Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Chương 43: Đảm nhận tiên vị!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du

Thiết Quải vẫn cứ ở đây khăng khăng là bọn họ lấy mất hồ lô của lão khiến Trường Bạch cùng Ngộ Không, Hồng Hài Nhi bắt đầu cảm thấy chán nản. Muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.

- Bên cạnh ông có người nào thân cận có thể tiếp xúc tới không? Vì bọn ta trước giờ chưa hề gặp ông, cũng chưa động tới ông dù chỉ một chút. Trong tiệc cũng chỉ an phận ngồi trong bàn của mình.

- Nhưng vị hòa thượng đây... - Lý Thiết Quải nói.

- Tiểu tăng đây không lấy bất cứ thứ gì, nếu không sẽ tự phá đạo tâm, tu vi thụt lùi. Tiểu tăng không thể vì một chút nhỏ nhặt ấy mà hủy đi tiền đồ của mình đâu.

- Lão đang lảng tránh câu hỏi của ta à?! - Ngộ Không gác cây gậy ngang vai rồi nói.

- Nếu lão không tìm được thủ phạm, chi bằng lên Thiên Đình mời Ngọc Hoàng giúp đỡ. - Trường Bạch nói xong, dẫn ba tiểu đệ cùng lên trên trời.

- Lần đầu tiên đặt chân tới Thiên Đình một cách chính thức, cũng là chuyện đáng tự hào. - Hồng Hài Nhi nói.

- Tự hào quái chi, lão Tôn lên đây cũng chỉ được làm trông nhà giữ ngựa. Khác nào một con chó đâu. - Ngộ Không khịt mũi khinh thường. - Không phải đi cùng lão Tứ lên trên thì ta đây cũng chẳng thèm ngó tới.

- Ngộ Không, kiệm lời chút. Dù ngươi có xích mích với Thiên Đình nhưng nên nhịn lại. Ở đây thần tiên đầy rẫy, đâu đâu cũng thấy, chúng ta chỉ có bốn người, nếu xảy ra đại chiến thì không còn chỗ cho chúng ta dung thân đâu. - Trường Bạch nói cho hắn hiểu.

Tới cổng Nam Thiên Môn, thiên binh thiên tướng dàn hàng đứng canh trừng không cho kẻ nào xâm nhập vào trong. Trường Bạch cùng ba người tiến lại gần thì bị chặn lại.

Huyền Tăng lấy trong người ra một chiếu thư, bên trên có ấn của Ngọc Hoàng nên cậu được cho qua.

- Các người không có giấy thông hành, không được vào. - Ba người định đi qua thì thiên binh chặn lại.

- Giấy thông hành? Cái khỉ gì, lão Tôn từng làm quan trong Thiên Đình đó. - Ngộ Không vẫn vậy, hùng hổ.

- Quan, ngươi làm quan gì?

- Trông coi vườn đào, bật mã ôn. - Ngộ Không nói vào tai hắn.

- Vậy à, vậy được rồi. Vào đi. - Vị Thiên tướng đang canh giữ cổng nghe vậy thì cho hắn qua, tay hắn thò vào trong giáp làm điều gì đó mờ ám.

Trường Bạch tới phía sau cũng áp sát gần vào trong.

- Ta tới đảm nhiệm quan chức. - Nói rồi cậu nhẹ nhàng đưa tay về phía hắn.



- Ừm. Vào đi. - Thiên tướng này gật đầu rồi cho hắn qua.

Hồng Hài Nhi thì chưa hiểu chuyện gì.

- Tên nhóc nhà ngươi theo họ lên đúng không? Vào đi, nơi đây không phải chỗ trông trẻ thay các ngươi đâu.

Thiên tướng lập tức cho hắn qua.

Lý Thiết Quải vừa bay lên phía sau, đám thiên binh thiên tướng lập tức cúi chào.

Đường tới chính điện không xa, mây mù che phủ dưới chân, hoa bướm bay đầy trời, cây cối tỏa hương sắc. Qua đi những cảnh đẹp dưới trần không cách nào thấy được này thì cả năm người đã tới.

- Các ngươi tới đây làm gì? - Một tên lính bên ngoài nhìn họ, cản lại hỏi.

- Hắn tới đảm nhận tiên vị. Còn bọn ta tới cùng Lý Thiết Quải giải quyết khúc mắc. - Trường Bạch đáp.

- Đợi đó, ta vào bẩm báo với Ngọc Hoàng.

Dứt lời thì hắn tiến vào trong, thấy Ngọc Đế đang làm công vụ thì quỳ xuống cúi đầu báo lại tình hình bên ngoài.

- Cho vào đi. - Ngọc Hoàng thuận tay vẩy bút mực cho truyền vào.

Không quá lâu thì cả bọn tiến tới.

- Tham kiến Ngọc Hoàng. - Năm người cung kính nói. Thực ra chỉ có bốn, Ngộ Không chẳng biết ý tứ gì chỉ nói xong đứng đó nhìn chằm chằm vào lão.

- Vị nào là tới đảm nhiệm tiên vị? - Ngọc Hoàng hỏi xong lật mở sổ sách.

- Là tiểu tăng. - Huyền Tăng tiến lên trước, Ngọc Đế chỉ nhìn qua rồi cúi xuống tìm.

Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy, thì thở dài nói.

