Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Trường Bạch nghe được thanh âm ấy, trong lòng rất vui mừng vì hắn là mục tiêu lần này.
Vừa bước ra cửa động, cậu ta thấy Ngưu Ma Vương lực lưỡng, thân thể cao lớn mặc trên mình một bộ giáp trụ, một chiếc rìu lớn vác trên vai, thân người đầu trâu.
Nhìn thấy hình dạng kỳ lạ của Trường Bạch, hắn lầm tưởng đây là con trai hắn, tiến tới vỗ vai.
- Lần này như ý con rồi chứ?
- Này! Con ở đây mà! - Hồng Hài Nhi ra sau, nhìn đại ca đang bị lão cha tiến tới hỏi thăm, mau chóng giải vây cho hắn.
- Hả! - Ngưu Ma Vương trợn mắt ngây ra nhìn hình dáng quen thuộc của đứa con, lại nhìn người cao lớn trước mặt này.
Ha, ha, ha! Hắn cười một tiếng thật lớn chữa ngượng rồi lại gần Hồng Hài Nhi.
- Lại đây chơi với ta nào! - Ngưu Ma Vương vỗ vào lưng nó.
- Không đâu! Con còn phải tiếp đãi đại ca! - Hồng Hài Nhi vội xua tay.
- Đại ca?! - Hắn đánh giá Trường Bạch từ trên xuống dưới.
- Thật là... ta tưởng hắn mạnh mẽ đến đâu, ra cũng chỉ là tên thư sinh yếu ớt.
Ngưu Ma Vương đầy vẻ chán nản và thất vọng về đứa con của y.
- Cha không phải lại trốn mẹ đấy chứ? - Hồng Hài Nhi khuôn mặt không mấy bất ngờ khi Ngưu Ma Vương xuất hiện.
- Trốn? Tại sao ta lại phải trốn vợ của mình cơ chứ? - Ngưu Ma Vương vừa cười vừa nói.
Trường Bạch cũng cảm thấy hắn đang che giấu chuyện gì đó sau lưng vợ mình nhưng cũng không dám khẳng định hay lên tiếng. Cho dù có đánh giá hắn yếu, hắn cũng không để tâm.
- Còn ngươi, muốn trở thành đại ca của nó, phải có thứ gì đó hơn hẳn. Nếu không thì đừng hòng. Tiếp chiêu! - Ngưu Ma Vương chĩa rìu về phía Trường Bạch rồi dùng nó bổ một nhát xuống đất.
Mặt đất dưới chân nứt toác ra một đường rãnh sâu thẳng đến dưới Trường Bạch vẫn không ngừng, như muốn nuốt trọn cậu ta vào trong.
Cậu ta mượn mây nhảy lên trên thoát khỏi đợt t·ấn c·ông đó, lướt nhanh tới trước giáng một chưởng lôi đình lên thân thể hắn nhưng chẳng lưu lại cho hắn một chút v·ết t·hương nào.
Ngưu Ma Vương vẫn đứng yên nhìn hắn như khinh bỉ. Hắn dồn hết toàn lực, phát động công kích, từ thuật pháp thông thường tới những kỹ năng khó hơn, sức mạnh ngày một mạnh hơn.
Vẫn chẳng hề gì, hắn vẫn bất động.
Ngũ Hành chưởng lực đánh vào Ngưu Ma Vương, hắn mới để ý tới, dùng rìu chém hai nhát là đánh tan.
- Không tệ, nhưng vẫn quá yếu.
Ngưu Ma Vương có chút cảm thán nhưng vẫn chưa thỏa mãn với chừng ấy.
Cậu ta lập tức đem pháp tướng nhập vào trong cơ thể, toàn thân bao bọc trong hỏa diệm lam sắc, ngay cả đồng tử cũng thay đổi sang màu trắng dã. Đôi quyền thủ b·ốc c·háy hừng hực, Hồng Hài Nhi đứng đó cũng ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy cảnh tượng này.
Mặc cho hắn đã đạt đến Quy Chân cảnh nhưng vẫn chưa thể lĩnh ngộ ra chiêu thức ấy.
- Ồ!
Ngưu Ma Vương cũng chỉ hơi ngạc nhiên về pháp tướng của Trường Bạch lại là một con điêu trắng với hỏa diệm lam sắc, xong hắn cười một cái. Chiếc rìu trên tay sẵn sàng đánh với hắn một trận.
Chớp mắt, Trường Bạch xuất hiện trên đầu Ngưu Ma Vương, hai tay tụ lực, Chưởng Ác Ngũ Lôi kèm theo Ngũ Hành Chưởng đánh lên đầu hắn.
Ngưu Ma Vương cũng không dám khinh suất, dùng rìu chặn lại hai chưởng đó.
Hai chưởng ấy đánh lên, chấn động từ rìu truyền về tay hắn, rồi từ tay hắn lại chuyển xuống chân đánh vào trong mặt đất.
Ngay lập tức, Ngưu Ma Vương lún sâu xuống, đất vỡ ầm ầm như mạng nhện ra khắp tứ phương.
Đám tiểu nhi cùng Thánh Anh cũng phải rời khỏi chiến trường đó.
- Sao hắn ta không dùng v·ũ k·hí? - Hồng Hài Nhi thắc mắc trong lòng.
Ngưu Ma Vương gầm lớn một tiếng, chỉ thanh âm ấy cũng đã có thể đánh bay Trường Bạch ra xa. Hắn bay tới dùng một tay tóm cổ Trường Bạch, ma sát cậu ta trên mặt đất một đường dài rồi kéo lên trên trời.
