Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Khi hai người họ đang hàn huyên nói chuyện những năm qua, thể hiện thuật pháp cho nhau xem thì bầy Tê Giác kiếm chuyện đợt trước tới. Nhưng có vẻ như lần này bọn họ không có địch ý gì, chỉ muốn giảng hoà.
Trường Bạch cũng không can thiệp vào.
Sau khi hoà giải xong, bọn họ tổ chức tiệc rượu suốt ba ngày.
Trong cơn say bọn họ buột miệng nói ra.
- Đại ca, huynh có định đi Đông Hải lấy cây thần binh đó không?
- Thần binh gì đó ta cóc thèm. Thứ đó lão Long Vương cai quản nghiêm ngặt có qua được mặt ông ta cũng không thể nào mang đi được.
- Thần binh? Các ngươi nói là Định Hải Thần Châm? - Trường Bạch vẫn còn tỉnh táo nói chêm vào.
- Đúng là nó. - Đại ca Tê Giác là Minh Tê nói.
- Vậy ta nghĩ đi xem thử xem. - Ngộ Không nói rồi, tiệc tàn.
Cả đám ai về nhà nấy, còn Trường Bạch cùng Ngộ Không cưỡi mây đi về Đông Hải Long Cung.
Mới xuống mặt biển, hai người thi phép thuật thở dưới nước, nhanh chóng tiến về nơi ở của Long Vương. Trên đường gặp binh tôm tướng cua cũng không để tâm tới.
Tới trước cửa điện, lính canh cửa đã chặn người không cho tiến vào.
- Ngay cả ta cũng chặn cửa? Mau vào nói với lão Long, Trường Bạch tới chơi. Còn không chịu cho vào thì đừng trách ta dỡ hết cái Long Cung của lão lên trên bờ.
Trường Bạch phẫn nộ quát thẳng mặt tên lính lác.
Thanh âm uy chấn còn chưa kịp chạy vào thì lão Long Vương vội vàng chạy ra hành lễ.
- Đại Tiên, không biết Đại Tiên tới đây là có chuyện gì nhờ vả tiểu thần.
Long Vương - Ngao Quảng, chắp tay cúi người, sợ Trường Bạch lại làm loạn thêm trận nữa thì hắn đúng là không có nhà để ở.
- Ta nghe nói các ngươi có cây thần binh lợi hại lắm đúng không? Mau mang ra cho tiểu đệ nhà ta lựa một chút. Nếu hài lòng thì ta sẽ rời khỏi mà không động tới bất kỳ vật gì. Còn không thì ngươi cứ đợi đó mà xem. - Trường Bạch đi đầu ngồi trên vương toạ của Ngao Quảng.
- Vâng vâng, không biết tôn tánh đại danh của vị này là? - Ngao Quảng nhìn Ngộ Không hỏi dò.
- Ta? Nhớ cho kỹ, lão đây là Tôn Ngộ Không, Mỹ Hầu Vương ở Hoa Quả Sơn. - Ngộ Không ưỡn ngực đầy đắc ý.
- À, thì ra là Đại Vương ở Hoa Quả Sơn, nghe danh đã lâu, nay mới được gặp mặt. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.
- Bớt nhiều lời nịnh nọt, nhanh chóng lấy đồ ra đây!
Lão Long còn định nịnh thêm vài câu thì Trường Bạch ngắt lời.
Ngộ Không thử từng thanh binh khí, đao búa kiếm chuỳ,... Cái nào cũng không ưng. Hắn nói với Long Vương:
- Mấy cái này đều không hợp ý ta. Mau cho ta xem loại khác đi.
Nghe vậy, Long Vương cảm thấy vô cùng khó khăn vì kho binh khí của lão đều bị con khỉ này thử qua còn không thấy vừa tay thì còn cái nào có thể. Lão đang định tới nịnh nọt cho qua nhưng thấy cả hai người đều không để tâm tới cũng hết cách.
- Đại Vương, hay cho con khỉ đó thử thứ đó? - Phu nhân của lão thì thầm vào tai.
- Không được. Thứ đó là vật trấn giữ của Đông Hải, sao có thể cho con khỉ đó mang đi được. - Long Vương lập tức phản đối xua tay.
- Năm đó đích thân Thái Thượng Lão Quân luyện chế, nếu không có sự đồng ý thì không thể nào điều động nó. Mà thứ đó nặng mười ba ngàn tám trăm cân, muốn mang đi cũng đâu có dễ. Để hắn ở đây lâu như vậy, sợ là ngày càng hỗn loạn mất.
Nghe phu nhân nói, lão Long cũng đành lòng mời hai người họ tới phía sau Long Cung, chiêm ngưỡng Thần khí Định Hải.
Trường Bạch thấy ý đã thành, miệng nhếch lên ý cười thâm thuý. Ngộ Không thì lượn quanh nó một vòng, muốn dùng sức hai tay mình nhấc bổng nhưng chỉ mới lung lay nhẹ thì đặt xuống.
- To quá! Nhỏ lại đi! - Ngộ Không vừa nói, cây trụ đó lập tức bé lại theo ý hắn.
Ngao Quảng ngay lập tức trợn mắt, muốn đổi ý nhưng nhìn nó ngày càng nhỏ sợ làm con khỉ đó nổi giận thì nó gõ cho một cái thì lại phải nhường ngôi cho Thái tử luôn.
Lão núp sau tảng san hô lớn nhìn hai huynh đệ thoả mãn với thứ này.
