Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du
Hai ngày sau, Trường Bạch cùng Bạch Xà, Kim Sí đã tới nơi kế tiếp.
Hoả Diệm Sơn! Trên đó chỉ có lửa và lửa đang cháy không ngừng nghỉ, cây cỏ không thể nào sống nổi trong điều kiện ấy.
Từ bên ngoài thôi đã cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng mà nơi đó mang lại, Trường Bạch tản ra khí mát để giảm nhiệt quanh thân cho ba người. Thực tế thì Trường Bạch am hiểu một trong bảy mươi hai phép, vốn không sợ lửa, nhưng thứ này có phần đặc biệt hơn. Là lửa trong lò đan của Thái Thượng Lão Quân vô tình rơi xuống tạo thành ngọn núi ấy, Tam Muội Chân Hỏa.
Vừa đặt chân tới, cả ba đã thấy một toán người nhỏ bé, trên thân mặc mỗi cái yếm đang ở xung quanh đó dạo chơi.
- Mấy đứa sao lại tới đây chơi thế này? - Tiến tới gần đó hỏi thăm. Cả ba đã bị bọn chúng bao vây, không hề có dáng vẻ vốn có của trẻ con. Tay chúng lăm lăm binh khí và dây thừng. Mới đầu còn thấy lạ vì lũ trẻ con sao có thể chịu được nhiệt độ ở Hoả. Diệm sơn này nhưng giờ thì phần nào hiểu ra.
Chúng không phải lũ trẻ thông thường.
Cả ba người lập tức bị trói lại mà không hề có phản kháng nào. Trường Bạch cũng không hề muốn thế, chỉ thuận theo ý chúng để chúng dẫn cậu tới gặp tên cầm đầu.
Đi gần một ngày đường, cả đám dần thấm mệt, dừng chân tại chỗ nghỉ ngơi. Có đứa cứ nhìn về nơi này đầy thèm thuồng. Mà cậu có thể khẳng định là chúng thích ăn thịt con Kim Sí kia.
Trường Bạch không lo ngại chuyện đó lắm, dù sao thì không làm trái đạo của cậu thì cậu sẽ không động tay. Mặc cho con chim đó giờ là toạ kỵ của cậu.
- Ta muốn ăn thịt chim!
- Ăn cái đầu ngươi, chỉ suốt ngày ăn. Mau mau nghỉ ngơi để sáng mai lên đường trở về bẩm báo với Đại Vương.
Một tên nhóc tóc quả đào xoa xoa chiếc bụng đầy thèm thuồng vừa mở miệng xin xỏ thì bị một tên nhóc khác đeo chiếc khăn bên cánh tay đánh vào đầu.
Dường như đó là đứa lĩnh đội.
Trường Bạch nhìn về phía chúng đang đi tìm quả dại xung quanh để lót dạ. Cậu và Kim Sí không để ý tới vì tới hiện tại đều dựa vào linh khí thiên địa để no bụng. Bạch Xà cũng vậy, những tháng ngày đi theo cậu, học thuật pháp có thể tự thân vận động được rồi.
Bạch Xà chui từ cổ áo lên thấy chúng không biết mình tồn tại, liền lẻn tới gần trộm lấy một quả.
Tuy đi theo thiếu chủ không lo về thức ăn nhưng đã lâu không trải nghiệm hoa quả bên ngoài cũng nhớ hương vị ấy.
Bạch Xà nhanh nhẹn đến và đi như một cơn gió, nuốt trọn một quả trong bụng rồi trở về bên cạnh Trường Bạch.
Sáng hôm sau, bọn họ tiếp tục lên đường. Khoảng cách địa bàn của đám nhóc này không xa, cách Hoả Diệm sơn có hơn chục dặm đường. Đám nhóc cầm dây đi trước tiến vào động Hỏa Vân.
Trường Bạch theo chúng vào trong, nhìn một tên nhóc mặc yếm tóc buộc hai bên cùng chiếc vòng. cổ. Bên cạnh có một cây thương cơ bản với lông đỏ đầu thương.
Nó đang ngồi chơi cùng. đám tiểu đệ, vừa ăn hoa quả rất nhàn nhã.
- Đại Vương! Chúng ta vừa bắt được con chim và tên con người này.
- Kim Sí Đại Bằng. - Nhìn thấy chúng nó mang đồ tốt về, Đại Vương kia lập tức sáng mắt nhảy tới gần quan sát.
Nó sờ bộ lông vàng óng, sờ cái mỏ cũng như nhìn đôi mắt ấy. Nó cầm đôi cánh Kim Sí dang rộng ra. Dù Kim Sí không hề tự nguyên nhưng chẳng thể phản kháng nó vì sức lực của nó quá lớn.
Trường Bạch nhìn vào cảm giác như Kim Sí là một con gà đang bị nó chơi đùa vậy.
Sau khi chơi đủ, nó nhìn qua Trường Bạch nhìn từ trên xuống dưới.
Cậu ta chỉ mỉm cười một cái rồi biến hóa khuôn mặt của mình thành con chồn trắng.
