Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thế Giới Không Bình Thường
Một đêm cứ như thế lặng yên trôi qua, chuyện của Khương Vũ cũng đã lan truyền khắp cả khu phố mà hắn sinh sống, càng ngày càng có ít người dám lại gần nhà của hắn.
Ngay cả những người làm việc cho chính phủ giờ phút này cũng ngại đến nhà của hắn, có lẽ sau chuyện đêm qua thì sau này Khương Vũ càng khó mà có thể sống ở khu chung cư này được nữa, cũng có thể là cả thành phố này luôn.
Tiếng xấu của hắn đã đồn xa, cho dù hắn có giải thích như thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nhảy xuống sông vong xuyên mới có thể rửa sạch những tiếng xấu của hắn mà thôi.
Có lẽ nếu như bệnh tình của hắn không khỏi sớm, sẽ có ngày người của chính phủ đến tìm hắn, đem hắn vào bệnh viện tâm thần mất thôi, vì hắn trong mắt người bình thường chính là kẻ điên, một kẻ không được bình thường.
Khương Vũ ở bên trong phòng lúc này cũng tỉnh lại, ánh mắt của hắn không còn mê mang như đêm qua, tinh thần ngược lại cực kỳ nhẹ nhõm, tựa như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra đối với hắn.
Nếu không phải có bãi chiến trường mà đêm qua hắn phát điên gây ra thì người khác nhìn vào, còn tưởng hắn đã khỏi bệnh, trở lại thành một người bình thường.
"Thân thể của ta đây là?" Khương Vũ cảm nhận được bản thân tràn trề sức mạnh, cơ thể yếu đuối đã biến mất, ngược lại cơ thể của hắn lúc này cực kỳ khỏe mạnh, cơ bắp bùng nổ trên thân thể của hắn, khuôn mặt tiều tụy đã biến mất thay vào đó là một khuôn mặt tràn đầy sức sống.
Chỉ là khi hắn nhìn kỹ lại bản thân mình trong gương thì hắn mới cảm nhận được bản thân mình khác thường, trên mi tâm giữa tráng của hắn xuất hiện một chấm màu đỏ, tuy rằng từ xa khó mà nhìn thấy nhưng ở gần một chút có thể nhận ra.
"Thứ này là gì? Chẳng lẽ là nó giúp ta trở nên như thế này?" Khương Vũ hiếu kỳ đưa tay chạm vào giữa trán của mình kiểm tra, cảm thấy không có gì bất thường mới thôi.
Nhưng hắn chắc chắn rằng thứ giữa trán của hắn không phải là thứ bình thường, có lẽ liên quan đến bản thân hắn phát điên suốt mấy năm nay, khiến cho hắn không được bình thường.
"Thôi được rồi... dọn dẹp nhà cửa cái đã!" Khương Vũ thở dài một hơi, bắt đầu thu dọn mớ hỗn độn mà hắn gây ra đêm qua.
Dọn dẹp nhà cửa rất nhanh hoàn thành, hắn cảm nhận được bản thân ngày hôm nay so với hôm qua đã hoàn toàn là hai người khác nhau, ngày hôm qua hắn làm bất cứ việc gì đều không có tinh thần, hôm này thì lại khác mọi việc mà hắn làm đều cực kỳ thuận lợi, cực kỳ đơn giản.
Không chỉ thay đồi về cơ thể của hắn, mà sau ngày hôm qua hắn cũng cảm nhận được tinh thần bản thân mình đã trở nên tốt hơn ngày trước rất nhiều.
"Mong rằng bản thân sẽ không phát điên nữa!" Khương Vũ thở dài một hơi, hắn đi vào bếp, nấu một gói mì tôm nhỏ để ăn bữa sáng, đối với một tên suốt ngày ở trong phòng như hắn, mì tôm chính là mỹ vị.
Khương Vũ ăn xong bữa sáng, hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái, từ tinh thần đến thể xác chưa từng cảm thấy thỏa mãn như ngày hôm nay, cho nên hắn liền quyết định ra ngoài một lần, đã quá lâu rồi hắn không ra bên ngoài nhìn ngắm đường phố, nhìn ngắm bầu trời, hắn cũng không thể cả đời ngụp lặn ở bên trong căn phòng của mình được.
Khương Vũ tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề một chút, bước ra khỏi cửa phòng, cánh cửa phòng vừa mở ra, Khương Vũ hít một hơi thật mạnh, không khí trong lành tràn vào cơ thể của hắn, khiến hắn cảm thấy thoải mái không thôi.
"Bầu trời hôm nay không có màu đỏ... thật đẹp!" Khương Vũ mỉm cười nhìn lên bầu trời, cảm thấy bản thân đã quá lâu không nhìn thấy được bầu trời trong xanh rồi.
