Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Bốn người đang nằm hưởng thụ thì đã bắt đầu thấy trời tối đen. Sấm chớp ầm ầm một lúc rồi chẳng thấy gì nữa. Vài ngày sau thì nhìn ngoài biển thấy một vệt sáng từ trên trời hiện ra rồi biến mất.
Ngộ Không là người tò mò nên đã chạy đi tìm, nhưng cũng chẳng thấy gì.
- Lão Tôn cứ nghĩ là thiên tài địa bảo xuất thế.
Hắn chán chường, cúi đầu thở dài.
- Không sao đâu, dù gì thì cũng ta cũng là tiên, so với thiên tài địa bảo đó, vẫn không bằng được lực lượng nhân gian. Trường Bạch nằm ở dưới một gốc cây nhìn lên trời nói.
- Lão đại nói đúng, ngươi không đi xây dựng hương hỏa sao? - Hồng Hài Nhi đã rời khỏi Hỏa Diệm Sơn chuyển tới Hoa Quả sơn sinh sống. Điều kiện sống ở nơi này thực sự tốt hơn nhiều so với nơi đó.
- Tên Huyền Tăng đó thế nào rồi? Từ sau ngày đó trở lại thì chẳng thấy hắn bước ra khỏi cửa lần nào. - Ngộ Không nhìn tảng đá trên vách núi.
Đó là nơi Huyền Tăng bế quan sau khi từ trên trời xuống. Không biết cậu ta gặp Như Lai nói về chuyện gì.
Không ai tới làm phiền hắn được vài tháng qua rồi. Dù lo nhưng vẫn có lòng tin cậu ta sẽ không gặp phải chuyện gì quá rắc rối.
Bỗng có ánh sáng từ trên trời kéo xuống, một đoàn người hiện ra trong mây và dẫn đầu bởi Dương Tiễn.
- Hắn xuống đây có chuyện gì sao? - Trường Bạch lẩm bẩm, có đoán được đôi phần.
Tiến lại gần Trường Bạch, hắn chỉ liếc nhìn rồi chĩa đầu mâu về Ngộ Không nói ra.
- Ngộ Không, ta theo lệnh Ngọc Đế xuống lấy lại pháp bảo của Thái Thượng lão quân đã bị ngươi trộm mất. Ngươi biết điều thì mau trả lại, đừng để ta phải động thủ.
- Ta không trả, muốn đánh thì cứ đánh. Ta không có nhiều lời như vậy. - Nói rồi, Ngộ Không bay lên trên giao đấu với Dương Tiễn.
- Không biết điều. - Dương Tiễn hừ một cái, đầu mâu chém mạnh về Ngộ Không.
Ngộ Không dùng côn đỡ lại một đòn ấy mà tê rần hết cả tay. Hắn hất thanh kích ra rồi lại quét ngang một gậy.
Dương Tiễn không kịp trở tay, bị một gậy của Tê Thiên đánh vào mạn sườn thì bay ra xa.
Thiên binh thiên tướng đứng phía sau vẫn không hề động đậy gì, giống như đi theo để trợ uy.
- Thiên binh thiên tướng, xuống lục soát Hoa Quả sơn, tìm lại pháp bảo tiên đan. - Dương Tiễn ra lệnh, chúng không dám bất tuân.
- Chúng xuống rồi kìa. Đại ca có đánh không? - Hồng Hài Nhi chỉ về phía thiên bình thiên tướng.
- Không đánh. Ngươi đem chúng ra mài luyện đi. - Trường Bạch phẩy tay, chỉ nhìn chiến trường trên kia mà hưởng thụ.
- Ừm. - Hồng Hài Nhi nói xong thì gọi đám tiểu lâu la ra nghiệm chứng thành quả tu hành bấy lâu nay.
Ngộ Không không thèm để tâm tới bên dưới đó, tự tin đặt trọn lên đám hầu tử hầu tôn có thể đả bại thiên binh thiên tướng.
Ngộ Không tập trung cho trận này. Lúc Dương Tiễn lơ là, hắn lại xông lên trước liên tục ra chiêu phủ đầu khiến hắn chỉ có thể bị động đỡ đòn. Trường Bạch nhìn Dương Tiễn vào thế hạ phong, cảm thấy hắn rất kỳ lạ. Giống như yếu hơn lúc mà cùng cậu đánh.
Dương Tiễn gồng sức cả người vào trạng thái pháp thân, hét lớn. Sóng xung kích từ hắn phát ra đẩy lui Ngộ Không. Chìm vào trong biển lửa màu vàng kim như mặt trời, đôi mắt sáng quắc như thần minh. Tóc rực lửa tung bay trong gió với một dải lụa phía sau lưng.
- Phải vậy chứ!! - Ngộ Không cười lên đầy xung sướng.
Khí thế trên người hắn bùng nổ, ngọn lửa màu đỏ sẫm bao phủ lấy Ngộ Không. Bộ lông cũng hóa thành màu đỏ kết hợp bộ giáp cùng phượng mão đang hừng hực cháy. Cây Kim Cô bổng cũng được chìm vào ngọn lửa.
Sau khi hoàn thành pháp thân, hai người đồng thời lao vào nhau. Trường Bạch bên dưới chỉ thấy hai ánh sáng vàng đỏ giao thoa, mỗi đợt va chạm rồi lại tách ra là một lần tiến công của cả hai.
