Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 44: Thiên Bồng Nguyên Soái.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

- Ta có chuyện phải ra ngoài chút xíu. - Ngộ Không lại lẻn ra ngoài mất, trước sự chứng kiến của cả ba người thì không rõ tên này muốn đi làm gì.

Không để tâm tới hắn quá nhiều, nếu hắn có dám phá lần nữa...

Trường Bạch cũng không dám nghĩ tới nữa. Bản thân đang ở trong hang hổ vậy mà tên Ngộ Không lại làm chuyện ấy thì thật không hay chút nào.

Ngộ Không đi dạo trong Thiên Đình, bắt gặp tiên nữ đi ngang thì trêu ghẹo một hồi. Bọn họ không ai cười nhạo hắn, không giống đám người trong kia. Thậm chí còn trêu đùa hắn nhưng hắn cũng rất thích thú chuyện đó.

Rồi hắn lại trở lại vườn đào ngày xưa. Nhìn quả trên cây đã được hái hết, trong lòng có chút buồn bã. - Mấy lão đầu này tinh ranh thật. Rõ ràng không để phần chúng ta chút nào. Những quả to, mọng nhất đều để cho chính mình. Còn ta thì phải dùng những quả nhỏ bé.

Sau đó lại tới phòng luyện đan của Thái Thượng lão quân. Không có ai canh gác, trong đó chỉ có một tiểu đồng đang thổi lửa.

Ngộ Không thổi một làn khói vào trong, tiểu đồng đã ngay lập tức ngất đi. Ngủ gục bên cạnh đống lửa.

Hắn nhanh chân tiến vào trong. Lấy một cái hồ lô treo trên tường rồi mở ra ngửi. Mùi thuốc xộc vào mũi làm hắn vô cùng sảng khoái, cảm giác còn tốt hơn cả những quả đào tiên chúng được dùng vừa nãy.

- He, he, he. Trong này luyện gì đây. - Ngộ Không mở nắp lò đan, nhìn bên trong đỏ như rực. Nhưng dưới đáy có rất nhiều viên đan dược đang nằm chình ình ở đó.

Hắn dùng tiên lực đưa chúng lên trên, cất hết vào trong hồ lô. Đợi về trần gian lại chia cho các huynh đệ.

Dạo một vòng, hắn nhìn thấy rất nhiều pháp bảo. Suy nghĩ rất nhanh liền lấy một vài món trong số đó.

Đương lúc định rời đi, hắn nhớ ra điều gì, để lại chữ trên bức tường mới nghênh ngang ra khỏi đó.

Nhìn Ngộ Không trở lại, ba người không khỏi có dự cảm chẳng lành, nhưng vì không muốn để lộ điều gì ra ngoài nên cư xử bình thường nhất cho tới lúc tiệc tàn.

Sau khi tiệc kết thúc, bốn người cảm nhận được lực lượng được tăng trưởng rất nhanh. Gần chạm tới cánh cửa đột phá lên Tiên Nhân chân chính. Cáo biệt rồi rời đi.

Bốn người thì một người ở lại tiếp nhận tiên vị của Phật.

Trường Bạch dù không thích nhưng không còn cách nào khác. Ở lại trên đó tu hành thì khó mà có cơ hội xuống dưới trần gian nữa.

Vài ngày trôi qua, bọn họ ngoài đối luyện, trò chuyện thì cũng là dạy đám hầu tử hầu tôn tu hành. Cứ thế trôi qua khiến cậu có phần chán nản, Trường Bạch nhìn lên trên trời, ánh mặt trời chiếu vào mặt nhưng cậu thấy rất sảng khoái. Bỗng nhớ tới một điều gì đó tương tự đã trải qua nhưng không thể nào nhớ được.

- Cái cảm giác này được gọi là gì ấy nhỉ?

- Đại ca. Huynh đang nhớ tới ta sao?

Thanh âm bình tĩnh phát ra từ phía sau lưng Trường Bạch. Cậu ngồi dậy nhìn, thấy Huyền Tăng cũng không khỏi bất ngờ.

- Không phải đệ nhận Phật đài sao? Sao lại trở về rồi?

- Ta thấy thứ đó không thích hợp lắm, nên ta trở lại nhân gian cứu khổ cứu nạn. Nếu ai cũng ở trên Thiên Đình thì ai sẽ ở dưới nhân gian cứu người.

- Vậy là tốt rồi. Chào mừng đệ đã trở về.

Trường Bạch vỗ vai cậu ta. Rất vui vì cậu ta trở lại.

Thiên Đình thì đang vì sự lấy cắp của Ngộ Không mà nhao nhao hết cả. Thái Thượng lão quân tấu với Ngọc Hoàng, ngay khi thấy dòng chữ mà con khỉ để lại. "Lão Tôn đã ở đây, mượn Thái Thượng lão quân vài món đồ, ắt sẽ trả"

- Nếu hắn đã có ý trả lại thì cứ để hắn sử dụng một thời gian, lúc đó lại đòi.

- Nhưng làm sao hắn có ý đó được. Nhất định chỉ để lại để lừa gạt tiểu thẩr tin tưởng hắn. Con khỉ đó đã làm ra biết bao nhiêu chuyện rồi, ngài không rõ sao?

