Lão Tử Là Việt Kính Thiên

Chương 11: Nhiệm vụ bắt đầu.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên

Trong lúc Hứa Dung mải mê tìm kiếm bảo vật thì nhóm năm người gồm Bạch Diễm, A Hoàng, Việt Kính Thiên và hai tên lính khác đã đi tới cửa hang.

A Hoàng tay phải chỉ chỏ sai bảo hai tên vệ binh nhanh chóng dẹp bỏ các sợi dây leo đang tua tủa bọc kín lối vào, còn Bạch Diễm thì đang đứng nhìn ngó Việt Kính Thiên một thân bị trói ngồi bệt ở gốc cây bên cạnh.

“ Nhìn cái gì mà nhìn! Bộ thấy ta đẹp trai quá mà sinh lòng mến mộ đấy à.”- Việt Kính Thiên làm cài bộ anh đấy soái nói với nữ tử xinh đẹp trước mặt.

“Hừ! Thật là vô sỉ.”

Bạch Diễm đáp lại một câu khinh thường rồi quay người đi, trong mắt nàng Việt Kính Thiên đây chả khác một tên khất cái ăn xin ngoài đường chẳng qua khi nãy nhìn hắn bị trói tỏ vẻ cảm thương đôi chút. Nhưng sau khi nghe xong lời tự sướng của hắn Bạch Diễm như bị dội gáo nước lạnh vào lòng, đây là do nàng tốt bụng với người khác quá rồi.

[Tinh! Hệ thống thông báo sự kiện trốn thoát sắp bắt đầu trong vòng…]

“ Ôi mẹ ơi! Cuối cùng nó cũng tới rồi, ta phải trốn thôi. Bỏ mẹ cái dây này trói chặt quá không di chuyển được.”

Việt Kính Thiên hốt hoảng đứng lên dựt dựt cái dây đang bị buộc vào gốc cây bên cạnh, hành động của hắn vô ý lại khiến Bạch Diễm chú ý.

“ Tiểu tặc! Ngươi làm gì đấy?”- Bạch Diễm tò mò hỏi.

Nàng đang thầm nghĩ tên này vừa nãy còn đang ngồi yên dưới đất sao giờ đây lại như trâu điên thế này, quả là tên này có bệnh thật.

Việt Kính Thiên cả người đỏ rực đang cố gắng cựa quậy nhằm thoát ra khỏi sợi dây.

[ Tinh! Còn 1 phút…]

“ Mỹ nhân làm ơn làm phước thả ta ra được không?”

“ Không được! Thả ra ngươi chạy mất thì sao?”



[Còn 56 giây…]

“ Ta không chạy! Ta hứa! Mau thả ta ra không c·hết cả lũ bây giờ.”- Việt Kính Thiên nôn nóng nói.

“ Ngươi nói nhăng nói quậy gì vậy ai c·hết, có ngươi c·hết ấy.”

Bạch Diễm chống tay vô nạnh tỏ cái thái độ bà đây tin ngươi chắc nói với Việt Kính Thiên, nàng ta nghĩ đây chỉ là cái chiêu trò của nam nhân này nhằm lừa gạt nàng mà thôi.

“ C·hết tiệt! Nha đầu ngốc c·hết thật đó!”- Việt Kính Thiên trăn trối nhìn Bạch Diễm nói lớn trong khi cả cơ thể đang cố gồng kéo đứt sợi dây.

[Còn 8,9,7,6,5,…]

“ Phựt!”

Tiếng đứt của sợi dây cất lên cùng với lời đếm giờ của hệ thống, chỉ thấy Việt Kính Thiên hai tay tứa máu, đã dựt đứt được sợi dây trói trước sự ngỡ ngàng của Bạch Diễm.

[2..1! Sự kiện bắt đầu! Chúc ký chủ suôn sẻ!]

Lời hệ thống vừa dứt thì bỗng một tiếng thét lớn không rõ từ đâu cất lên.

“TẤT CẢ XÔNG LÊN GIẾT SẠCH BỌN CHÚNG CHO TA!”

Tiếng hét vang lớn làm cả đám người Hứa Dung giật mình, thoáng cái tất cả vệ binh đều đồng loạt nhanh chóng rút kiếm ra săn sàng giao chiến.

“ Bùm!”



Một luồng uy áp khổng lồ vang lên kéo theo một toán ba tên lính b·ị đ·ánh bay ra, làn khói bụi dần biến mất một loạt các thân ảnh bắt đầu lộ diện.

“ Chậc! Cái cảnh xuất hiện này sao giống mấy bộ siêu nhân mình hay xem vậy, rất chi làm màu nha.”- Việt Kính Thiên cảm thán nói.

Làn khói biến mất, hàng loạt người thân mặc hắc phục hiện ra. Việt Kính Thiên trông ra cũng độ khoảng hơn hai mươi người, tên nào tên đấy cũng cầm trên tay hai chiếc kiếm ngắn màu đỏ, bộ dạng rất giống mấy tên thích khách và ninja mà y hay xem trên phim.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Những âm thanh cắt xé không gian cất lên, các bóng đen lao vun v·út tới đám người Hứa Dung, chỉ vỏn vẹn hai giây đã c·ứa c·ổ năm sáu tên vệ binh. Cứ thế chưa đầy một phút cả thảy hơn hai mươi người bên phía Hứa Dung ngã xuống, một bóng đen len lỏi vụt tới vung kiếm nhắm cổ Hứa Dung mà chém.

“ Keng!”