Á! Tên nhóc bị đọa cho giật bắn mình, nó ngã ngược về sau chỉ tay vào Trường Bạch.
- Con chuột chết tiệt, ta thiêu chết ngươi.
Nó mắng cậu ta một câu, phồng mồm trọn mé phun ra một ngọn lửa. Trường Bạch cũng không để tâm tới, cứ thế cho lửc thiêu trên người vô cùng hưởng thụ.
Thấy hắn không bị thiêu rụi, nó lại càng tăng hỏa lực. Tới khi hai má bắt đầu căng hết cỡ, từng đường mạch xanh nổi lên trên không thể nào chịu được mới dừng.
Hắn bị thiêu đốt nhiệt độ cao và thời gian lâu như thế, nó tự tin có thể thiêu chẳng còn chút tro tàn nào.
Lửa tan đi, ánh sáng lam trắng hiện ra. Trước vẻ mặt bất ngờ và ngơ ngác của nó, Trường Bạch vẫn không hề hấn gì. Nó nhìn từ đầu tới chân, ngay cả áo cũng không bị đốt.
Nó thật sự vô cùng khó hiểu, Tam Muội Chân Hỏa của nó là loại hỏa. diệm có thể thiêu đốt mọi thứ, nhưng giờ lại vô hiệu trước một kẻ nhr này.
Cậu hóa giải lớp lửa bao bọc trên thân mình, nhìn tên nhóc trước mắt hất hàm đầy vẻ kiêu ngạo.
- Sao nào? Bất ngờ lắm đúng không? - Trường Bạch mỉm cười nhìn hắn.
- Ồ! Ngươi là người đầu tiên chống lại được Tam Muội Chân Hỏa của ta đó. Ta là Hồng Hài Nhi - Thánh Anh Đại Vương núi Hồng Lĩnh, con trai của Ngưu Ma Vương.
Hồng Hài Nhi vỗ ngực nói.
- Hay ngươi với ta kết bái làm huynh đệ. Ngươi khỏe hơn ta, ngươi làm đại ca, ta làm đệ. - Hồng Hài Nhi mang ánh mắt long lanh nhìn về phía Trường Bạch.
Trường Bạch vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, gật đầu.
- Có thể. Nhưng ngươi phải mặc đồ đàng hoàng, nếu trông như này ta làm đại ca thật sự rất mất mặt. - Trường Bạch vừa chỉ vào thứ nhỏ bé bên dưới lớp yếm vừa lắc đầu.
- Được! Được! Ha, ha, ha. - Hồng Hài Nhi cười một tiếng thật lớn.
- Người đâu! Cởi trói. - Thánh Anh nói với đám tiểu đệ mau lại cởi trói cho Kim Sí và Trường. Bạch.
Cuối cùng cũng không thể thiếu được một bữa tiệc chiêu đãi.
Ngửi một hổi, cảm thấy trong này là rượu. Trường Bạch nhìn Hồng Hài Nhi như đứa trẻ có sáu bảy tuổi, hắn thật sự quan ngại.
- Đại ca! Đừng thấy ta như thế này mà đánh giá. Ta đã hơn ba trăm tuổi rồi! Chẳng qua bộ dạng lúc lớn quá chán, không phải giống cha toàn phần thì cũng giống cha một phần. Thế nên lúc nào lớn là ta lại dùng thuật pháp biến mình thành trẻ con như này.
Hồng Hài Nhi biết Trường Bạch nghĩ gì trong đầu, hắn tu ực hết một chén rượu, lau miệng rồi nói ra nguyên do.
- Vậy sao. - Trường Bạch cũng rất tò mò bộ dạng lúc lớn của hắn.
Vì cha hắn là Ngưu Ma Vương, chẳng lẽ hắn mang bộ dạng giống cha hắn, hoặc mang các chỉ của trâu.
- Ta thấy ngươi lúc lớn, mang sừng thì vẫn rất đẹp. - Trường Bạch nói đầy ngưỡng mộ rồi để lộ chiếc đuôi của mình, xong lại ẩn nó đi.
- Ồ! - Hồng Hài Nhi thấy chiếc đuôi ấy, nó giật mình, không phải là hoa mắt. Lúc nãy đại ca hóa thành chuột là thật.
- Ta là chồn! - Trường Bạch vội vàng đính chính.
- Đại Vương! - Đang giữa lúc tiệc rượu, tiểu đệ của hắn chạy vào trong đầy vẻ hoảng sợ.
- Sao thế?! Cha ta tới rồi
sao? - Hồng Hài Nhi chỉ
nhìn mặt tên đó đã đoán ra được phần nào.
- Con ta đâu rồi?! Lại đây chơi với ta nào. - Thanh âm to lón từ ngoà truyền vào trong động khiến ai nấy cũng ôm đầu bít tai.
--------------------
Ngưu Ma Vương tới, Trường Bạch có ý định thu thập tinh huyết của hắn?
Chương sau sẽ rõ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
đọc truyện Tiền Hạo Kiếp Tây Du,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du full,
Tiền Hạo Kiếp Tây Du chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!