Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 49: Bạch Xà cứu chồng.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trước mặt Hứa Tiên bây giờ chính là kể đã làm tan cửa nát nhà anh ta. Làm anh ta bước vào Quỷ Môn Quan một lần, nhờ vợ mình mà được cứu sống lại. Nhìn người trước mặt thì anh ta xông vào đánh một trận.

Nhưng đó chỉ dừng ở ý nghĩ, bởi anh ta vốn là kẻ nhút nhát, sợ sệt.

- Hứa huynh, chuyện ta nói ngươi thấy có đúng không?

Trước mặt là lão hòa thượng, miệng rộng mặt vuông, cả người ục nịch khác xa với các tăng nhân khác.

- Tên khốn kh·iếp, ngươi đừng có tới đây làm ảnh hưởng cuộc sống bọn ta. Hứa Tiên chỉ thẳng vào mặt hắn mắng hắn một câu.

- Ngươi dám chửi ta? Ta đã có lòng giúp đỡ ngươi nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta là một con rắn thành tinh. Ngươi lại không nghe. Giờ muốn lật lọng?

Hòa thượng này giận dữ ra mặt. Thoắt cái, hắn đã đứng trước người Hứa Tiên đánh ngất hắn rồi bắt đi. Trong lòng cực kỳ bực bội, nếu không phải năm đó ả cướp đi tiên đan thì hắn sao hóa hình muộn như vậy.

Trường Bạch sau khi điều tra trong ký ức, biết kẻ trộm là ai thì rời khỏi nơi đó. Ở lại lâu hơn chút nữa sẽ làm ảnh hưởng tới cô ta.

- Thiếu chủ. - Bạch Xà dần dần tỉnh lại gọi cậu ta. Cậu ta vẫn giữ im lặng không đáp.

Cô biết ý, sau khi tỉnh lại thì lau vội khóe miệng. rồi rời đi. Vừa nãy cô rơi vào ngủ sâu không kiểm chế được mà há miệng chảy nước ra bên ngoài.

Cô ra phía trước nhà, cửa mở nhưng không thấy chồng đâu. Chỉ nghĩ là chồng cô đã đi đâu đó nên thay chồng bốc thuốc cho những khách hàng xung quanh.

Với một bà chủ xinh đẹp sắc sảo như vậy, thân hình đầy đặn khiến bao nhiêu người mong ước lại được ở cùng với một tên thư sinh khiến bọn họ không khỏi tức đỏ mặt.

Dòng người đã rời đi bớt, lũ du côn tiến vào, hai kẻ ở lại canh cửa không để ai được vào trong. Còn tên đại ca cùng một vài tiểu đệ lại gần cô. Không ngần ngại mà ép cô vào góc.

- Ta thấy các vị khí sắc bất định, ắt sẽ gặp đại họa đổ máu. Các vị muốn bốc thuốc không? - Bạch Xà lạnh nhạt nói.

- Đổ máu? Ta thấy không phải là máu của te đâu, mà là máu ở thứ đó của ngươi đó. Là phúc, là phúc chứ đâu phải họa.

Hắn cười lón, tiến lại gần đôi tay như rắn, lần mò sờ soạng. Chưa kịp động thủ, thì cả người đề bay ra ngoài cửa. Theo sau đó là mây tên tiểu đệ dắt theo cùng bay, nằm cạnh hắn ở bên sạp hàng

Hai tên tiểu đệ canh cửa nhìn thấy lão đại bay ra, trong lòng hoảng hốt như có ma quỷ sau lưng, lạnh hết cả gáy. Rồi cũng bị một bàn chân đạp ngã chúi dụi phía trước.

- Mấy người tưởng lão nương đây dễ bắt nạt lắm hả? Nếu còn đám tới thì đừng mong an toàn trở về như vậy.

Bạch Xà đi ra nói với chúng một cách nhẹ bâng, ném chúng đi chẳng hề tốn sức. Coi chúng như rác mà quẳng đi.

Mãi tới tận đêm khuya, không thấy chồng mình trở về. Cô bắt đầu lo lắng, thông thường khi chồng ra ngoài sẽ không thể nào tới nửa đêm mà không về tới nhà. Cô ngồi bên giường, quyết định mặc một bộ đồ rồi cầm lồng đèn ra đường tìm.

Trường Bạch vẫn ngồi tu hành, không quan tâm tới cô ấy nên cô cũng không để ý.

Tách. Tách.

Nghe tiếng nước mưa rơi trên mái ngói. Cô lấy ở bên cửa một chiếc ô rồi mang theo bên mình.

Hứa Tiên tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một cái căn phòng giam nào đó. Xung quanh tối đen, chỉ có chút ánh sáng vàng từ cây đèn dầu bên ngoài chiếu le lói vào trong khiến cậu không. khó chịu. Ở cửa cũng chỉ có một chén cơm trắng cho hắn chống đói. Nhưng hắn không thèm ăn, hắn nào biết khi mìnF động vào thứ đó sẽ xảy ra chuyện gì với mình.

Nhìn ra bên ngoài cửa, chẳng một bóng người, chỉ có ánh đèn dầu đang chiếu rọi.

