Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Bạch Xà nghe Trường Bạch nói, nàng vô cùng hoảng hốt thanh minh cho sự thanh bạch của mình.
- Thiếu chủ, ta không có. Ta chỉ lấy tiên thảo này để cứu chàng ấy. Không có dám lấy đồ của tiên nhân.
- Ngươi đã ở đó trong bao lâu và có phát hiện chiếc bình hồ lô nào không?
- Ta cũng không rõ, chỉ biết đại khái là lúc có rất nhiều tiên nhân xuất hiện rồi khi họ đi ta mới dám ra ngoài. Trong đó rất nhiều bình hồ lô, ta không biết ngài đang nói cái nào.
- Nếu vậy thì... ngươi có thấy ai mang bình hồ lô rời khỏi nơi đó?
Bạch Xà như đang suy nghĩ rất lâu, nhớ lại những chuyện đã diễn ra trong đó.
Trường Bạch qua nhiều lần loại trừ thì người có khả năng nhất là Thân Công Báo.
- Ừm... Ta không thấy, suốt thời gian tại đó không thấy ai ra vào.
- Chẳng lẽ là sư huynh tư tàng? - Nghĩ tới đó, Trường Bạch vội lắc đầu xua tan đi ý nghĩ.
- Thiếu chủ. Ngài sao không đi tìm ta? Năm đó ngài để ta ở một bên độ kiếp xong ngài đã lập tức rời đi. Ta đã đợi rất lâu mà vẫn không hề có tin của ngài.
- Vậy à.
Trường Bạch có phần mơ hồ về chuyện này. Nhưng quả thực như vậy, sau khi độ kiếp xong, cậu đã như quên mất sự hiện diện của Bạch Xà.
Thậm chí còn bố trí ra thế cục đế vương chi vận cho ngôi làng ấy. Không biết bọn họ đang như thế nào.
- Nếu ngươi ở trong cung rời đi thì chắc chắn sẽ phải ở trên núi xuống chứ không phải treo leo trên vách núi như vậy.
- Ta nhớ lúc ấy có một cơn gió ngang qua đẩy ta xuống dưới. May mắn tóm lấy cành cây mới ôm được vào vách. Nếu không có ngài gần đó thì sợ là ta sẽ không thể an toàn trở về.
- Được rồi. Ngươi cũng đã lấy được tiên thảo rồi. Mau trở lại với tướng công của ngươi thôi. - Trường Bạch nói xong liền cưỡi mây cùng nàng đi.
Theo chỉ dẫn của nàng, Trường Bạch trở lại ngôi làng cũ ấy nhưng phải bất ngờ vì cảnh sắc nơi đây đã thay đổi chóng mặt. Ngôi làng nhỏ cũ nát ngày nào, người người phụng dưỡng hắn giờ lại là nơi phồn hoa bậc nhất. Cảnh tượng người người đi tấp nập khiến Trường Bạch cũng muốn hòa mình trải nghiệm.
Hạ xuống một góc nhỏ, Trường Bạch ẩn đi các đặc điểm yêu tộc, mặc một bộ đồ tương đối bình thường rồi cùng Bạch Xà ra ngoài.
- Trông nơi này thật lạ. - Trường Bạch phát hiện ra điểm này thấy chán ghét nơi mà mình đã từng giúp đỡ.
- Chuyện này ta cũng không rõ nữa. Khi ta tỉnh lại thì thấy thành như thế này rồi.
Bạch Xà cảm thấy Trường Bạch thay đổi rất nhiều. Nàng cũng không tiện nói nhiều, tiến vào trong một tiệm thuốc nhỏ bên đường. Trong đây bài trí rất nhiều tủ thuốc đủ loại phân chia rõ ràng.
Trường Bạch theo cô ta vào phía hậu viện, trong một căn phòng nhỏ đó có một người đang nằm b·ất t·ỉnh trên giường. Chỉ cần nhìn qua một hồi, Trường Bạch cũng nhận ra người này đ·ã c·hết.
Ngồi một bên nhìn Bạch Xà đun nước, sắc thuốc. Sau khi hoàn thiện thì chỉ có bát nước màu đen, mùi thuốc thơm nức mũi cũng như khói bảy màu bốc lên từ chiếc bát ấy.
Nàng lại gần phu quân, thổi nguội rồi đưa chiếc bát tới gần miệng của anh ta. Nước thuốc đổ vào trong miệng, dù b·ất t·ỉnh không thể nuốt xuống nhưng khi vào trong miệng thì nó đã tự động hấp thu vào trong cơ thể.
Trước sự chứng kiến của hai người, anh ta tỉnh lại, nhìn vợ mình đang ở trước mặt. Anh ta sợ hãi, rồi lại rơi nước mắt một cách khó hiểu, ôm lấy cô vào lòng.
- Hừm! - Khi hai người đang ôm nhau đầy cảm động thì Trường Bạch ho lên một tiếng, hai người giật mình mới nhớ ra có người đang ngồi đó.
- Nương tử, đây là?
- Đây là thiếu chủ nhà ta, Trường Bạch.
- Thiếu chủ? - Anh ta ngơ ngác rồi lại vội vàng quỳ xuống. - Tiểu nhân họ Hứa bái kiến tiên nhân.
