Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thế Giới Không Bình Thường
Năm 2066 ở thế giới tương lai, khoa học kỹ thuật phát triển một cách mạnh mẽ, con người đã không cần vất vả như trước đây, tất cả mọi công việc nặng nhọc, khó khăn đều đã có người máy thay thế.
Ở thế giới tương lai con người đã phát triển một cách vượt bậc, sự phân biệt giàu nghèo đã giảm đi một cách rõ rệt, tri thức cũng đã phổ biến hơn mấy chục năm trước rất nhiều, trẻ em không cần học nhiều như trước, nhưng kiến thức tiếp xúc vẫn là rất nhiều.
Các nhà máy, công ty đã hoàn toàn biến mất, ở thế giới tương lai nơi con người làm chủ, con người đã không cần phải mệt mỏi về thể xác, đã an an ổn ổn ở nhà hưởng lạc.
Nhưng cũng có một số người không quên được thời đại cũ, bọn họ vẫn làm công việc thường ngày, vẫn mưu sinh kiếm sống, có lẽ quá an nhàng với một số người là không tốt, bọn họ muốn tự dùng sức của mình để kiếm sống, chứ không phải nhờ vào người máy.
Thế giới càng hiện đại, con người càng trở nên vô dụng, trở nên lười nhác, trở nên sợ hãi đối với c·ái c·hết, nhưng cũng có một số người vẫn sống như trước đây, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, không ai cản được bọn họ.
Cho nên thế giới này được chia làm hai tầng lớp gọi là người của Thế Giới Cũ cùng người của Thế Giới Mới.
Tuy rằng không có khác biệt gì quá lớn, nhưng đôi khi cũng có xung đột, cũng có gây ra không ít vụ b·ạo đ·ộng khiến cho an ninh thế giới không được ổn định.
Mà Khương Vũ chính là một người của thuộc lưu phái của Thế Giới Mới, hắn chỉ muốn an ổn được sống, an ổn được khỏe mạnh, không muốn làm gì, cũng không muốn ra ngoài chen chúc với xã hội phức tạp ngoài kia.
Khương Vũ thật ra cũng không phải là người của thế giới này, hắn hai mươi sáu năm trước xuyên đến thế giới này, một thanh niên từ năm 2021 xuyên không đến thế giới của năm 2066, ban đầu hắn còn cảm thấy đây là chuyện tốt.
Nhưng khi hắn trưởng thành hắn mới nhận ra rằng thế giới này không được bình thường, không phải nói là hắn không bình thường mới đúng.
Những người bình thường không nhìn thấy thứ hắn có thể nhìn thấy, chỉ cần khi hắn bước ra khỏi phòng của hắn, hắn sẽ gặp phải thứ mà hắn sợ hãi muốn c·hết, gặp được thứ không bình thường của thế giới này.
Cũng chính vì thế mà gia đình, bạn bè, tất cả mọi người đều xa lánh hắn, không ai muốn ở gần hắn, hắn cũng không rõ suốt hai mươi sáu năm sinh sống ở thế giới này hắn đã làm được gì.
Đến cả danh tính của mình hắn xém chút nữa cũng đã quên, hắn xém chút nữa không còn nhớ mình là ai, đầu óc của hắn càng lúc càng trở nên điên cuồng, ngủ không được yên giấc, mơ mơ màng màng, có lúc còn có thể nghe thấy giọng nói ở bên tai của hắn.
Cho nên từ lúc đó trở đi, Khương Vũ liền ngủ ngày thức đêm, cuộc sống của hắn cứ như vậy đã trôi qua hơn mười năm, nếu hắn không sống như vậy, có lẽ hắn đã phát điên mất rồi.
"Hôm nay đầu óc lại đau nữa rồi... mẹ nó bản thân mình rốt cuộc bị làm sao thế nhỉ!" Khương Vũ đầu lại đau như búa bổ, ánh mắt của hắn lúc này trợn trắng, miệng sùi bọt mép cực kỳ kinh dị, hắn giờ phút này không khác gì một con quỷ đang chạy loạn ở trong phòng.
Đầu óc của Khương Vũ lúc này mơ mơ màng màng, không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, hắn chỉ nhìn thấy mọi thứ đều là màu đỏ, màu đỏ của máu, t·hi t·hể chất thành đống, xác người vương vãi khắp nơi, thậm chí là có cả bản thân hắn ở trong đó.
Hắn không thể điều khiển được bản thân mình, cứ như vậy mà chạy loạn, cứ như vậy mà đập phá đồ đạc ở trong phòng, nếu không phải hắn đã đóng cửa, sợ rằng đã lao ra ngoài g·iết người.
"Mẹ nó... Ahhh... Ahhh... ta rốt cuộc bị làm sao? Ta bị làm sao? Ahhh!" Khương Vũ hét thảm thiết ở trong phòng, khiến cho cả một tòa chung cư chấn động, khiến cho hàng xóm xung quanh bắt đầu bàn tán.
