Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 50: Sư tổ!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Bạch Xà nhìn Hứa Tiên, cô không muốn ra tay làm tổn thương tới chồng mình nhưng cũng không còn cách nào.

- Ngươi muốn gì? - Cô ta hỏi.

- Ta sao? Ha ha ha. - Pháp Hải cười lớn nhìn cô nàng. - Những năm nay ta không ngừng làm những chuyện này, không phải muốn mạng của ngươi. Thì còn điều gì khác?

- Được! Nếu ông đã muốn vậy thì ta cho ông!

Trước sự chứng kiến của Hứa Tiên, phải tận mắt nhìn Bạch Nương Tử dùng tay đâm ngược vào tim. Lấy ra từ bên trong trái tim vẫn còn đang đập thình thịch.

Anh ta rơi nước mắt, nhìn người mình thương yêu gã xuống như vậy.

Pháp Hải cười lớn đầy sảng khoái. Hắn ném Hứa Tiên sang một bên rồi lại gần, nhặt trái tim đó lên một hơi có vào bụng. Hứa Tiên lại gần Bạch Xà, ôm nàng vào trong lòng khóc không thành tiếng.

Được vài phút sau, có lẽ ông trời cũng không đành lòng thấy cảnh này nên đã để Bạch Nương Tử sống lại. Vết thương trên cơ thể nàng dần khép lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nàng nhẹ nhàng đứng lên khiến Pháp Hải trợn trắng mắt. Không hiểu nàng làm cách nào có thể sống lại.

- Sao ngươi?! - Pháp Hải chỉ tay vào cô ta.

- Ngươi nghĩ ngươi có thể dễ dàng vậy sao? - Bạch Xà mỉm cười.

- Ngươi !! - Pháp Hải nổi giận nhưng chưa làm được gì thì đã phải ôm cổ, từ khóe miệng hắn trào ra chất dịch màu xanh lá.

Hắn ho khụ khụ, những ngụm máu tươi trộn lẫn cùng c·hất đ·ộc mà hắn đã nuốt phải trước đó cùng phun ra.

Biết chắc số phận của hắn sẽ không qua khỏi. Bạch Nương Tử dẫn Hứa Tiên trở về nhà. Vừa vào tới, Bạch Xà cùng chồng tắm rửa qua cho đầu óc tinh thần thoải mái hơn.

Sau đó thì nàng tới chỗ Trường Bạch đang ngồi tu hành nói.

- Cảm tạ thiếu chủ giúp đỡ.

- Ừm, ngươi không sao là được rồi. Từ giờ cứ tiếp tục sống cuộc sống của ngươi đi, không cần lo lắng cho ta. - Trường Bạch mở miệng nói ra khiến Bạch Xà có phần hối lỗi.

- Thiếu chủ, ta có một tiểu muội nữa, không bằng để cô ấy đi theo ngài. - Bạch Xà nhớ tới Thanh Xà, vô tình được mình cứu ra, hiện giờ hẳn vẫn đang tu hành trong nhân gian. Hi vọng nàng không làm điều gì quá phận dẫn họa tới.

Trường Bạch không trả lời, hồi lâu sau mới gật đầu đồng ý thu nhận.

- Thôi được. Cứ vậy đi.

Bạch Xà vui mừng, cáo từ rời khỏi đó. Sáng sớm hôm sau, Trường Bạch mở mắt ra thì thấy một cô bé đáng yêu kiều mị ở trước mặt, mặc bộ đồ màu xanh, tóc buộc thành hai búi.

- Tỷ tỷ, đại ca ca này là tiên nhân đúng không? - Cô bé ngây ngô nhìn Bạch Xà nói.

- Tiểu Thanh, không được nói vậy. Phải gọi là thiếu chủ. Thiếu chủ là tiên nhân, giờ muội theo ngài học tiên pháp trường sinh, được không? - Bạch Xà nắm lấy đôi tay nhỏ bé dặn dò.

- Ừm. Muội nhất định theo ngài học thật tốt. - Thanh Xà gật gật đầu lia lịa.

- Ngoan. - Bạch Xà xoa đầu cô bé rồi nhìn Trường Bạch. - Mong thiếu chủ quan tâm cho cô ấy hơn.

- Ừm, ở đây đã không còn gì nữa, ta cũng nên đi rồi. - Trường Bạch quay người ra khỏi cửa.

Vừa bước ra một bước, cậu ta nhớ ra chuyện gì.

- À! Đem thứ này cho những người bị bệnh lâu năm, không thể trị khỏi. Nhắn họ là tiên dược do ta mang tới, để họ lập bài vị tế bái ta là được.

Trường Bạch đưa cho hai vợ chồng họ một chiếc túi nhỏ cùng một bình hồ lô. Hai người ngơ ngác nhận lấy, mở ra xem thì một mùi hương xộc lên mũi. Hai người cảm giác nhẹ nhàng, người lâng lâng như bay giữa trời mây.

Túi kia thì chứa đầy bài vị gắn liền với một phần hồn của cậu, khi họ cung phụng cậu cũng được một lượng hương hỏa tương đối đầy đủ.

Trường Bạch xong chuyện, cưỡi gió cưỡi mây đưa theo Thanh Xà rời đi.

- Thiếu chủ. Giờ chúng ta đi đâu thế? - Tiểu Thanh tò mò nhưng cũng rất phấn khích khi lần đầu tiên được cưỡi mây bay nhanh thế này.

