Thế Giới Không Bình Thường

Chương 3: Phát Điên.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khương Vũ khuôn mặt nhăn nhúm, đầu đau như búa bổ, ánh mắt của hắn vô hồn không còn chút nào sức sống, giờ phút này hắn mới nhận ra bản thân mình không được bình thường, những thứ mà hắn nhìn thấy ở trước mặt cũng không được bình thường.

"Ta đây là? Thật sự như người máy kia nói sao?" Khương Vũ nhìn thấy bàn tay của bản thân hắn dính đầy máu tươi, quần áo rách nát, khuôn mặt tiều tụy, hoàn toàn không có một chút nào sức sống.

Hắn đây là bị điên rồi? Tự tưởng tượng ra bản thân mình tinh thần sảng khoái, cơ thể khỏe mạnh sao? Nhưng khi nhìn kỹ lại hắn mới chú ý, quả thật thân thể của hắn chính xác là rất là khỏe mạnh.

"Ahhh... đau quá... đau quá... Ahhh!" Khương Vũ ôm đầu, cảm giác đau đớn lại liên tục tràn đến não hải của hắn, khiến cho mọi thứ xung quanh hắn càng lúc càng trở nên mơ hồ, một mớ hỗn độn xuất hiện trước mặt hắn.

Từ bầu trời cho đến mặt đất, khắp nơi toàn là máu, trăng cũng màu đỏ, bầu trời cũng màu đỏ, đây chính là thứ mà suốt hơn 26 năm cuộc đời của hắn luôn nhìn thấy.

"Nhìn kìa? Thằng này nó bị điên, cả người ăn mặc rách nát, thân thể dính đầy máu tươi? Chẳng lẽ là t·ội p·hạm g·iết người?" Một người đi đường nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy dữ tợn của Khương Vũ thì thầm nói.

"Đúng.... đúng, hắn có thể là t·ội p·hạm g·iết người, mau gọi người máy an ninh!" Có người nói thêm, muốn đem Khương Vũ giao cho người máy an ninh.

Trong mắt những người này Khương Vũ không khác gì một con quái vật, không khác gì một kẻ điên, thậm chí là một tên tâm thần phân liệt vừa mới g·iết người, bọn họ không muốn đến gần những kẻ điên điên khùng khùng như thế này.

Khương Vũ nghe hết những âm thanh của những người đi đường bàn tán, nhưng hắn lại không thể làm gì, đầu óc của hắn lúc này quay cuồng, đau đớn không có cách nào nhịn được, hắn điên cuồng gào thét giữa phố như một kẻ điên, khiến cho không ít người yếu bóng vía hoảng loạn bỏ chạy.

"Ta... ta sắp nổi điên nữa rồi sao? Không được... phải rời khỏi đây!" Khương Vũ giờ phút này không dám mở mắt, hắn không dám nhìn vào những thứ ở trước mắt của hắn, đôi mắt của hắn nhìn những người kia không phải là người bình thường.

Trong lúc Khương Vũ đang cố gắng kiềm chế bản thân mình để gây hại cho người khác, thì lúc này hai tên người máy an ninh liền xuất hiện.

"Công dân Khương Vũ số 1675 phát hiện trạng thái không bình thường!"

"Công dân Khương Vũ số 1675 phát hiện trạng thái không bình thường!"

Hai âm thanh của hai con người máy vang lên, ngay lập tức khiến cho toàn bộ người dân có mặt quanh đó bỏ chạy toán loạn, không dám ở gần, sợ rằng phải đối mặt với súng đạn của bọn người máy.

"Công dân Khương Vũ số 1675 phát hiện trạng thái không bình thường! Mời công dân số hiệu 1675 rời khỏi khu vực thành phố!"

"Xin nhắc lại mời công dân có số hiệu 1675 rời khỏi khu vực thành phố! Nếu không sẽ dùng biện pháp mạnh!"

Súng của hai con người máy lại một lần nữa chĩa về phía Khương Vũ, giờ phút này có lẽ Khương Vũ không có cách nào thoát khỏi nơi này được nữa rồi, hắn không thể chạy loạn.

"Chúng mày... mau chạy đi, tao không kiềm chế được nữa.... tao không thể giữ được bình tĩnh được nữa rồi... mau... mau chạy... Ahhh... Grào... Grào!" Khương Vũ ánh mắt mở ra, thế giới xung quanh hắn hoàn toàn thay đổi, khắp nơi toàn là những thứ kinh dị, toàn là quái vật, quỷ dị, khiến cho Khương Vũ muốn phát điên, muốn g·iết sạch những thứ ở gần đó.

"Xin nhắc lại mời công dân có số hiệu 1675 rời khỏi khu vực thành phố!" Người máy lại một lần nữa phát ra thông báo, súng đã lên đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra, g·iết c·hết Khương Vũ.

Khương Vũ không nhịn được nữa, hắn giờ phút này như là hóa điên, lao đến hai con người máy trước mặt mà t·ấn c·ông, trong mắt của hắn, hai con người máy này chính là quái vật đầy xúc tu, cực kỳ kinh khủng.