Cậu quyết định nằm ngủ, khi trời sáng thì sẽ tìm cách ra khỏi đây, hoặc báo tin cho nương. tử tới cứu.

Rầm!!

Tiếng sấm rển lướt qua bầu trời đêm, Bạch Xà từ từ tiên lại gần cổng một ngôi chùa. Đôi xà nhãn của nàng đã tìm kiếm khắp các thôn dân đều không thấy chồng đâu. Chỉ còn nơi này.

Dù là nơi thanh tu của các sư thầy nhưng nàng không thèm để ý tới. Dám động vào chồng của bà đây thì bà sẵn sàng lật tung ngôi chùa này.

Nàng chậm rãi bước đi. Ngay trước mặt là cánh cổng đóng kín, chỉ một chưởng, then gỗ cài bên trong đã vỡ tung. Các tăng nhân nghe thấy động tĩnh, đèn được thắp sáng, tiếng bước chân liên tục dồn dập uỳnh uỵch tới gần cửa vào.

- Thí chủ. Đã đêm muộn còn quấy rầy chúng ta thanh tu. Không biết thí chủ tới là định làm gì.

Lão trụ trì từ trong nhà bước ra. Nhìn cô nương. trước mặt, hòa nhã trả lời.

- Phu quân ta đâu? Mau thả ra, nếu không thì đừng có trách ta.

- Bần tăng không hiểu thí chủ nói.

- Không hiểu? Vậy thì không cần nữa, ta tự mình tìm.

Nói rồi, Bạch Xà bay người lên trên không trung xoay chiếc ô. Từ trong đường vân của chiếc ô ấy tạo ra rất nhiều ám khí, bắn vào nhưng tăng nhân xung quanh. Họ ôm vết thương đầy đau đón, nét mặt nhăn nhó rồi miệng. sùi bọt mép ngã xuống.

- Không biết điều. Ra tay tàn độc như vậy.

Lão trụ trì bỏ chiếc đèn xuống, nhảy lên trên không đánh ra một chưởng về phía nàng.

Nàng không sợ sệt mà đối ngược lại. Ngay lúc hai chưởng va chạm, chất độc vô hình từ tay nàng truyền sang khiến lão trụ trì tê cứng người.

Lão nhận ra điều ấy, lão cắn lưỡi duy trì tỉnh táo rồi dứt khoát lấy tay làm đao chém đứt cánh tay bị tê liệt.

- Mất đi một tay như mất chục năm pháp lực. Lão còn muốn đánh tiếp:

Bạch Xà nhẹ nhàng hạ xuống.

Cả người lão phát quang, hư ảnh phật tổ hiện ra, chỉ mở mắt đã khiến nàng nhảy lui về phía sau. Run lên vì khí thế từ tôn phật phát ra.

Nàng trở về bản thể, thành một con trăn to bự chảng màu trắng. Miệng mở rộng, từ trong đó bắr ra nọc độc về phía lão. Tôn hư ảnh phía sau lưng đỡ cho lão một đòn ấy, nhưng lão dần cảm thấy khó chịu trong lòng Nhìn tôn phật phía sau đang bị ăn mòn. Nước mưa rơi xuống cũng bốc thành khói bay. Lão giải trừ phật thể, miệng phun ngụm máu rồi ngã ra phía sau.

- Nói đi. Ông có phải che dấu cho hắn đúng không?

Lão trụ trì nhìn về phía đằng xa, lảng tránh câu hỏi của nàng.

Phía xa xa, hòa thượng mặt vuông, nhanh chân bỏ chạy.

Bạch Xà không thèm đôi co với lão nữa. Bỏ qua lão mà đuổi theo tên hòa thượng vừa biến mất. Nàng sớm đã phát hiện ra kẻ đó ẩn núp phía xa.

Ngay lúc đuổi tới một cái kho chứa nhỏ. Cánh cửa mở toang, bên dưới sàn có một đường dẫn xuống mật thất. Nàng chậm rãi tiên tới.

Hứa Tiên nằm ở trong ngục, nghe thấy tiếng chân vội vã thì đứng dậy, ẩn nấp ở một bên cửa.

Ngay khi cửa mở ra, tên hòa thượng lập tức phát hiện anh ta trốn bên cán† cửa.

- Còn trốn?!

Bị tóm lấy cổ, cảm giác sắp bị bóp ngạt, Hứa Tiên giãy dụa, nhưng không thể thoát được.

- Pháp Hải, tên chó chết.

Kịp chửi mắng hắn một câu, nhổ một bãi nước bọt lên mặt nhục mạ hắn Hứa Tiên cảm thấy ít ra thì trước khi chết vẫn có thể làm vậy là đã thỏa mãn.

Pháp Hải quay người lại, nhìn thấy Bạch Xà đang tiến tới, hắn hét lớn:

- Đứng nguyên tại đó! Nếu ngươi dám vọng động. Ta lập tức giết hắn

Bạch Xà rơi vào thế khó. Cô giải quyết thế nào?

Chương sau sẽ rõ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top