Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 46: Dương Tiễn bại trận!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Thiên binh thiên tướng nhất loạt xông tới, Dương Thiền bị Dương Giao đẩy xuống dưới. Còn hai người Dương Tiễn ở lại ngăn chặn.

Dương Tiễn b·ị t·hương nhưng không ngừng vũ động thanh kích trong tay. Quyết không tha cho kẻ nào dám bước tới cho dù là người của Thiên Đình.

Nhìn thấy sức khỏe vô song của hắn, đám thiên binh thiên tướng bắt đầu lui lại.

- Bắt Dương Thiền lại. Không được để cho ả thoát. - Nhận lệnh từ phía sau, cả đám xông tới.

Nhưng muốn xuống dưới đó phải qua Nam Thiên Môn, mà trước đó thì Dương Giao và Dương Tiễn đang trấn thủ cánh cửa, người nào tới cũng không nương tay đoạt mạng. - Dương Tiễn, ngươi mang theo cả vạn thiên binh thiên tướng, đánh không được bị thương trở về. Nhục nhã danh đại tiên của Thiên Đình. Ta ở đây chính là để trừng trị ngươi. - Nói rồi, hắn lấy ra cuộn giấy vàng.

Lúc mở nó ra, ánh sáng vàng chói mắt hiện ra khiến Dương Tiễn tạm thời không nhìn thấy gì. Nhưng cảm nhận được nguy hiểm tới gần, hắn nhất định phải mở mắt để né tránh.

Thời điểm mở mắt, một bóng hình xuất hiện trước mặt đã cản trở tầm nhìn.

Phập!! Hàng loạt đầu thương đâm thẳng lên người Dương Giao, hắn bất lực ngã xuống. Máu không ngừng chảy.

- Đại ca!!!

Dương Tiễn tức giận, gầm thét, giữa trán hắn có một khe hở hiện lên, một con mắt vàng kim hiển lộ, nhìn xung quanh. Chỉ một lần đó đã khiến những thiên binh ở phía trước hứng chịu hết toàn bộ đợt tiến công của con mắt đó.

- Thiên Lý Nhãn!

Chúng hoảng sợ lập tức lui lại.

- Xông lên, hắn chỉ có một người thôi.

Chẳng biết ai là kẻ nói ra điều này, nhưng bị đẩy ra phía trước, ai cũng. không có được quay đầu Cứ thế liều mình xông tới.

Thiên Lý nhãn dù mạnh nhưng không cách nào tiêu diệt hết thiên bình thiên tướng tràn tới như lũ.

Chẳng bao lâu, Dương Tiễn kiệt sức, Thiên Lý nhãn đóng lại. Sức mạnh vô song đứng trước thế công như thủy triều của thiên binh cũng phải gục ngã. Hắn quỳ xuống dưới đất, nhìn thi thể chất thành đống, lại nhìn Dương Giao nằm trong đống đó.

- Đại ca, ta đã giúp huynh xây một nấm mồ. Còn tiểu muội...

Nói rồi, hắn nhắm mắt thiếp đi vì cạn kiệt sức lực. Hắn chỉ mong có người quan tâm tới tiểu muội, để muội tử có thể sống một cách an bình.

Dương Thiển thì đang rơi tự do xuống biển, chẳng chút biết gì về xung quanh. Lúc ấy Trường Bạch đã rời đi rất lâu. Tới khi chìm xuống dưới biển, cô mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mặ biển, cô tự tin mình sẽ không thể chết trên biển nên an tâm nghỉ ngơi.

Mở mắt ra thì trời cũng đã tối, bên bờ biển có một ngôi làng nhỏ. Cô tiến lại gần ngôi làng đó, cả người bẩn thỉu trông rất thảm thương. Người trong làng đang ăn cơm, thấy cô đi ngang qua, nhìn cũng tội nghiệp nên cho cô một chén cơm.

Cô nhận lấy nó, ăn ngấu nghiến rồi lại rơi nước mắt.

- Cô nương, làm sao lại khóc thế này? - Thiếu phụ cho cô chén cơm thấy thế cũng buồn lòng, không kìm được hỏi.

- Ca ta chết rồi, ta không còn ai nữa. - Dương Thiền như vỡ òa, chẳng để tâm mình từng là tiên mà khóc thật lớn.

- Đừng lo, giờ ta sẽ là người nhà của cô, được chứ? - Thiếu phụ mỉm cười dang tay đón nhận.

Dương Thiền không chút nghi ngờ gì, cứ vậy dựa vào lồng ngực ấm áp của cô ấy mà nức nở.

Thiếu phụ không ngừng vuốt tóc an ủi, sau khi cô lả đi vì mệt thì bế cô lên giường rồi đóng cửa.

- Nương nương.

Cô ra phía sau nhà, một tên đầu heo mập mạp đang nhìn cô ấy với ánh mắt chờ mong.

- Đến Cao Lão trang, ở đó ngươi sẽ nhận được thứ mình cần. Nhớ không được nói với bất kỳ ai về chuyện ta giúp ngươi.