Ngọc Đế trầm ngâm một hồi rồi cũng gật đầu.

- Thiên Bồng Nguyên Soái đâu?! - Ngọc Hoàng cho gọi. Nhưng chẳng thấy tên đó tới.

Một tiểu tiên dưới trướng lập tức chạy đi tìm.

Lúc lâu sau quay lại, sắc mặt tên đó rất khó coi, không dám bẩm báo lại chuyện vừa mới nhìn thấy.

- Sao?! Ngươi không tìm thấy Thiên Bồng? - Ngọc Hoàng nổi giận vỗ bàn khiến tiểu tiên kia sợ hãi, vội nói ra sự thật.

- Bẩm Thượng Đế, Nguyên Soái đang trêu ghẹo Hằng Nga Tiên Tử.

- Hỗn xược!! - Ngọc Hoàng lại đập bàn một cái. Dưới trần gian dù trời trong mây trắng cũng phải nổi sấm đùng đùng.

- Lôi Công, Điện Mẫu! Bắt Thiên Bồng tới cho ta!

Ngọc Đế hạ lệnh, hai người đã mang theo vũ khí của mình tới nơi ở của Hằng Nga Tiên Tử.

Rầm!!

Nghe tiếng sâm bên ngoài, Thiên Bồng đang nói lời bông đùa với Hằng Nga cũng phải giật mình.

Hai người họ tiến vào trong, chĩa mũi dùi về phía Thiên Bồng nói.

- Thiên Bồng Nguyên Soái, Thượng Đế cho gọi. Ngươi còn dám ở đây trêu ghẹo Tiên tử. Theo bọn ta về chịu phạt.

- Chịu phạt?! Mơ đi. - Nói rồi Thiên Bồng tạo r¿ một thế giới nhốt hai người vào trong. Nhưng tiếng sấm vang lên, bọn họ đã tỉnh lại.

Thiên Bồng thấy khó mà cùng đánh với hai người, bèn cưỡi mây bỏ chạy. Nhưng chưa được bao xa, Lôi Công đã đuổi theo, chiếc búa trên tay gõ vào cái dùi đục. Một tia sét đánh tới.

Thiên Bồng còn không kịp để ý thì đã bị đánh rơi xuống. Hắn thổi lên một ngọn lửa cuốn lấy hai người vào trong. Biết khắc chế của Lôi Công Điện Mẫu là lửa nên hắn rất tự tin.

Nhưng rồi, một cơn giông tố kéo đến đập tan ngọn lửa ấy. Hắn cảm thấy không ổn chút nào, bèn bay thật xa để không bị chúng bắt về. Nếu bị bắt về ắt hẳn không có quả ngọt. Vì Hằng Nga là muội tử của Ngọc Đế, hắn trêu vào thì chẳng khác nào chắc chắn đã chết.

Nhưng hắn sao chạy được tay Lôi Công, một tiếng sét nữa đánh ra, dù đã xa ngàn dặm rồi nhưng sét vẫn đuổi kịp đánh thêm lần nữa.

- Cố gắng cũng vô ích thôi. Mau chịu trói về quy tội đi. - Điện Mẫu xuất hiện trước mặt tay cầm chiếc gương, chỉ chiếu vào Thiên Bồng đã khiến hắn phải dùng tay che đi.

Lôi Công nhân cơ hội dùng lôi điện trói hắn lại rồi kéo trở lại Thiên Đình.

Áp giải tới trước Ngọc Đế. Thiên Bồng chỉ còn biết cúi đầu nhận tội.

- Thiên Bồng, ngươi vẫn chứng nào tật ấy, không. thể buông bỏ được. Nay ta phạt ngươi, cắt đi tiên vị, xuống dưới trần gian chịu tội.

Nghe thấy lời ấy, Thái Thượng lão quân có phần không ổn thỏa, mà lệnh Ngọc Đế đã phát ra thì cũng chỉ đành nghe theo.

- Tạ ơn Thượng Đế tha không giết. - Thiên Bồng cúi người thật sâu.

- Nhị Lang, trẫm tin tưởng ngươi, áp giải hắn xuống dưới rồi đi đòi lại pháp bảo cho Thái Thượng lão quân. - Ngọc Đế hướng về Dương Tiễn đang đứng một bên nói.

- Nhị Lang nhận lệnh. - Hắn chắp tay rồi dẫn theo Thiên Bồng rời đi.

Tới cổng Nam Thiên môn, nhìn Dương Giao cùng Dương Thiền đang canh giữ cổng thì chào hỏi họ rồi mở cổng đẩy hắn xuống dưới. Thiên Bồng ngã xuống dưới, cả người vẫn bị điện trói không thể dùng pháp lực bay lên. Cứ vậy mà chìm vào trong biển.

Sau đó thì Dương Tiễn dẫn theo thiên binh thiên tướng xuống trần tìm Ngộ Không.


Dương Tiễn tới lần hai, không biết bọn họ có ứng phó nổi không?

Chương sau sẽ rõ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top