Thế Giới Không Bình Thường

Chương 8: Bách Sự Thông.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khương Vũ bất tri bất giác đã đi đến phía đông của khu ổ chuột, nơi này có rất nhiều ăn mày, khắp nơi toàn là những người chịu đói, cũng có không ít côn đồ ở đây, có lẽ nơi càng nghèo túng, sẽ càng có nhiều cao thủ ẩn mình.

"Nè! Mày từ đâu đến? Ăn mặc như thế này là từ khu trung lưu đến hả?" Mấy tên côn đồ xuất hiện trước mặt của Khương Vũ đe dọa, muốn chặn c·ướp tiền của hắn.

Khương Vũ mỉm cười, đúng dịp hắn còn không biết Bách Sự Thông đang ở đâu, có mấy tên côn đồ này xuất hiện, càng khiến cho hắn khỏi mất công đi tìm.

"Đúng vậy, ta là người của khu trung lưu đến đây để tìm người, không biết các cậu có thể giúp ta một tay hay không?" Khương Vũ khuôn mặt vô cùng thân thiện, nhẹ nhàng cực kỳ, tỏ ra vô cùng lịch sự với đám côn đồ này.

"Haha! Muốn tìm người, trước tiên giao hết tiền ra cái đã, mạng của mày không biết có còn không chứ đừng nói tìm người!" Một tên côn đồ, cầm lấy cây đao gác ngay cổ của Khương Vũ đe dọa.

"Vậy là có tiền là được đúng không? Chỉ là không biết các cậu có thể lấy được hay không mà thôi?" Khương Vũ mỉm cười, hắn không sợ chút nào, hắn tự tin vào bản lĩnh của mình, từ khi khai mở con mắt giữa trán, hắn đã không còn là người bình thường.

"Hừ! Đã muốn c·hết, vậy thì c·hết đi cho ta!" Tên côn đồ gác đao vào cổ của Khương Vũ ngay lập tức ra tay, một đao mạnh mẽ chém xuống.

Khương Vũ tốc độ cực nhanh né tránh, một đấm của hắn đấm ra, đấm bay tên côn đồ này ngay lập tức, lực đạo của hắn dùng có chút mạnh, khiến cho tên côn đồ kia nổ tung tóe, máu thịt văng khắp nơi, hắn hiện tại vẫn chưa kiểm soát được sức mạnh của mình.

"Vẫn là ra tay quá đà rồi!" Khương Vũ nắm đấm dính đầy máu tươi, thở dài ra một câu nói.

Mấy tên côn đồ còn sống lúc này hai chân run rẩy, đái cả ra quần, đồng bọn của bọn chúng chỉ bị một đấm g·iết c·hết, vậy thì bọn chúng cũng không khác gì tên đồng bọn vừa rồi bao nhiêu, cũng chỉ một đấm mà thôi.

"Đại ca... đại ca tha mạng... chúng ta... chúng ta nguyện ý vì đại ca làm việc... đại ca tha mạng... ngài là Siêu Phàm Giả đừng chấp những người bình thường như bọn ta!" Mấy tên côn đồ ngay lập tức dập đầu xin tha, bọn chúng vẫn còn muốn sống lắm.

Lại là Siêu Phàm Giả, Khương Vũ đã bị nhầm lẫn là Siêu Phàm Giả hai lần, hắn bị hai tên ốm mập nhìn lầm, bây giờ lại bị mấy tên côn đồ cũng xem hắn là Siêu Phàm Giả, có lẽ Bách Sự Thông biết Siêu Phàm Giả là gì, biết Thành Phố Tân Tiến rốt cuộc ra sao.

"Được rồi, các ngươi nói cho ta nghe xem Bách Sự Thông hắn đang ở đâu?" Khương Vũ không muốn tốn thời gian, muốn vào thẳng vấn đề mà hỏi.

"Bách Sự Thông hắn ở gần đây, đại ca đi theo bọn ta!" Đám côn đồ thở ra một hơi, Siêu Phàm Giả đến khu ổ chuột thì hết tám phần đều đi tìm Bách Sự Thông, người này cũng không ngoại lệ.

"Nhanh lên đi!" Khương Vũ lúc này có một chút chờ mong, hắn muốn xem thử Bách Sự Thông rốt cuộc là người như thế nào? À không phải nói là một con quỷ như thế nào.

Khương Vũ đi theo đám côn đồ đến một cái miếu nhỏ ở khu ổ chuột, nơi này vô cùng ẩm thấp, khiến cho người ta rùng mình không dám bước vào, sợ bị thứ gì ăn mất.

"Đại ca, chúng ta không dám vào trong, đại ca là Siêu Phàm Giả mới có thể vào!" Đám côn đồ sợ sệt, không dám bước vào.

"Được rồi, các ngươi cút đi, đừng để lần sau ta gặp lại các ngươi!" Khương Vũ cũng không chấp nhặt đám người này làm gì, dù sao cũng chỉ là đám quỷ nhỏ yếu.

Khương Vũ cũng không chần chừ một chút nào, hắn bước vào bên trong miếu nhỏ, nơi này nhìn bên ngoài thì rách nát, nhưng bước vào bên trong lại có chút xa hoa, đúng là hoàn toàn khác biệt.

