Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên
Theo phía sau Hứa Dung là một cỗ xe ngựa nhỏ.
Ngoài xe A Hoàng đang cầm cương ngựa điều hướng, cả chuyến đi nàng luôn đảm nghiệm vị trí phu xe cho Bạch Diễm. Không phải là nàng không tin tưởng kẻ khác, mà là do A Hoàng rất thích cảm giác cưỡi ngựa vậy nên nữ tử này cứ khăng khăng đòi làm phu xe cho bằng được. Bên trong xe, Bạch Diễm một tay chống cằm làm cái điệu bộ yểu điệu đang nhìn ngắm cảnh quan núi rừng qua khung cửa sổ nhỏ bên cạnh.
Đối với Bạch Diễm đây là chuyến đi chơi xa nhà lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, điều này làm nàng rất là vui vẻ. Suốt khoảng thời gian quanh quẩn trong y viện với thư phòng đã làm nàng cảm thấy rất khó chịu và ngột ngạt, dù cũng thường một tháng hai ba lần được dạo chơi khắp Lục Giai thành nhưng ngắm riết rồi nàng cũng chán. Vào tuần trước phụ thân nàng có gọi nàng đến nói rằng Bạch Diễm đã đủ mười bảy có thể đến yêu địa tìm Thiên Linh Thác, một để gột rửa linh căn giúp nàng sớm bước vào con đường tu luyện hai là cùng đoàn người đi theo tìm một vật linh bảo gì đó.
Bản thân Bạch Diễm cũng chả tha thiết gì đến cái chuyện tu luyện cũng như bảo vật, cái nàng quan tâm nhất chỉ là được thoải mái tự do khám phá vùng đất mới mà thôi.
Đang ngẩn ngơ, say sưa ngắm cảnh vật xung quanh thì bỗng một giọng hát cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Một gia điệu có trầm có bổng mang theo một cảm xúc đượm buồn làm lòng người não nề cất lên ở cuối đoàn người, không đâu khác chính là từ mồm Việt Kính Thiên phát ra.
Hắn đang ngồi khoanh chân trong cũi, tay phải nắm chặt làm cái bộ dạng đang cầm mic hát. Khuôn mặt lấm lem cùng thêm thân thể trần như nhộng làm người ta có cảm giác giống như mấy tên ăn xin hay hát rong đầu đường vậy.
“ Là kẻ nào hát vậy!”- Bạch Diễm tay vén tấm lụa nhìn A Hoàng hỏi.
A Hoàng tay vẫn cầm cương không nhìn nàng mà đáp:
“ Hình như là tên tiểu tặc chủng đang hát thưa tiểu thư!”
“ Vậy sao.”
Bạch Diễm quẳng lại một câu rồi chui vào trong xe tiếp tục ngắm cảnh vật, A Hoàng thì khó hiểu chả lẽ là do tên kia làm phiền tiểu thư sao nhưng hắn hát cũng đâu có tệ. Bạch Diễm mắt thì vẫn liếc nhìn xung quanh miệng thì hơi mỉm, trông có vẻ nàng đang thưởng thức cái thứ gì đó rất mới lạ.
[Tinh! Hệ thống phân phát nghiệm vụ mới!]
“Nhiệm vụ mới sao?”
Việt Kính Thiên liền ngừng hát, vểnh tai nghe xem hệ thống này đây lại muốn phân phát cái nghiệm vụ quái quỷ gì.
[Nhiệm vụ trốn thoát! Trong vòng khoảng hai tiếng, sau khi tiến tới yêu địa sẽ có xung đột xảy ra, nhân cơ đó ký chủ hãy chớp lấy thời cơ mà tìm cách chạy thoát.]
[ Hoàn thành nhiệm vụ trốn thoát ký chủ sẽ nhận được một cơ duyên, một chìa khóa mở công năng, một vật phẩm chuyên dụng.]
“ Cái gì! Nghiệm vụ trốn thoát sao, lại còn có xung đột gì chứ?”
Việt Kính Thiên lấy tay xoa xoa cái đầu của mình mà nghĩ ngợi, theo như lời hệ thống thì khi họ đến yêu địa chắc hẳn sẽ gặp phải bất chắc gì đó, nhân thể sẽ tạo cơ hội cho hắn thoát thân.
