Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 79: Luyện thương


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Chương 79: Luyện thương

Xẹt! Xẹt!

Đem thương hạ xuống, Tô Thanh Phong nhìn đám hình nhân trước mặt nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Từ lúc trở lại Tô gia tới bây giờ đã qua nửa năm.

Nửa năm qua, Tô Thanh Phong một mực ở tại Tô gia, đem cảnh giới triệt để vững chắc, hơn nữa thành thạo điêu luyện vận dụng sức mạnh của mình. Mặc dù có thể vận dụng linh khí ngoại phóng giết địch, nhưng tiêu hao hơi cao, hơn nữa đối với người nắm giữ sức mạnh thân thể mạnh mẽ tạo ra tác dụng không coi là nhiều. Bởi vì linF khí ngoại phóng, nếu như cảnh giới cao một chút còn tốt, nhưng tuyệt đối không phải cảnh giới của hắn hiện tại có thể bỏ qua.

Hắn lại không giống người khác, có thể nắm giữ vũ khí tùy theo năng lực cùng thiên phú. Trừ khi là binh khí bình thường nhất, nếu không chỉ cần là linh cấp trở lên, hắn ngay cả đụng cũng không thể.

Hắn từng thử qua, có lẽ thế giới này cấp bậc binh khí không quá nghiêm cẩn, linh cấp còn tốt, nếu là binh khí bình thường, muốn biên thành bổn mạng binh khí thì cẩn không ngừng tẩm bổ cùng rèn luyện.

Hắn thử qua, đáng tiếc, vừa nhìn thấy một tia khả năng tăng lên thành linh cấp liền mẹ nó bị phản phê.

So với những binh khí khác càng mẹ nó thái quá hơn, trực tiếp khiến hắn bị thương không nhẹ. Điểm này làm hắn tự bế rất lâu, nếu không phải nội tâm cường đại, hắn thật đúng là lại không dám đụng vào binh khí.

Cho nên, hắn liền vận dụng Thiên Linh thể, tạo ra một thanh vũ khí cho riêng mình.

So binh khí bình thường mạnh hơn, so linh cấp kém hơn, chỉ có thể xem như là trung đẳng.

May mắn rằng hắn có thể sử dụng sức mạnh phủ lên tăng lên độ cứng cáp.

Dựa theo 7 năm huấn luyện, hắn sử dụng tất cả binh khí đều được, nhưng hắn rất rõ ràng, tạp mà không tinh. Sử dụng để ám sát giết địch, hàng dùng một lần thì được, chứ muốn chuyên tinh lại xa xa không đạt tới.

Hắn suy nghĩ rất lâu, ban đầu muốn dùng kiếm, dù sao có nam tử nào hồi nhỏ liền không có mộng làm đại hiệp đâu.

Nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi đi, hắn không xứng.

Dù sao luyện kiếm, tâm phải kiên định, thẳng tiên không lùi. Hắn không phải loại người này, luyện cũng phí công.

Hắn muốn dùng côn, dù sao côn được xem như là vũ khí chỉ tổ, mọi loại vũ khí đều có xuất xứ từ côn, nhưng đáng tiếc, thân thể hắn không sức mạnh không đủ.

Đao cũng giống vậy, cho nên cuối cùng, hắn liền tuyển thương.

Giống như dây truyền sinh mệnh hắn tạo ra cho Tô Thanh Tuyết. Thanh thương trên tay hắn cũng được tạo ra như thế, hơn nữa còn cùng hắn có một tia liên hệ, dù cho bị hủy cũng có thể trong nháy mắt tạo ra.

Ngoại hình, hoàn toàn tương tự với thương Hủy Diệt trong trò trơi genshin kiếp trước hắn từng chơi, bất kể là màu sắc hay ngoại hình đều như từ một khuôn đúc ra.

Đương nhiên, cũng chỉ có như thế, hắn cũng không có năng lực tăng thêm hiệu quả cho nó.

Về phần thương pháp, hắn cũng mô phỏng vị nham thần nào đó, dù sao sức mạnh của hắn cũng có một chút tương tự.

Tốn nửa năm mới xem như có chút thành quả.

Thương pháp nhanh, chuẩn, hung ác xem như có chút thành tựu. Dù sao 7 năm kinh nghiệm chém giết cũng không phải trưng cho đẹp. Nhiều hơn nữa liền không có ý nghĩa, dù có năng lực tạo ra hắn cũng không có khả năng chơi như vậy.

Nói cho cùng cũng chỉ là dựa vào “nhanh, chuẩn, hung ác” để rèn luyện. Thực sự thương pháp hắn vẫn chưa biết nên làm thế nào.

Xoạt!

Lúc này, một bóng người chợt hiện ra. Tô Thanh Phong nhìn qua, người tới chính là Sở Tân Nguyệt.

Tô Thanh Phong ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn lấy nàng.

“Ngươi có nửa năm không trở lại tông môn”. Sở Tân Nguyệt bình tĩnh nói.

“Nguyệt nhi…”.

Vẻ mặt Tô Thanh Phong hiện lên vẻ ôn nhu lẩm bẩm nói.

Sở Tân Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, nửa năm trước từ Hư Không Điện đi ra, Tô Thanh Phong liền trở lại Tô gia, cũng không có cùng nàng gặp mặt. Hơn nữa, nàng cùng hắn cũng chưa phát triển tới mức Tô Thanh Phong gọi nàng như thế.

Nhưng từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra được tình cảm dành cho mình.