"C·hết cho tao... bọn quái vật... chúng mày phải c·hết!" Khương Vũ bàn tay hóa thành nắm đấm, đấm thẳng đến một con người máy ở trước mặt của hắn.

"Công dân số hiệu 1675 chống đối, mệnh lệnh tiêu diệt đã được đưa ra!" Ngay lập tức một con người máy liền vang lên cảnh báo.

Súng trên tay bọn chúng ngay lập tức điên cuồng bắn lên người của Khương Vũ, muốn g·iết c·hết Khương Vũ ngay lập tức.

BẰNG! BẰNG! BẰNG!

Sáu mươi viên đạn liên thanh liên tục mạnh mẽ bắn ra, bắn thẳng đến nơi Khương Vũ đang đứng, nhưng mà giờ phút này Khương Vũ tốc độ tăng mạnh, giữa mi tâm của hắn xuất hiện một con mắt đỏ ngầu, có thể nhìn thấy tất cả mọi loại t·ấn c·ông, đơn giản mà nói sáu mươi viên đạn không có cách nào bắn trúng được Khương Vũ.

Hai con người máy đứng im bất động không di chuyển, bọn chúng đang nạp đạn, chuẩn bị cho loạt xã đạn tiếp theo, nhưng đáng tiếc bọn chúng chưa kịp xã đạn, Khương Vũ đã nắm đầu của bọn chúng bứt xuống.

Nhưng điều quỷ dị là những người máy bị Khương Vũ bứt cái đầu xuống thì lại biến thành thứ quái vật đầy xúc tu trước mặt những người khác, không chỉ có riêng Khương Vũ nhìn thấy, mà những người kia cũng có thể thấy.

"Quái vật... những người máy này là quái vật... không... tên kia mới là quái vật!" Bọn họ không tin vào mắt của mình, những người máy hằng ngày chăm sóc cho bọn hắn lại là loại quái vật xúc tu kinh tởm nằm ở dưới như vậy.

Chắc chắn điều này có liên quan đến cái tên điên kia, cái tên đã g·iết c·hết hai con người máy an ninh, đúng vậy, chắc chắn là như vậy.

Đây chính là những suy nghĩ của những người bình thường khi nhìn thấy sự thật của những con người máy này, bọn chúng đơn giản không phải là người, mà là một loại quái vật biến thành.

Thì ra từ trước đến nay chính phủ luôn lừa gạt người dân, đem quái vật ở gần người dân, hèn gì mấy chục năm nay thường xuyên có người bị biến mất một cách kỳ lạ, tựa như bốc hơi ra khỏi nhân gian.

"Ta... ta thật sự đã g·iết bọn chúng sao? Sức mạnh vừa rồi là cái gì?" Khương Vũ trở lại trạng thái bình thường, hắn không còn điên cuồng nữa, giờ phút này hắn mới rõ ràng bản thân đang bị một thứ gì đó lừa gạt đến nơi này để g·iết những người máy đội lốt quái vật này.

Nhìn thấy hai cái xác quái vật xúc tu ở trước mặt của mình, Khương Vũ lại cảm thấy đói bụng, bụng kêu cồn cào, cái con mắt mở ra ở giữa mi tâm của hắn bắt đầu phát sáng ra một mảnh huyết vụ, hút lấy máu huyết của hai con quái vật xúc tu.

Tựa như là chính hắn đang thôn phệ máu của quái vật, khiến hắn trở nên cường đại hơn, hắn có thể cảm nhận được thể phách của mình tăng lên một cách mạnh mẽ.

"Ta không phải là không bình thường, thứ không bình thường chính là cái thế giới này!" Khương Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn không phải bị điên, thứ điên chính là thế giới này, những người bình thường kia không thể nhìn rõ bản thân, không thể nhìn rõ những thứ ghê tởm trước mắt.

Có lẽ hắn là người xuyên không cho nên không ảnh hưởng, cũng có thể là do hắn sinh ra vào ngày âm, tháng âm, năm âm cho nên mới có năng lực quỷ dị này, cuối cùng bản chất của thế giới này không giống như hắn tưởng tượng.

"Không thể ở lại nơi này quá lâu!" Khương Vũ ngay lập tức bỏ chạy, hắn biết bản thân vừa làm ra chuyện gì, nếu hắn còn ở lại chắc chắn sẽ c·hết, sẽ có những thứ còn kinh tởm hơn nữa xuất hiện.

Cái thế giới mà Khương Vũ đang sống chính là một thế giới tràn ngập quỷ dị, tràn ngập ác quỷ, cũng có thể nói con người chính là ác quỷ, ác quỷ chính là con người, bọn chúng đơn giản chỉ đội lên lớp da, lớp thịt của nhân loại mà thôi, hoặc cũng có thể là chính bọn chúng cũng không biết được bản thân bọn chúng là ác quỷ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top