Cả hai người bất ngờ khi Hứa Tiên có thể nhận ra được Trường Bạch là tiên.
- Làm sao ngươi biết ta là tiên nhân? - Trường Bạch hỏi.
- Bẩm tiên nhân, ngày bé trước đây ta từng có tiếp xúc với tiên nhân. Nhận được tiên đan của ngài nhưng không đủ tiên duyên, không cách nào sử dụng. Khi gặp lại thì ông ấy đã lấy nó ra.
- Vậy sao... - Trường Bạch suy nghĩ xem ai là người gặp được tên này. Lại còn có tiên đan.
- Thiếu chủ, ngài đang nghĩ gì vậy? - Bạch Xà lên tiếng hỏi.
- À. Ngươi theo ta ra ngoài một lát, ta muốn vào trong cảnh tượng lúc ấy, xem xem ai là người đẩy ngươi xuống vực.
Sở dĩ cậu đưa ra lời này là vì để tìm ra kẻ lấy đi hồ lô của sư phụ. Nhưng cách này sẽ tương đối cực đoan và phải rất khéo léo nếu không muốn làm hỏng ký ức của họ.
- Hả?! Nàng bị rớt xuống vực? - Hứa Tiên giật mình, rơi nước mắt. Nàng vì mình rơi vào nguy hiểm tính mạng. Mình lại nghe theo hắn làm vậy với nàng.
- Ta không sao rồi, tướng công đừng khóc. - Bạch Xà an ủi hắn. Và nàng đứng dậy theo Trường Bạch ra ngoài sân.
Ngồi trong cái hiên nhỏ, Trường Bạch dùng thuật pháp đưa nàng vào hôn mê, ngất trên bàn rồi ngồi thiền một bên, linh hồn xuất khiếu đưa thẳng vào trong trí nhớ của cô.
Cảnh tượng lúc đó hiện ra, khi cô ở trên chiếc xà nhà lượn lờ xung quanh để tìm cỏ hồi sinh. Bên ngoài là hai tiểu đồng của sư huynh đang chăm sóc con hạc cưỡi như những ngày thường.
Trường Bạch chỉ đứng bên ngoài nhìn, theo tầm nhìn của Bạch Xà, cậu thấy trong phòng sư huynh treo rất nhiều hồ lô đựng thuốc tiên. Không cái nào giống nhau, nhưng trong số này không phải thứ mà cậu tìm, cũng như không phải thứ Bạch Xà cần.
Đã không tìm được thứ cậu tìm trong này, Trường Bạch lại tua nhanh thời gian tới khi Bạch Xà ra bên ngoài. Một cơn gió mạnh thổi tới khiến cô chao đảo ngã xuống vực, bàn tay ngọc ngà bắt lấy thân cây nhô ra từ vách. Giữ chặt lấy.
Trường Bạch sử dụng thuật pháp, tầm nhìn rõ ràng hơn, mọi thứ trong mắt cũng chậm hơn. Bóng đen lướt qua, cậu bấm tay sử dụng thuật bói toán.
Bói toán chỉ là phương pháp phỏng đoán, không cách nào chắc chắn tìm ra được chân tướng. Những kẻ dùng pháp này chỉ ra được tình huống cụ thể chỉ có thể là l·ừa đ·ảo.
Sau khi thành công, cậu đại khái biết phương vị người đó chạy đi.
Hứa Tiên nhìn tiên nhân đang làm chuyện gì đó bên bàn trà, anh không làm phiền họ rồi tiến ra ngoài bắt đầu mở cửa tiệm thuốc.
Đã rất lâu chưa mở lại khiến mọi người hẳn là rất lo lắng.
- Ấy, ông chủ Hứa, mấy ngày nay đóng cửa tiệm làm chúng tôi phải qua tiệm khác mua với giá gấp đôi. Ông chủ phải đền bù cho chúng tôi đó nhé. - Một bà lão tới cửa tiệm, như mọi lần đưa ra phương thuốc ghi sẵn.
- Vâng vâng, tất nhiên là phải giảm giá rồi. - Hứa Tiên vừa bốc thuốc vừa nói rồi đưa cho bà.
- Hứa tiên sinh đúng là người tốt, lương y chuẩn mực. Không như mấy tên lang băm bên đó, chỉ biết kiếm tiền. - Trung niên tập tễnh bước lên sau khi bà rời khỏi.
- Chiến tuyến vẫn khó khăn quá nhỉ. - Hứa Tiên nhìn lão đầy xẹo trên mặt không khỏi động lòng.
- Quân nổi loạn gần đây manh động hơn trước rất nhiều. Những ngươi như ta còn không được ra trận. Chỉ khổ người trẻ. - Hắn thở dài.
- Thuốc của ông đây.
- Đa tạ.
Sau khi người đó rời đi, người tiếp theo bước tới làm Hứa Tiên giật mình, hộp thuốc trên tay cũng rơi xuống đất, vung vãi khắp nơi.
--------------------
Hứa Tiên gặp ai mà lại hoảng sợ như thế? Liệu có gặp nguy?
Chương sau sẽ rõ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!