- Xông lên, đánh chúng. - Đám hầu tử hầu tôn cùng đại quân tiểu đồng dưới sự dẫn dắt của Thánh Anh đánh cho đám thiên binh thiên tướng tan tác.
Những nguy hiểm tiềm tàng có thể uy hiếp được tới chúng đều bị Hồng Hài Nhi xử lý đẹp.
Nhìn chúng thay nhau bỏ chạy về trời, Trường Bạch mỉm cười như nhớ ra chuyện gì nhìn rất thích thú, nhưng chỉ thấy nó thông qua khung cảnh mờ ảo, người người bám lấy nhau bỏ chạy.
Sau khi đuổi được đám thiên binh thiên tướng đó, Hồng Hài Nhi trở lại cùng Trường Bạch nhìn Dương Tiễn với Ngộ Không đánh mãi chưa xong.
- Bình tĩnh chút. Sắp kết thúc rồi.
Dứt lời, một ánh sáng bay tới. Chính là Ngộ Không. Cả người đầy thương tích.
- Không trả pháp bảo tiên đan lại cho Thái Thượng lão quân lại còn đánh tổn thương thiên binh thiên tướng. Ngươi nhất định phải chết ở đây.
Dương Tiễn chĩa về phía Ngộ Không, như một mũi tên lao tới muốn dùng cây kích đâm xuyên cơ thể Ngộ Không.
Keng!!
- Ta ở đây mà ngươi dám lấy mạng hắn được sao. - Trường Bạch vào trạng thái pháp thân, ngọn lửa xanh lam nhỏ bé cản được một kích củ: Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhìn vậy trong lòng bực bội. Đại sự sắp thành lại bị tên này ra phá đám.
Trường Bạch gọi kiếm tới, chém một nhát đã khiến Dương Tiễn lui lại. Chỉ trong vài khoảng khắc, hàng loạt nhát chém được tung ra. Lưu lại trên thân Dương Tiễn rất nhiều vết cắt nhỏ.
- Ngươi mạnh hơn trước nhiều rồi đó.- Dương Tiễn nở nụ cười đầy cao hứng.
- Nếu ta vẫn còn thụt lùi so với ngươi thì sao có thể đứng đây được. - Trường Bạch chỉ nói một câu rồi lao tới phía hắn.
Vạn Yêu kiếm tách ra thành vạn mảnh không ngừng vũ động xung quanh.
- Một con rùa rụt cổ.
Dương Tiễn khinh bỉ khi nhìn thấy pháp bảo này.
Trường Bạch không nói gì. Theo sự điều khiển của cậu ta, những mảnh kiếm không ngừng tung bay chém lên thân thể Dương Tiễn.
Bỗng những mảnh kiếm ngừng lại trên không trung, Dương Tiễn chớp thời cơ thoát khỏi vòng vây, đâm một đường thẳng tới Trường Bạch.
Chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện phía trước, lúc này cậu phản ứng lại, nghiêng đầu qua một bên. Dương Tiễn thuận thế bổ dọc một nhát, nhát cắt mượt mà như chém vào đậu hũ.
Nhưng Trường Bạch không hề bị tổn thương, chỉ dùng chút pháp lực đã biến mất khỏi nơi đó. Khi xuất hiện lại sau lưng Dương Tiễn, bộ vuốt sắc bén đâm từ sau ra trước xuyên người Dương Tiễn.
Dương Tiễn tan biến thành khói bay đi.
Khi đó đứng trên trời nhìn xuống Trường Bạch Cậu ta nhìn tới thì nở nụ cười. Phía sau lưng. Dương Tiễn đã là thanh kiếm của hắn chờ sẵn. Một kiếm xuyên tâm.
Dương Tiễn phun ra một ngụm máu rồi rơi xuống biển.
Kiếm trở về tới tay, Trường Bạch vẫn chăm chăm nhìn nơi Dương Tiễn ngã xuống.
Đùng!!
Dương Tiễn từ dưới chân Trường Bạch đâm lên trên. Cậu suýt nữa bị trúng chiêu, nhanh chân lách qua bên trái.
- Không có con cẩu đó, ngươi đúng là yếu đuối. - Trường Bạch khinh bỉ.
- Khốn nạn! Nếu không phải lần đó ngươi... - Dương Tiễn định nói gì thì khựng lại. Trong đầu như bị sét đánh ngang qua.
Vội vàng bỏ chiến trường nơi này và bay về Nam Thiên Môn.
Trên Nam Thiên Môn, tiếng đao binh va chạm đỉnh tai nhức óc nhưng không ai trong số tiên thần Thiên Đình đứng ra giải quyết.
- Mấy tiên nhân các ngươi tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy?! - Một người đàn ông đang bảo hộ một thiếu nữ hét lên.
- Đám chết tiệt các ngươi!! Dừng tay. - Dương Tiễn từ bên dưới bay lên, chắn trước người hai huynh muội.
- Dương Tiễn! Ngươi bị thương rồi.
- Đại ca, ta vẫn ổn. Hai người mau rời đi.
- Không được! Có đi thì chính là ngươi, dẫn theo Tiểu Thiền đi.
- Tranh cãi một hổi, không quyết định được người rời đi, thế thì bỏ mạng hết tại đây đi. - Đám thiên bình thiên tướng như chịu sự điều khiển, đồng loạt hét rồi lao lên.
Dương Tiễn rơi vào thế khó, song quyền nan địch tứ thủ.
Số phận của hắn ra sao? Chương sau sẽ rõ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!