Nàng có chút không rõ đến cùng là có chuyện gì.

“Ngươi... là gặp chuyện gì sao?”. Sở Tân Nguyệt dò hỏi.

“Không có gì, chỉ là có chút tưởng niệm”. Tô Thanh Phong hít sâu một hơi rồi mới nhẹ giọng đáp.

“Tưởng niệm? Là nhớ ta sao? Chỉ là giữa ta và ngươi, giống như còn chưa tới mức độ đó. Trước kia mặc dù ngươi đối với ta có chút ngưỡng mộ, nhưng còn chưa phát triển tới mức tình cảm nam nữ”.

“Là gặp chuyện gì để ngươi đối với ta có ý niệm này?”.

Đối mặt với câu hỏi của Sở Tân Nguyệt, Tô Thanh Phong không biết nên trả lời thế nào. Do dự trong giây lát hắn mới lên tiếng.

“Là gặp một chút chuyện, cũng nhớ tới rất nhiều thứ. Chỉ là hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết, xin lỗi”.

“...Không sao, mỗi người đều có bí mật của mình. Đúng, ngươi chừng nào thì trở lại Vạn Linh tông?”.

Sở Tân Nguyệt cỡ nào thông minh, nàng suy nghĩ một chút liền có thể đoán ra được. Tô Thanh Phong nhất định là gặp chuyện nào đó liên quan tới nàng, từ lời của hắn nói liền có thể phán đoán ra được hắn cùng nàng trước kia từng gặp, hơn nữa còn đối với mình có tình cảm nam nữ.

Chỉ là nàng không rõ, lấy tuổi của hắn, hẳn là không có gặp phải nàng mới đúng. Bất quá nàng cũng sẽ không đi hỏi, càng sẽ không đi suy đoán, bởi vì loại tình cảm kia không giả được.

Nó chân thực tới mức nàng cảm giác thực sự quen thuộc. Khả năng cao là có liên quan tới Hoa thần, nếu không khi nàng nhận lấy truyền thừa cũng sẽ không có yêu cầu đưa người quan trọng mang tới.

“Trở về tông môn? Là có chuyện gì sao?”. Tô Thanh Phong kinh ngạc hỏi lại.

“Mặc dù tông môn không có quy định không thể rời đi thời gian dài, nhưng cũng nên xin phép rồi mới đi. Ngươi tự tiện rời đi liền đã trái luật, bất quá lấy thân phận của ngươi chuyện này cũng không đáng kể”.

“Ta hỏi, chẳng qua là qua tháng sau 17 tông môn khác sẽ tới Vạn Linh tông, còn có cả hoàng thất cùng người của tam đại thánh địa tới. Lúc đó sẽ có đại hội luận võ giữa các đệ tử các tông, lấy thiên phú cùng thực lực của ngươi có thể tiến vào 10 vị trí đầu”.

“Đối với tông môn tới nói, có thể tiến vào 10 vị trí đầu là một loại vinh dự, có thể tăng lên uy vọng của tông môn, đồng thời cũng sẽ tăng lên danh vọng của ngươi”.

“Ngươi là người của Cơ Nguyệt phong, cho nên ta tới muốn hỏi một chút ngươi muốn tham gia hay không”. Sở Tân Nguyệt đáp.

Tô Thanh Phong: ...

Đường đường một vị phong chủ, liền vì chuyện này tới gặp hắn?!

Bất quá, lấy tính cách hiện tại của Sở Tân Nguyệt, xác thực có thể làm được chuyện này.

Đại hội luận võ!

18 tông!

Ánh mắt Tô Thanh Phong sáng lên.

Đây đã là toàn bộ tông môn ở Bích Lạc hoàng triều.

Còn có tam đại thánh địa.

Nội tâm hắn hiện lên một cỗ nhiệt huyết, đương nhiên, danh vọng cái gì cũng chỉ là phù vân. Cái hắn quan tâm chính là thiên tài trong Bích Lạc hoàng triều, còn có người của tam đại thánh địa.

Khả năng cao là đệ tử chân truyền, thậm chí là thánh tử thánh nữ thánh địa tới.

Hắn muốn xem xem, mình cùng những người này chênh lệch bao nhiêu.

Tham gia!

Nhất định phải tham gia!

“Ta muốn tham gia”. Tô Thanh Phong nghiêm túc đáp.

“Ta đã biết, ta sẽ chuyển lời tới tông chủ. Đúng, ngươi đây là… đang luyện thương?”. Sở Tân Nguyệt có chút khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, mặc dù quyền cước của ta không kém, nhưng chung quy không sánh được linh cấp vũ khí. Ngươi biết, ta không thể... cho nên, cũng chỉ có dùng biện pháp này”. Tô Thanh Phong bất đắc dĩ nói.

Sở Tân Nguyệt đưa tay cầm lấy thanh thương trên tay hắn dò xét, như có điều hiểu ra, nàng nhìn lấy hắn nói.

“Thứ này có thể xem như là bổn mạng binh khí, mặc dù chất lượng so với binh khí thật sự kém hơn, nhưng thắng ở chỗ tùy tâm sở dục, cũng không lo lắng vấn đề hư hại, còn có thể theo thực lực ngươi tăng lên mà lớn mạnh”.

“Rất phù hợp với thể chất của ngươi”.

Dứt lời, Sở Tân Nguyệt liền đưa tay điểm vào trán hắn một cái, một đoạn ký ức truyền vào não hải của hắn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top