"Người đến muốn hỏi cái gì? Có đem theo thứ đó sao?" Bách Sự Thông đang hút một điếu thuốc lớn, nhả khói phì phò ánh mắt nhìn về phía Khương Vũ.

Khương Vũ tháo xuống cặp mắt kính, hắn lúc này nhìn rõ tên Bách Sự Thông này không phải quỷ bình thường, hắn là một con Quỷ Rết có hơn trăm cái chân, bảy cái đầu, sáu cái tai, bốn cái lỗ mũi.

Nhưng nhìn kỹ hơn một chút số lượng chân của hắn tựa như đã bị thứ gì đó ăn mòn, bị thứ gì đó cắn nát, bảy cái đầu chỉ còn lại ba cái tựa như đã bị thứ gì ăn mất, sáu cái lỗ tai tuy rằng vẫn còn vẹn nguyên, nhưng giòi nó bò ra khắp nơi cực kỳ kinh tởm, lỗ mũi bốn cái đều bị chẻ ra làm đôi, thân xác là quỷ của tên này vô cùng kinh tởm.

"Ngươi tại sao không trả lời? Không đem được đồ đến? Thì cút đi!" Bách Sự Thông gay ngắt nhìn Khương Vũ nói.

"Con rết bẩn thỉu như ngươi có tư cách đòi đồ của ta?" Khương Vũ nói ra bản thể của tên này là một con Quỷ Rết cực kỳ đáng sợ.

"Rết? Ta mà là con rết hả?" Bách Sự Thông không hiểu Khương Vũ đang nói gì, hắn rõ ràng là Siêu Phàm Giả hệ tâm linh, có thể nghe thấy mọi thứ trong thiên hạ, cho nên mới có cái danh hiệu Bách Sự Thông, vậy mà tên này nói hắn là con rết.

Tuy rằng hắn không thể thích tỉnh hoàn toàn chân thân của mình, chỉ thức tỉnh được sáu cái lỗ tai, nhưng như vậy cũng so với các Siêu Phàm Giả khác mạnh hơn rất nhiều rồi.

"Không phải con rết thì là cái gì? Hôm nay ta đến đây cũng không phải để gây chuyện, muốn hỏi một số việc, trả lời ngươi sống, không trả lời ngươi c·hết!" Khương Vũ lúc này đe dọa, tuy rằng không biết cách lộ ra chân thân là ác quỷ của mình cho người khác nhìn thấy, nhưng hắn sức mạnh thì luôn ở trên người của hắn.

"Hừ! Muốn c·hết!" Bách Sự Thông tuy rằng chỉ mới thức tỉnh được sáu cái lỗ tai, nhưng sức mạnh của hắn so với người bình thường là mạnh hơn rất nhiều.

Khương Vũ nhìn thấy Bách Sự Thông ra tay, hắn cảm thấy cực kỳ yếu ớt, so với mấy con người máy ở Thành Phố thì yếu hôn rất nhiều, Siêu Phàm Giả chỉ là cái này thôi sao.

Khương Vũ nhẹ nhàng né tránh, nhẹ nhàng đỡ những cú đánh yếu đuối của Bách Sự Thông, hắn cảm thấy buồn cười vô cùng, chỉ yếu như thế này mà cũng dám ra tay với hắn.

Khương Vũ nắm đấm dồn lực, nhẹ nhàng đấm ra một đấm, hắn sợ dùng lực quá mạnh đấm nát Bách Sự Thông thì lại hỏng việc.

ẦM!

Một đấm đánh tới, Bách Sự Thông ngay lập tức b·ị đ·ánh cho bay ra trăm mét, cơ thể b·ị t·hương cực kỳ mạnh, hắn không ngờ rằng bản thân lại phải đối mặt với một Siêu Phàm Giả mạnh như vậy, nhưng mà hắn lại cảm thấy tên này không phải là Siêu Phàm Giả.

"Tha mạng... muốn hỏi gì... cũng được!" Bách Sự Thông sợ rồi, không dám hỗn láo nữa, nên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của người ta thì tốt hơn, ít ra không bị ăn đấm.

"Hừ! Ta còn tưởng ngươi thích bị ăn đấm chứ!" Khương Vũ hừ lạnh một cái, tuy rằng cảm thấy Bách Sự Thông kinh tởm với hình dạng con rết này, nhưng hết cách ai bảo hắn cần tên này hỏi chuyện.

Khương Vũ đeo lại mắt kính, không muốn nhìn thấy bộ dạng kinh tởm đó của Bách Sự Thông nữa, hắn giờ phút này muốn biết những thứ hắn chưa biết.

"Đại ca, muốn hỏi cái gì, ta tuy rằng chỉ là Siêu Phàm Giả bình thường, nhưng ta có thể nghe thấy tất cả mọi chuyện trên thế giới này!" Bách Sự Thông cực kỳ tự tin về năng lực của mình, nếu như thứ hắn không biết thì thứ đó chắc chắn là thứ không tồn tại.

Khương Vũ lúc này cảm thấy tên này chắc chắn đang khoác lác, nhưng nếu là sự thật thì hắn cũng muốn có năng lực của tên này, chỉ đáng tiếc hắn chỉ có thể nhìn thấy thế giới này không được bình thường mà thôi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top