Ngộ Không đá nó lên trên tay mình, thấy cực kỳ hài lòng, hắn khua tay múa cây côn trên tay. Biển cả dậy sóng, hàng loạt hải thú, hải binh đang sinh hoạt cũng vì chuyện này mà điên đảo.
Trong ngoài Long Cung như sắp sụp đổ.
Lão Long Vương chạy tới bên cạnh Trường Bạch cầu xin.
- Đại Tiên, ngài mau bảo cậu ta dừng tay lại, nếu không thì cả cái Long Cung này của lão không chịu nổi mất.
- Ngộ Không, dừng tay được rồi.
Trường Bạch thấy cũng đúng nên không làm khó, bảo con khỉ đó dừng tay rồi chuẩn bị trở về trên đất liền.
Long Vương tiễn ra ngoài cửa điện, bỗng nhớ tới điều gì đó.
- Đại Vương, ngài cầm thanh thần binh ấy, lại không có thần giáp đi cùng có chút không xứng với khí chất của ngài. Ngài ở lại đây một chút tiểu thần đi lấy giáp cho ngài.
- À! - Ngộ Không nghe vậy rất hài lòng với dịch vụ của lão mà sẵn sàng ở lại thêm một chút.
Long Vương mời họ chờ đợi, nhanh chóng hóa thành rồng bay tới Nam Hải, Tây Hải, Bắc Hải gặp Long Vương bên đó nói với họ:
- Chỗ ta có một con khỉ đá vừa mới lấy được cây Định Hải Thần Châm mà Thái Thượng Lão Quân ban tặng, giờ hắn chưa hề thoả mãn, muốn có một bộ giáp tương xứng đi cùng nếu không thì không chịu rời đi. Mong các vị giúp đỡ.
- Hay chúng ta cùng ra tay trấn áp nó? - Nam Hải Long Vương nói.
- Trấn áp? Không được đâu! Con khỉ đó có Thần khí ấy, một gậy là khiến ngươi thoát hồn rồi. Bên cạnh còn có một tên tu đạo pháp lực thông thiên nữa. Không thể trêu trọc! - Ngao Quảng lập tức ngắt lời lão.
- Ta đã lấy ra Thần khí đó cho hắn, các vị mỗi người một phần cho hắn bộ giáp để hắn rời đi. Sau đó cùng lên Thiên Đình tố cáo hắn. Như vậy thì lúc đó sẽ có Thiên Binh Thiên Tướng tới bắt hắn, chúng ta lại ra tay lấy lại đồ của mình.
- Được đó, quyết định vậy đi. - Bắc Hải Long Vương thấy chuyện này cũng hợp lý vô cùng, là người đầu tiên đồng ý.
Vì để chuyện tố cáo thành công, bọn họ đều dùng giáp xịn nhất của họ mang tới cho Ngộ Không. Sau khi mặc xong, Ngộ Không thấy mình khí chất ngời ngời, uy vũ bá khí, lại càng tôn thêm vẻ đẹp mã của y.
Sau đó hắn cùng Trường Bạch rời khỏi đó.
- Đại ca không lấy đồ gì sao? - Ngộ Không vừa bay trên đường thì hỏi, trong lòng hắn đang rất thắc mắc chuyện này. Dưới đó nhiều bảo vật như vậy, đi một chuyến tay không thì rất uổng phí.
- Chút thứ đó ta không có dùng tới, ta chỉ dùng thuật pháp thôi. Nếu so về pháp thuật, ngươi không thể nào bằng ta đâu.
Quả thật vậy, Ngộ Không cũng thấy, sức lực của mình có lớn, cũng không thể bằng pháp thuật của đại ca.
- Đại ca đấu với ta một trận đi!
- Đấu với ngươi? Không phải đã từng đánh rồi sao? - Trường Bạch không hiểu.
- Trận đó chỉ so về tốc độ, không tính! Lần này tung hết toàn lực đánh một trận đi. - Ngộ Không nói xong, đã chiếm tiên cơ dùng cây gậy quét ngang.
Ở trên Thiên Đình, theo kế hoạch trước đó. Bốn vị Long Vương cùng lên trên Thiên Đình tố cáo Ngộ Không với Ngọc Hoàng.
- Bẩm Ngài, chúng thần khổ lắm. Dưới trần gian có con khỉ đá tên Ngộ Không, tự xưng là Mỹ Hầu Vương ở Hoa Quả Sơn tới tứ hải chúng thần cai quản c·ướp hết giáp trụ linh bảo. Ngoài ra còn lấy mất cây Định Hải Thần Châm vốn được Ngài ban cho để trấn trụ biển cả.
- Hỗn xược! - Ngọc Hoàng đập bàn đứng dậy. Mấy chuyện trước đó ông ta có thể bình tĩnh nhưng dám lấy Định Hải Thần Châm, vốn là một phần căn cơ cấu tạo thành biển lại dám lấy.
- Chuyện này ta biết rồi, các vị Long Vương trở về trước, ta sẽ phái người xuống bắt con khỉ đó trả lại Thần khí. - Ngọc Hoàng phất tay kêu bọn họ rời đi.
Theo ý của Thượng Đế, bốn người trở lại Long Cung đợi tin.
- Truyền gọi Thác Tháp Lý Thiên Vương, điều động ba ngàn thiên binh thiên tướng xuống bắt yêu hầu!
--------------------
Lý Tịnh ra tay, bốn vị Long Vương trợ lực.
Ngộ Không cùng Trường Bạch ứng phó thế nào?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!