Cô ta chỉ nhẹ nhàng nói đôi câu, rồi đuổi hắn.

- Tạ ơn Vương Mẫu Nương Nương. - Tên đầu heo đó cảm tạ rồi huy động thân hình ục mịch leo ra khỏi tường rào.

Rầẩm!! Xoảng!!

Hắn không khống chế tốt thân mình, vừa mới leo ra thì ngã xuống mặt đất làm đổ vỡ công cụ của người dân.

- Meo...

Hắn giả tiếng mèo kêu rồi cười hi hi một cái, nhanh chân bỏ chạy.

Thậm chí còn dùng tới quần áo để che đi khuôn mặt xấu xí này, không muốn người nào nhận ra hắn.

- Đại ca, hắn hết bế quan rồi. - Ngộ Không sau khi được chữa thương lại nhanh chân chạy nhảy xung quanh.

- Con khỉ này vừa mới đánh một trận thương nặng xong lại muốn đánh nữa sao?

Huyển Tăng gõ vào đầu Ngộ Không một cái khiến hắn nổi khùng lên muốn đánh lại. Nhưng chỉ một chưởng, Ngộ Không đã bay ra xa.

- Ngươi sao lại mạnh như vậy?! - Ngộ Không giật mình chỉ vào hắn, đôi mắt không ngừng. nhấp nháy.

- Đây sao? Cũng là nhờ Trường Bạch đã gây dựng lên căn cơ từ trước đó.

Huyền Tăng nói làm Trường Bạch cũng nhớ ra, mình đã thành tiên nhưng vẫn chỉ Tán Tiên. Còn tên này mới được bao lâu đã lên Địa Tiên. Phía sau nữa là Đại La Kim Tiên, ngang bằng với cảnh giới của Ngưu Ma Vương.

Nhưng muốn tới mức đó thì còn rất xa nếu tự thân vận động. Mà để vận động hương hỏa từ dân chúng cũng không hề dễ.

- Nếu là vậy thì mấy người chia ra đi gây dựng cho mình một thần thoại. Sau đó hai trăm năm lại trở lại đây, đúc kết tâm đắc, kể ra câu chuyện của chính mình.

- Đại ca, vậy phần thưởng là gì? - Hồng Hài Nhi hỏi.

- Phần thưởng? Kể ra tâm đắc, ngộ ra chân lý từ câu chuyện của người khác vẫn chưa đủ sao? - Trường Bạch nói.

- Vậy sao. Thế ta cũng không có ý kiến nữa. Ta đi đây.

- Lão Tôn cũng rời đi.

Tất cả đều đã rời đi, chỉ có Huyền Tăng ở lại nơi này. Dù buồn chán nhưng có thể cùng đám hầu tử hầu tôn qua ngày. Ítra cũng không lo cái ăn. Lại giáo thuyết chúng về đạo của Phật.

Trở lại đạo quán của mình, Ngộ Không nhìn cảnh tượng người người tấp nập. Hai con khỉ thec hầu hắn giờ cũng đã tiến vào tu hành, công việc quét dọn vẫn được thực thi rất tốt. Hắn hài lòng, quyết định truyền ra bên ngoài về giảng đạo.

Còn đường tu hành thì không thể nào, vì hắn biết càng nhiều người tu hành thì nhân gian sẽ càng loạn lạc. Nên lan truyền tu đạo, tu tâm là lựa chọn tốt.

- Ngươi tới rồi à.

Trường Bạch trở lại với sư phụ, chưa mở miệng thì sư phụ như đã biết cậu chắc chắn sẽ tới.

- Sư phụ, đồ nhi tới là để thụ nghiệp ngài. - Trường Bạch quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.

- Ngồi đi, đợi một chút nữa đông đủ lại nói.

- Vâng sư phụ.

Đợi một lúc không quá lâu. Rất nhiều gương mặt lạ lẫm xuất hiện. Ngoại trừ Trường Sinh đại sư huynh, Tử Nha cùng Thân Công Báo thì còn hơn chục người đều tiến vào. Nghe danh họ đã lâu giờ mới được gặp, ai cũng toát lên khí chất bất phàm. Bụi trần đều không vướng bận.

- Tử Nha, chuyện này giải quyết thế nào rồi? - Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi.

- Sư phụ, theo lời của ngài, đệ tử đã đưa cậu ta tới chỗ Ngọc Đỉnh sư huynh.

- Ừm, vậy ta sẽ giảng. nốt lần cuối sau đó sẽ rời đi nơi này.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói ra lời này khiến bọn họ không biết nói gì. Nhưng cũng chỉ im lặng, coi lời sư tôn như núi Thái Sơn vĩnh viễn không thể lay chuyển. Lẳng lặng nghe từng lời của ngài dạy.

Không biết được ngày đêm trôi qua bao nhiêu.

--------------------

Trường Bạch tìm sư phụ muốn làm gì? Lời giải có được đưa ra?

Chương sau sẽ có.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top