Chân hắn to như cái cột đình, đá thẳng lên người Trường Bạch.
Cậu ta bay từ trên xuống dưới như thiên thạch, tạo ra một cái hố dưới đó rồi nằm đó luôn.
Chỉ mới vài hiệp, Trường Bạch đã không thể gượng dậy nổi. Mau chóng dùng pháp lực trị thương thế trong cơ thể.
Nội tạng như nứt vỡ, xương cốt sợ là cũng chẳng còn lạnh lặn được mấy cái.
Sức mạnh của Ngưu Ma Vương đúng là ở một tầm khác biệt vô cùng. Sợ là còn hơn hẳn cả tên Dương Tiễn kia.
Trường Bạch nghĩ vậy, cũng không còn muốn đánh tiếp với tên quái vật kia. Bò ra từ trong hố, nhìn về Ngưu Ma Vương đang rất thỏa mãn vì được đánh một trận.
- Ngưu Ma Vương thật khỏe, ta đánh không lại. - Cậu ta vừa lắc đầu vừa cảm thán.
- Đó là đương nhiên. - Hồng Hài Nhi gật đầu. Đồng thời sáng mắt ra khi nhìn thấy một hình thái đặc biệt của Trường Bạch.
- Đại ca! Huynh sao có thể biến ra hình dạng đó vậy.
- Cái này ta cũng trải qua khổ luyện rất lâu mới có thể học được nó. Tuy nhiên ta có thể chỉ cho đệ nhanh nhất để sử dụng được nó.
Trường Bạch mỉm cười, sẵn sàng chia sẻ chuyện này.
Còn Ngưu Ma Vương cũng rất tò mò. Nếu hắn có được năng lực này, hẳn là có thể tiến thêm một bước nữa.
Trường Bạch giảng giải một hồi, Hồng Hài Nhi đã nắm được bảy phần trong đó. Cậu ta đem Tam Muội Chân Hỏa bao bọc cơ thể mình, lại dùng huyết mạch Ngưu Ma Vương phụ trợ.
Chẳng mấy hình dạng của Hồng Hài Nhi đã thay đổi, từ bé xíu đã lớn tới bảy tám thước. Trên đầu mọc sừng, tóc dài tung bay, cả cơ thể vô cùng vạm vỡ, đằng sau còn cả chiếc đuôi dài không ngừng đung đưa. Quần áo trên thân cũng vì sự phát triển này mà nổ tung.
- Đại Vương lớn rồi! Đại Vương thật bự. - Chúng tiểu đệ nhao nhao lên tiếng.
Nhìn sự biến hóa của mình, Hồng Hài Nhi rất hài lòng, tuy nhiên muốn ngầu như Trường Bạch, hắn còn phải luyện tập thêm nhiều nữa.
Nó lại nhìn bản thân trong cái hồ gần đó. Thật sự hắn mang dạng mặt người sừng trâu như vậy cũng rất đẹp như lão đại nói. Sức mạnh cũng được tăng lên gấp đôi.
Hồng Hài Nhi giải trừ trạng thái pháp tướng, thoáng cái từ hình dáng to lớn về với thân thể trẻ con.
- Lão Ngưu!!! - Bỗng có tiếng hét đanh thép từ đâu đó phát ra, khiến Ngưu Ma Vương đang học lỏm pháp tướng cũng thất bại.
Lão run tay suýt đánh rơi chiếc rìu, vội vàng khôi phục hết toàn bộ nơi này về dáng vẻ ban đầu. Để lại cho Hồng Hài Nhi một câu rồi chuồn thật nhanh.
- Nhớ bảo với mẹ con rằng ta đang ngủ.
Nhìn lão cha sợ vợ này, Hồng Hài Nhi không để ý tới, chỉ gật đầu rồi cùng Trường Bạch nói chuyện pháp tướng để làm chủ được nó như Trường Bạch vì hắn cảm giác tiêu hao pháp lực rất lớn.
Chỉ vài phút sau, một người phụ nữ có nét tương đồng với Hồng Hài Nhi cưỡi trên chiếc quạt Ba Tiêu bay tới.
- Nương! - Hồng Hài Nhi bay tới, nhào vào trong lòng bà.
Cảnh ấy khiến Trường Bạch cảm thấy chạnh lòng, nhưng không có chút ký ức nào về quá khứ của mình.
- Cha con đâu rồi?
- Lão chạy mất rồi. - Hồng Hài Nhi bĩu môi nói.
- Ồ, cậu này là? - Mẹ của Hồng Hài Nhi nhìn về phía Trường Bạch hỏi.
- Tại hạ là điêu tinh, không có tên, sư phụ ban cho đạo hiệu Trường Bạch, tu luyện ở núi Côn Luân. - Trường Bạch chắp tay nói.
- Vậy sao, ngươi là sư đệ của Khương Tử Nha nhỉ? Ngươi có thể gọi ta là Thiết Phiến. - Thiết Phiến Công Chúa nói với cậu ta.
Trường Bạch giật mình, không ngờ lại có người biết Khương Tử Nha sư huynh. Trong lòng đang không ngừng suy đoán những nhiệm vụ trước đây sư phụ Thiên Tôn giao phó gồm những gì.
--------------------
Thiết Phiến biết Tử Nha? Sắp tới sẽ mở ra câu chuyện gì?
Chương sau sẽ rõ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!