Nghĩ ngợi thông suốt làm Việt Kính Thiên hí hửng không thôi, nãy giờ trong cũi hắn còn đang lo lắng bị đám người kia ném cho con yêu xà ăn thịt. Nay lại có cơ hội trốn thoát lại vớ thêm một đống phần thưởng làm hắn vui sướng không thôi, đầu còn đang khấn trời khấn phật phù hộ độ tri cho hắn.
“ Ơn giời! Lão tử sắp thoát c·hết rồi.”- Việt Kính Thiên cười khanh khách thì thào.
[ Tinh! Hệ thống xin nhắc nhở nếu nhiệm vụ thất bại ký chủ sẽ bị kẻ xấu s·át h·ại, mong ký chủ hết sức tập trung!]
Liến thoắng trong đầu Việt Kính Thiên giọng nói nhắc nhở máy móc vang lên, sắc mặt hắn từ vui mừng lại chuyển sang tái như đít nhái.
“ Con mẹ nhà nó! Chạy thất bại là liệm sao, này là game một mạng không có nút restart lần hai à.”
Việt Kính Thiên trợn mắt vò đầu suy nghĩ cách sống sót, hắn đang tưởng tượng ra đủ các thứ tình huống có thể xảy ra. Nào là bị yêu thú tập kích c·hết cả nùi, nào là cường giả thực lực cường đại hỉ mũi c·hết cả đám hoặc gặp phải đạo tặc bao vậy g·iết cả lũ, vân vân và mây mây.
Mặc cho Việt Kính Thiên đang chìm đắm trong những hoang tưởng của mình, đoàn người vẫn tiếp tục băng qua cánh rừng.
…
Độ hai canh giờ trôi qua, nhóm người cứ thế an toàn vượt qua con đường hiểm trở mà tiến tới yêu địa.
Trong cũi Việt Kính Thiên trông thấy một cảnh tượng rất chi là huyền ảo, chỉ thấy phía trước là một tế đàn to lớn hình tròn bên trên có khắc vô số các hoa văn uốn lượn trông rất kì dị. Đối diện tế đàn là một cửa hang động nhỏ bị nhiều sợi dây leo bám quanh, bên trên không trung là một dòng thác nước màu xanh biếc đang từ những đám mây mờ ảo chảy xuống ngọn núi ở phía bên dưới.
“ Ô mai gót! Ta đây là đến bồng lai tiên cảnh sao?”- Việt Kính Thiên kích động thốt lên.
Không chỉ hắn có cảm giác như vậy, mà rất nhiều người ở đây bao gồm cả Bạch Diễm cũng đang ngây ngất trước cảnh quan có một không hai này.
Hứa Dung thì sắc mặt không chút thay đổi, không phải là hắn không thấy nơi đây đẹp mà là do hắn đã làm qua bao nhiêu cái nhiệm vụ tìm bảo vật cũng đã nhìn thấy vô số yêu địa nên làm bản thân y lấy làm bình thường.
Để tránh tốn thời gian Hứa Dung trực tiếp sai người dẹp bỏ các cỏ dại cản đường mà tiến vào trong, hắn xuống ngựa liền đi thăm dò cảnh vật xung quanh.
“Keng!”
Hứa Dung chém một nhát kiếm thật mạnh vào một tảng đá nhỏ trên tế đàn, nhát chém nhanh chóng cộng thêm lực tay khỏe mạnh của hắn đã dễ dàng tách bỏ lớp đá bên ngoài. Đôi mắt Hứa Dung chợt lóe sáng khi nhìn thấy bên trong của tảng đá, chỉ thấy một luồng sáng vàng nâu tỏa ra óng ánh phản chiếu với ánh nắng mặt trời làm người ta cảm thấy chói mắt.
“ Vận khí Hứa Dung ta thật là quá tốt! Không ngờ đá ở đây lại chứa Thiết Tinh bên trong. Người đâu tất cả tập trung dồn toàn bộ các tảng đá xung quanh tế đàn lên xe cho ta, còn nữa hai tên kia mau áp giải tên súc sinh cùng Bạch Diễm tiểu thư tiến vào cửa hang. Nhớ kĩ trói chặt tên này vào, rồi đẩy hắn lên trước dẫn đường để tránh cạm bẫy bên trong.”