Hứa Dung một kiếm đỡ lấy, nhanh chóng hắn xoay người đá một kích vào người áo đen đẩy đối phương ra xa. Không mất quá nhiều thời gian, Hứa Dung bật lên không trung tung ra một kiếm nhanh như chớp chém ngang người tên kia. Máu tươi bắn ra, lưỡi kiếm sắc nhọn cứ thế xuyên qua thân thể đối phương mà cắt làm đôi.

“ Hừ! Có Hứa Dung ta đây kẻ nào muốn tìm c·hết.”

Hứa Dung đáp xuống mặt đất, tay phải vẩy kiếm, tra vào vỏ tỏ ra cái thần thái uy vũ vô cùng. Các vệ binh thấy vậy thì hồ hởi nhìn hắn, cái tên này một tay g·iết địch đúng là quá nhanh đi.

“ Không hổ là thiên tài xếp hạng thứ mười năm của Lục Giai thành.”

“ Hứa đại nhân đúng là mạnh mẽ.”

Vài ba tên đồng loạt tung hô Hứa Dung lên tận trời xanh.

“ Các ngươi là ai? Tại sao lại t·ấn c·ông bọn ta? Là ai sai khiến các ngươi? Khôn hồn khai mau ta còn tha cho một con đường sống.”



Hứa Dung tâm cao khí ngạo quát lớn với đám người hắc phục phía đối diện. Y đang nghĩ xem là thế lực nào lại dám t·ấn c·ông vệ binh đoàn của hắn, phải biết trên y phục của bọn hắn đều có khắc kí hiệu đầu hổ biểu tượng đặc trưng của binh lính Lục Giai thành. Chả có nhóm c·ướp nào lại ngu đần đến độ t·ấn c·ông binh lính cảnh vệ của Lục thành cả, theo hắn nghĩ có thể đây là do một thế lực ngoại đạo nào đó sai khiến.

“ Hừ tiểu tử! Có chút bản lĩnh mà cũng dám lớn lối với ta, khôn hồn thì mau giao nộp nữ tử kia cho ta thì may ra ta sẽ chừa ngươi cái mạng.”

Giọng nói có phần trầm cất lên tiếp đó một thân ảnh cao lớn bước ra từ đám người hắc phục, tuy cơ bản hắn vẫn trông giống những tên còn lại duy nhất chỉ thấy đôi mắt sắc lẹm đầy vẻ c·hết chóc là nổi bật hơn hết.

“ Vậy là ngươi nhắm vào Bạch Diễm sư muội! Hừ ngươi có biết cha nàng là ai không?” - Hứa Dung cau mày hỏi.

“ Là Bạch Giả tiên nhân! Ta đây rất rõ là đằng khác, không nhiều lời ta chỉ cần mạng của nữ tử kia ngươi có chịu giao ra hay không?”

“ Dựa vào ngươi mà cũng muốn động tới nàng, muốn c·hết! Người đâu lên hết cho ta!”

“ Đúng là ngu xuẩn!”

Tiếng hô vừa cất lên thuộc hạ của hai bên lao vào chém g·iết lẫn nhau, Hứa Dung và hắc y màu đen khi nãy liền đứng ra một góc dự định đấu tay đôi.

“ Bạch sư muội chớ lo, Hứa huynh sẽ xử lí tên này nhanh gọn!”

Hứa Dung ngoảnh đầu nhìn về phía Bạch Diễm hét lớn đầy tự tin, Bạch Diễm cũng vẫy tay tỏ vẻ đồng ý làm Việt Kính Thiên khóe miệng co giật đôi chút.

“ Con mẹ nhà nó! Các ngươi đây là uyên ương một cặp à có cần phải phát cẩu lương trước giờ thi đấu không.”- Việt Kính Thiên thầm mắng trong lòng.

Căn bản suy nghĩ này của Việt Kính Thiên cũng chưa hẳn là đúng vì chỉ có mình Hứa Dung là thích thôi, còn Bạch Diễm đây là ngưỡng mộ hắn chứ cũng chả có nảy sinh tình cảm gì với hắn. Hứa Dung đối với nàng cũng coi như ca ca vậy, từ thủa mười tuổi hắn đã được phụ thân nàng dìu dắt giúp tu luyện công pháp thế nên cũng coi như quen biết từ bé. Bởi vậy Bạch Diễm với Hứa Du·ng t·hường xưng huynh gọi muội thực chất chỉ là tình anh em đơn thuần, chứ với nàng nó không tới mức là tình cảm nam nữ.

“ Ta đây không nhiều lời chấp ngươi ra tay trước để kẻo thiên hạ đồn ta không độ lượng.”- Hứa Dung làm bộ chính nhân quân tử nói.

Hắn trước đã được Bạch Giả tiên nhân chỉ cho một loại bí kíp có thể dựa vào phỏng đoán cơ thể mà biết được tu vi của người đó, chỉ cần thực lực bản thân đủ cao thì có thể đoán được không hơn không kém chín phần chính xác. Hứa Dung sau khi quan sát sơ bộ đã đoán được người kia chỉ mới đạt đến Luyện Thể Ngũ trung kỳ còn kém hắn tới ba cấp, thế nên hắn mới làm ra cái bộ cao thượng nhường đối phương để làm màu cho Bạch Diễm xem.

Việt Kính Thiên đứng xa trông thấy cái màn này cũng cạn con mẹ nó lời, cái này sao trong trí nhớ của hắn lại giống mấy câu nói của bọn nam phụ óc đậu đi tìm đường c·hết quá vậy.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lão Tử Là Việt Kính Thiên, truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên, đọc truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên, Lão Tử Là Việt Kính Thiên full, Lão Tử Là Việt Kính Thiên chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top