- Tiên vị chấp chưởng một phương thì đã hết, không bằng ngươi cùng Thiết Quải tu hành trên đảo Bồng Lai. - Ngọc Hoàng đóng quyển sách nói ra.

- E là không được. Ta đang có xích mích với chúng, mong Ngọc Hoàng xử trí. - Thiết Quải chống nạng, chập chững bước tới.



- Vậy à, ngươi nói xem. - Ngọc Hoàng tỏ ra ngạc nhiên hỏi.

- Vâng. Chả là gần đây thần có tổ chức tiệc, người nào tới cũng được tiếp đón. Nhưng sau khi tan tiệc thì chiếc hồ lô của thần đã biết mất. Trong số khách tới thì chỉ có bốn người này là không rõ lai lịch nên ta nghi ngờ là chúng đã đánh cắp.

Lão giơ cái trượng của mình về phía bọn họ.

Ngộ Không thấy thế, dùng kim cô bổng gạt chân một phát khiến hắn đứng không vững mà ngã ra đất.

- Ấy! Thiết Quải tiên ông, không sao chứ. Sao lại bất cẩn ngã thế kia. - Ngộ Không châm chọc hắn, miệng cười rất thích thú.

- Thuận Phong Nhĩ, Thiên Lý Nhãn! - Ngọc Hoàng vừa mở miệng gọi thì một cơn gió thổi đến.

Hai người thấp nhỏ ở trước mặt. Một người có đôi tai to, một người thì lại có đôi mắt tinh sáng quắc.

- Thượng Đế gọi chúng thần ạ. - Hai người quỳ một gối xuống chắp tay.

- Ngươi tìm xem trong đây, ai là kẻ đã lấy đi hồ lô của Thiết Quải. - Ngọc Đế ban lệnh xuống.

- Vâng.

Hai người đồng thanh đáp, đứng lên nhìn một vòng, sau đó Thuận Phong Nhĩ nhắm mắt, Thiên Lý Nhãn thì bịt tai để tập trung nhìn vào nội tâm của bọn họ.

Chỉ với một câu hỏi như vậy trong đầu, sau khi nghe nhìn qua bốn người thì bọn họ thảo luận với nhau rất lâu mới cho ra kết quả.

- Bẩm Ngọc Đế, trong này không có ai lấy đi hồ lô của Thiết Quải tiên.

- Không thể nào! - Thiết Quải vội vàng hô lớn, rõ ràng không hề tin vào chuyện này.

- Ngọc Hoàng, mong ngài minh xét thêm lần nữa.

- Ý ngươi là trẫm chưa đủ minh?



- Dạ bẩm, thần không có ý đó.

Thiết Quải cúi đầu không dám nói.

- Xong việc rồi thì trở về đi. Còn ý của ta, Huyền Tăng ngươi thấy sao? - Nói rồi Ngọc Hoàng đuổi hai người Nhĩ, Nhãn cùng Thiết Quải đi.

- Bẩm Thượng Đế, ta nghĩ mình không thích hợp tu hành cùng Thiết Quải tiên. Cảm tạ ngài mời tiểu thần lên chiêm ngưỡng cảnh sắc, thần xin cáo lui. - Huyền Tăng chắp tay cảm tạ lời mời của Ngọc Đế lên Thiên Đình.

- Đứng vội. Nếu đã tới thì ở lại, ta mở tiệc bàn đào chúc mừng cho ngươi thành tiên.

- Ta rời đi đây, tiệc đào lại không cho đám chúng ta vào. Sao có thể mặt dày ở lại chứ.

Ngộ Không biết thừa lão Ngọc Hoàng này tính tình như thế nào. Nhìn hắn thì muốn rời đi, Trường Bạch khuyên nhủ.

- Ngươi ở lại đi, có bọn ta ở đây thì không ai đuổi ngươi đi được.

Lời ấy khiến Ngộ Không sững sờ, lại cảm động.

- Vẫn là đại ca tốt với ta. - Ngộ Không cười lớn rồi quyết định ngồi lại.

Chẳng mấy chốc, theo lời mời của Ngọc Đế, những tiên thần trên Thiên Đình đã tới tham gia chúc mừng.

Nhìn về Ngộ Không, ai nấy cũng dị nghị. Ngộ Không giả như không biết chứ thực chất đã để trong lòng. Thầm ghi nhớ hết từng gương mặt đợi hắn tới phá chúng.

Tiệc rượu tương đối vui vẻ, ngoài Ngộ Không như bị tách biệt khỏi cả bọn. Nhưng có bốn huynh đệ cùng nhau thưởng thức trò chuyện làm hắn được an ủi phần nào.

- Ta tính qua bên Phật Tổ nhận Tiên vị, không biết các huynh ý thế nào?

- Ta không.

- Ta cũng không.

- Ta cũng vậy. Ngươi theo Phật gia thì nhận tiên vị tại đó là đúng rồi.

Cả ba người từ chối. Họ biết Huyền Tăng gọi qua là để họ nhận tiên vị bên đó. Nhưng bên đó sẽ không được thoải mái tự tại nên họ không nhận, vẫn dưới trần gian làm địa tiên như Trấn Nguyên Tử vẫn hơn.

--------------------

Ba người làm địa tiên, Huyền Tăng vẫn còn đang suy nghĩ đắn đo.

Cậu quyết định ra sao. Chương sau sẽ rõ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tiền Hạo Kiếp Tây Du, truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du, Tiền Hạo Kiếp Tây Du full, Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top