Hứa Dung một tay cầm kiếm một tay chỉ chỏ ra lệnh cho đám binh lính làm việc, Bạch Diễm cùng A Hoàng xuống xe tiến tới chỗ hắn dò hỏi chút chuyện. Trong khi đó hai tên lính nhanh chóng mở cửa cũi lôi Việt Kính Thiên ra ngoài, chả đợi hắn lên tiếng một cái thòng lọng cuốn chặt lấy cổ và hai tay hắn làm Việt Kính Thiên chả khác cún con trông nhà là mấy.
“Hứa sư huynh! Tại sao lại đưa tên tiểu tặc này đi cùng chúng ta vào trong?”- Bạch Diễm nhìn Hứa Dung hỏi.
“ Vốn dĩ ta tưởng khi đến đây sẽ gặp loại yêu thú nào đó canh giữ yêu địa không ngờ lại chẳng có con nào, coi như tên này may số. Nhưng Bạch sư muội khỏi lo! Ta đã sai người trói hắn lại tí nữa đưa hắn lên trước dò đường, khi xong việc trở về thì quẳng bừa vào một yêu động nào đó cũng đủ giúp muội xả hận.”
Hứa Dung ôn tồn giải thích với Bạch Diễm, căn bản là hắn cũng muốn Việt Kính Thiên phải c·hết nhưng ở đây không có yêu thú thì đành chịu, còn nếu lôi hắn ra chém thì lại quá hời cho y rồi.
“ Vậy ngài không định đi cùng chúng ta sao?” -A Hoàng nhíu mày hỏi.
“Không cần thiết phải vậy, hang động quá bé không đủ chỗ cho quá nhiều người vào hơn nữa bên trong hầu như sẽ chẳng có gì nguy hiểm nên không cần quá lo sợ. Còn ta đây phải trấn giữ cửa hang bên ngoài, nhỡ đâu lại có yêu thú t·ấn c·ông đánh sập cửa hang thì biết làm sao.”
“ Hứa sư huynh nói đúng, vậy chúng ta nhanh chóng vào trong rồi trở ra ngay.”- Bạch Diễm thấy Hứa Dung nói có lý liền cùng A Hoàng rời đi.
Thực chất không có chuyện cái hang quá bé mà không thể quá đông người vào và cả việc yêu thú tới t·ấn c·ông cũng khó có thể xảy ra. Nên biết một hang động của yêu địa ít nhất bên trong phải rộng hơn 20 mét chưa kể còn có rất nhiều lối đi thông một hướng, hai là yêu địa này đã được binh lính dò xét hầu như trong phạm vi trăm dặm sẽ chả có con yêu thú cường đại nào tới đây cả, mà nếu có thì cũng chưa chắc nó đã cuồng bạo đến nỗi đánh sập dược cửa hang siêu cứng này. Chỉ cần thấy các tảng đá dưới tế đàn đã chứa toàn Thiết Tinh bên trong thì chắc chắn cả cái hang động này cũng chứa dặc các Thiết Tinh, Thiết Tinh trong tâm trí của người tu luyện là loại khoáng sản cứng rắn nhất chuyên được dùng làm pháp khí và các công trình lớn cho thấy sự bền bỉ của nó. Cái này có cho mấy chục con yêu thú đánh gãy cả tay cũng khó mà nứt được nói chi đến đánh sập, trừ khi là gặp phải địch nhân có tu vi cỡ Cường Thân thì mới có thể phá vỡ được toàn bộ miệng hang.
Tất cả những lời nói trên của Hứa Dung thật ra toàn là nói xạo mà thôi, mục đích của hắn là nhân lúc này phải tập trung gom góp toàn bộ số Thiết Tinh còn lại như vậy khi về hắn có thể kiếm được một mớ kếch xù rồi. Hơn nữa theo kinh nghiệm của hắn bên trong hang động sẽ chẳng có gì thật ra bên ngoài mới là nơi ẩn giấu các báu vật, dị bảo thế nên hắn đương nhiên sẽ tập chung ở ngoài tìm kiếm cơ duyên hơn.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Lão Tử Là Việt Kính Thiên,
truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên,
đọc truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên,
Lão Tử Là Việt Kính Thiên full,
Lão Tử Là Việt Kính Thiên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!