn ở địa bàn Hoa Quả Sơn. Hắn chủ động bay lên trên không trung, cầm gậy ném về phía trước, cây gậy cứ thế xoay vòng tròn. Nó lại thi triển thuật pháp phân thân cây cậy đó thành hàng ngàn cái đánh đám tôm tép kia trở lại.

Lý Thiên Vương thấy trận đầu mà một mình Ngộ Không đã có thể trấn áp toàn phần vậy cũng bức bối.

Lão dùng bảo tháp trên tay phóng đại nó rồi đè xuống Ngộ Không.

Ngộ Không lại dùng Như Ý Bổng phóng đại nó lên gấp ngàn lần, đối chọi với bảo tháp của lão Thiên Vương. Thế công bất phân thắng bại. Thiên Vương dùng hoả thuật phun ra từ miệng định thiêu c·hết nhưng khi lửa tan đi thì chẳng hề hấn gì.

- Ăn gậy của lão Tôn!

Đôi mắt Ngộ Không phát ánh sáng chói loá làm mù mắt Thiên Vương tạm thời, nó nhảy lên trên một gậy đánh lên người Lý Tịnh. Nhưng Lý Tịnh đâu phải kẻ dễ ăn, lão thổi một hơi sương mù bay quanh che khuất tầm nhìn rồi để lại phân thân của mình ở chỗ cũ.

Một gậy đánh hụt vào không khí.

- Dàn trận! - Lý Thiên Vương nhanh chóng bày binh. Loạt thiên binh thiên tướng đứng ra vây lấy Ngộ Không làm trung tâm.

Chỉ thoáng cái đã thành hình, nhốt Ngộ Không vào bên trong.

Khỉ ta bị vây khốn, Lý Thiên Vương mở cửa tháp, đưa Ngộ Không và binh lính của mình vào bên trong. Nhưng chẳng may thay, nhờ vào Như Ý Kim Cô Bổng, Ngộ Không đánh thủng tháp của lão rồi bay thẳng ra ngoài.

Thấy pháp bảo làm lên tên tuổi b·ị đ·ánh hỏng, lão không còn cách nào đánh tiếp, đành bỏ chạy về Thiên Đình.

Người kia vừa đi thì theo sau đó là một thanh niên tuấn tú cầm Tam Tiêm Kích cùng một con chó mực gầy gò nhưng lại rất thần võ xuất hiện nhìn cả hai.

Người đó chính là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân!

--------------------

Lý Thiên Vương b·ị đ·ánh hỏng pháp bảo, nhưng theo sau đó là Dương Tiễn.

Trường Bạch có ra trận hay không?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top