Hắn trước kia toàn nhìn thấy bầu trời màu đỏ, khắp nơi toàn là những thứ kỳ lạ, hôm nay trở thành một người bình thường, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phấn khích, muốn ra bên ngoài đi dạo, ăn một thứ gì đó thật ngon, trải nghiệm những thứ mà hắn đã bỏ lỡ suốt gần ấy năm.
Khương Vũ ra ngoài, lúc này khiến cho toàn bộ người dân sinh sống ở trong khu chung cư liền sợ hãi, bọn họ nhìn thấy Khương Vũ như nhìn thấy quỷ, ngay lập tức đóng cửa, liên tục chửi rủa hắn.
"Thằng điên, mày còn dám ra ngoài? Đêm qua mày quậy như vậy còn chưa đủ hả?" Bà Trần hàng xóm ngay lập tức mắn chửi Khương Vũ xối xã.
"Đúng đó, thằng điên... tự mình ở nhà đi... đừng chạy ra ngoài... gây hại cho người khác!" Một tên nhóc học sinh tầm 17, 18 tuổi nhìn Khương Vũ mắng, nhưng giọng nói của hắn có chút đứt quãng, không dám nói thành một câu hoàn chỉnh.
Khương Vũ cũng không quan tâm đến những người này chửi rủa mình, dù sao bình thường hắn gây cho họ không ít phiền phức, gây náo loạn vào ban đêm khiến cho bọn họ không được an giấc, bọn họ ghét hắn cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Khương Vũ lúc này rời khỏi chung cư, bước xuống đường phố, hắn lúc này mới chú ý đến tất cả mọi người nhìn hắn có chút không được bình thường, hắn cũng không rõ tại sao bản thân lại bị kỳ thị như vậy, rõ ràng hắn giờ phút này rất là bình thường cơ mà.
Khương Vũ tiếp tục đi tới phía trước, đi đến một quán nước nhỏ ngồi xuống, nhưng ngay lập tức chủ quán liền đuổi hắn đi chỗ khác, khiến cho hắn càng cảm thấy bản thân có thứ gì đó không ổn.
"Ta đang bị làm sao? Tại sao bọn họ thấy ta đều đuổi ta đi?" Khương Vũ càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, bản thân hắn rõ ràng đã so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tại sao bọn họ lại xua đuổi hắn.
Khương Vũ lắc đầu một cái, tiếp tục đi tới phía trước, thì đúng lúc này có hai người máy cản bước chân của hắn lại.
"Công dân Khương Vũ số 1675 ăn mặc không chỉnh tề, cả người dính đầy máu tươi... ngay lập tức rời khỏi khu vực giáo dục!" Người máy mặc quân phục ngay lập tức vang lên âm thanh thông báo.
Khương Vũ lúc này nhìn lại bản thân mình, hắn rõ ràng mặc quần áo? Cả người sạch sẽ vô cùng, nhưng cái con người máy này lại bảo hắn cả người đầy máu me, ăn mặc không chỉnh tề?
"Mày có nhầm lẫn hay không? Tao rõ ràng ăn mặc rất bình thường?" Khương Vũ ngay lập tức đối chất với người máy mặc quân phục.
"Cảnh báo! Cảnh báo!"
"Công dân Khương Vũ số 1675 ăn mặc không chỉnh tề, mời ngay lập tức rời khỏi khu vực giáo dục, nếu không sẽ áp dụng lệnh trừng phạt với công dân số 1675!" Người máy mặc quân phục ngay lập tức nhắc lại, súng ở trên tay đã chĩa thẳng vào phía của Khương Vũ.
Khương Vũ giật mình khi nhìn thấy súng chĩa về phía mình, hắn lúc này mới giật mình bỏ chạy, hắn không hiểu tại sao, rõ ràng bản thân hắn ăn mặc rất là chỉnh tề, cả người đều sạch sẽ, tại sao trong mắt người máy hắn lại dính đầy máu tươi, ăn mặc không chỉnh tề.
Lại thêm thái độ của những người đi đường luôn nhìn hắn, đi đâu bị đuổi khỏi nơi đó? Càng làm cho hắn cảm thấy hiếu kỳ, không rõ bản thân mình đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là hắn bị điên hay là cái thế giới này bị điên.
"Thật là chuyện kỳ lạ!" Khương Vũ lúc này đã chạy xa ra khỏi khu vực dành cho giáo dục, hắn lúc này không biết lúc nào đã đi đến trung tâm thành phố, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như nhìn hắn như là một tên dị dạng.
Bỗng nhiên lúc này đầu óc của Khương Vũ đột nhiên quay cuồng, bầu trời trong xanh liền biến thành màu đỏ, những người bình thường đang nhìn hắn lại trở thành những thứ kinh dị mà hắn đã từng nhìn thấy trước đây, nó lại đến nữa rồi.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Thế Giới Không Bình Thường,
truyện Thế Giới Không Bình Thường,
đọc truyện Thế Giới Không Bình Thường,
Thế Giới Không Bình Thường full,
Thế Giới Không Bình Thường chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!