"Lại là thằng điên đó... cứ bảy ngày là phát điên một lần, hết đập phá đồ đạc rồi đến phát điên... không biết có nhảy ra cắn người hay không?" Bà hàng xóm ở gần nhà của Khương Vũ tức giận mắng mỏ, khiến cho cả một dãy nhà đều nghe thấy.
"Bà Trần, bà mà còn chửi nó, nó nhảy sang nhà bà, cắn c·hết bà bây giờ... Haha!" Lão hàng xóm lại châm dầu vào lửa, khiến cho bà hàng xóm đã chán ghét Khương Vũ nay càng trở nên chán ghét hơn.
Đầu óc của Khương Vũ càng lúc càng trở nên hỗn loạn, hắn không kìm chế được bản thân của mình nữa, bản thân của hắn giờ phút này như là bị một thứ gì đó điều khiển, muốn hắn phá cửa ra ngoài, muốn hắn gây nên hỗn loạn cho thế giới này.
Nhưng cho dù như vậy, Khương Vũ vẫn cố gắng kìm nén bản thân của mình, hắn lúc này húc mạnh cái đầu vào tường, hắn muốn làm cho bản thân của hắn ngất đi, khiến cho thân thể không còn đủ sức để giãy dụa, đến lúc đó mọi thứ sẽ trở nên yên tĩnh.
ẦM! ẦM! ẦM!
Đầu của Khương Vũ càng lúc càng húc mạnh vào tường, bức tường chắc chắn của căn chung cư bị đầu của hắn húc cho nứt vỡ, máu me be bét cái đầu khiến cho thân thể của hắn ổn định lại một chút.
Nhưng hắn không rõ tại sao cho dù hắn đã b·ị t·hương rất nặng, đầu chảy máu me be bét, nhưng hắn vẫn có thể suy nghĩ, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trước mắt, nhưng thứ hắn thấy rõ ràng chỉ là một mớ hỗn độn.
ẦM! ẦM! ẦM!
Khương Vũ không quan tâm đến những thứ ở trước mắt, cho dù là xác người, cho dù thứ hắn đang húc vào có là thứ gì đi chăng nữa, hắn cũng không quan tâm, giờ phút này hắn chỉ muốn bản thân ngất xỉu, hắn muốn ngất đi để rời bỏ cái trạng thái điên loạn lúc này của hắn.
Máu trên đầu chảy ra càng nhiều, ý thức của hắn dần dần trở nên mê mang, hắn thành công rồi, thành công làm bản thân ngất xỉu rồi, cho dù thân thể của hắn lúc này vẫn không theo sự điều khiển của hắn, nhưng máu chảy quá nhiều, khiến cho cơ thể không còn chút sức lực nào phản kháng.
Khương Vũ ngất đi, hắn tự làm bản thân mình b·ị t·hương, tự làm bản thân mình lâm vào trạng thái nguy hiểm, có thể khi hắn đưa ra cái chú ý điên loạn đập đầu vào tường là hắn đã chuẩn bị đến c·ái c·hết rồi, cũng may lúc đó bản thân còn chút ý thức, mới có thể khiến cho cơ thể đập vào tường, nếu không thì mọi chuyện khó mà luong trước hậu quả.
Khương Vũ ngất đi, máu từ trên đầu của hắn chảy lênh láng khắp nhà, đúng này vài giọt máu chảy xuống miệng của hắn, ngay lập tức toàn bộ máu của hắn đã chảy ra hoàn toàn bị miệng của hắn hấp dẫn, tự động lao thẳng vào trong miệng của hắn.
Khương Vũ tuy rằng ngất đi, nhưng bản thân hắn cũng không phải là loại người bình thường, v·ết t·hương trên người ngay lập tức biến mất, ngay cả một vết xẹo cũng không để lại, cơ thể của hắn bắt đầu trở nên cứng cáp hơn.
Ở giữa mi tâm của Khương Vũ lại xuất hiện một v·ết m·áu màu đỏ xuất hiện giữa trán, v·ết m·áu này cực kỳ bình thường, không có gì lạ lùng, nhưng lại khiến cho Khương Vũ hoàn toàn thay đổi.
Khương Vũ sao bao nhiêu năm bị giày vò, không ngờ hôm nay tự bản thân giày vò mình một lần, lại có chuyển biến, chỉ là không biết chuyển biến này là tốt hay là xấu, có giúp cho Khương Vũ thay đổi hay khiến hắn càng trở nên điên loạn, u mê trong những thứ hắn nhìn thấy.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Thế Giới Không Bình Thường,
truyện Thế Giới Không Bình Thường,
đọc truyện Thế Giới Không Bình Thường,
Thế Giới Không Bình Thường full,
Thế Giới Không Bình Thường chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!