- Chắc là tới chỗ của Ngộ Không chút. - Trường Bạch đáp.

Sau đó theo cảm ứng của cậu, chẳng mấy chốc đã bay về phía đỉnh núi có một đạo quán gọi là Minh Hầu.

Vừa lúc trời tối, cậu lại hạ trực tiếp xuống sân. Nhìn một tên để tử đang khổ cực luyện võ, không khỏi tò mò tên nhóc này từ đâu tới.

Tên nhóc chăm chú luyện võ như vậy, cậu cũng không có làm phiền nó, bỏ qua hắn mà tiến vào trong từ đường. Bên trên bày linh vị của Tề Thiên Đại Thánh - Tôn Ngộ Không cùng ba cái khác nữa. Một cái là Thánh Anh Đại Vương - Hồng Hài Nhi, Kim Thân Công Đức Phật - Huyền Tăng, cuối cùng là của Trường Bạch, Vạn Yêu Kiếm Tiên.

- Tên nhóc này đúng là... - Trường Bạch lắc đầu cười.

Không kìm được giọng đã khiến đứa bé tu luyện bên ngoài kia phát hiện ra.

- Ai đó?! - Nó lại gần điện chính.

Thấy cửa mở toang, hắn cẩn thận dè dặt lại gần xem.

Bên trong đó có một thân ảnh đang đứng, bóng dáng rất quen thuộc làm cho cậu ta giảm cảnh giác.

- Sư tổ?

Đứa bé gọi như vậy làm cậu không hiểu, đôi mắt đờ ra nhìn nó.

- Ngươi gọi ta? - Trường Bạch chỉ vào mình hỏi.

Nó tiến lại gần, cẩn thận quan sát rồi hô lên một tiếng. - Đúng là sư tổ.

Trường Bạch thấy hoang mang vô cùng, chẳng lẽ thời gian trôi qua lâu vậy sao? Tên Ngộ Không này có mấy đời đệ tử sao?

Cạch cạch.

Tiếng cửa mở ra, một lão đạo sĩ bước ra từ bên hông nhà, Trường Bạch nhìn lão không hề thấy quen thuộc, rất xa lạ. Khí tức trên người cũng không hề giống với Ngộ Không, chỉ cảm nhận rằng người này từng học pháp thuật của Ngộ Không hoặc từng theo bái sư nên có chút tính cách giống hắn hiện ra trên mặt.

- Sư bá! Đệ tử bái kiến sư bá! - Lão già đó quỳ xuống lạy.

- Hả?! Ngươi là đệ tử của ai? Sao lại gọi ta là sư bá? Lại còn sư tổ. - Trường Bạch chỉ vào bọn chúng nói.

- Mời sư bá vào trong. - Lão đầu nói với Trường Bạch.

Theo chân lão tiến vào, bên trong tương đối đơn sơ, một cái bàn, đèn dầu, sách bút mực, cùng một cái giường ngủ và một vài cái rương đựng đồ đặt ở cuối giường.

Trên tường treo bốn bức tranh, mỗi bức một vẻ tựa như bức tứ đồ mà nhân gian hay gọi vậy. Tứ đồ ấy gồm tứ vị triết gia đời trước, Khổng, Mạnh, Hàn, Mặc.

Ở đây treo hình ảnh Ngộ Không đang vác theo thanh v·ũ k·hí trên vai, khí thế uy vũ đứng trên đỉnh núi nhìn xa. Huyền Tăng ngồi dưới thác nước tĩnh tọa. Hồng Hài Nhi vác theo thanh rìu đứng giữa bình nguyên. Trường Bạch lơ lửng giữa trời, dưới chân là mây bên trái là thanh kiếm.

- Ngộ Không đâu? - Trường Bạch nhìn qua rồi hỏi chúng. - Sao các ngươi lại có bức hình này của chúng ta?

Hắn sợ là trong lúc hắn ở Ngọc Hư cung nghe đạo thì những tên nhóc đó đã trở về cát bụi mất rồi.

- Sư bá bình tĩnh. Sư phụ đang tu hành, ngài ấy giao lại nơi này cho đệ tử chăm sóc. - Lão đầu nói rồi ra hiệu cho tên đệ tử kia rời đi.

Sau khi hắn đóng cửa lại, lão đầu xoay người một cái, vẻ mặt của Ngộ Không hiện lên.

- Đại ca, huynh thấy pháp thuật của ta thế nào?! Ke ke ke. - Ngộ Không vẫn tính cách nghịch ngợm đó.

Trường Bạch bị trêu cợt nãy giờ, chỉ còn biết cười. Trong lòng rất phức tạp, hắn không muốn nghe tin dữ của chúng, giờ lại thấy Ngộ Không trước mặt không sao, còn bị hắn chơi một vố, tức nhưng cũng cười trong sung sướng.

- Con khỉ nhà ngươi! Đúng là biết trêu ta. - Trường Bạch cười rớt nước mắt. - Tên nhóc đó là đệ tử của ngươi?

- Đúng, đại ca. Hắn là đệ tử thứ hai ta thu nhận. Huynh có thể không biết...

--------------------

Trường Bạch bị chơi một vố đau điếng nhưng rất vui. Ngộ Không định kể gì?

Chương sau sẽ rõ!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top