Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 94: 112


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Không giống với Nghiêm Ngộ trời sinh tuấn mỹ tà khí, Tuân Xuyên lại đẹp đến lộ liễu, ngạo mạn, tùy ý, dù cho hiện tại đã biến thành quỷ, gương mặt mơ hồ vẫn có thể nhìn ra mấy phần sức trẻ lúc còn sống.

Cậu mở một cúc áo, cổ thon dài, eo gầy gò, vẻ tái nhợt trên da che lấp đi một tầng xanh của tử khí, rồi lại mang theo một dạng xinh đẹp khó mà nói nên lời, như diễm quỷ lấy mạng người.

Mười ngón tay Tuân Xuyên luồn qua tóc Nghiêm Ngộ, cảm giác mát mẻ lan tràn đến sau gáy của hắn, thuận theo sống lưng đi xuống. Tuân Xuyên cúi người một chút, tới gần, quanh thân mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, nào ngờ lúc này Nghiêm Ngộ bỗng nhiên nghiêng đầu, cái hôn lạnh lẽo liền vô tình đặt lên má hắn.

Tuân Xuyên lạnh lùng giương mắt, siết chặt đầu ngón tay, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Nghiêm Ngộ bấm quyết đánh đuổi. Thân hình trong nháy mắt hóa thành hắc khí tứ tán, lần thứ hai ngưng kết thành hình dáng ở chỗ cách hắn ba bước.

Nghiêm Ngộ tự nhận không thể tài cao gan lớn như Ninh Thải Thần, đầu ngón tay hắn tản ra kim quang, giương mắt nhìn Tuân Xuyên mang theo thứ tình cảm không rõ cười cười, sau đó đứng dậy đi xem cho rõ ngọn ngành, ai biết mới vừa kéo cửa ra. Dì họ Tiền ở cách vách đã nhanh hơn hắn một bước, khoác áo trực tiếp dậm chân bịch bịch chạy lên lầu đi, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Bà *** thứ hồ ly tinh, không muốn cho người ta yên à. Tối rồi để cho người ta ngủ hay không, bà đây không thể không bẻ gãy chân mày!”

Lầu ba có vài hộ, hiển nhiên đều nghe được động tĩnh vừa nãy, mọi người dồn dập mở cửa, ở cùng một chỗ nơi xì xào bàn tán, tiếng châm biếm không ngừng vàng. Dì Tiền là quả phụ đanh đá ở con đường này, Tiểu Tô thân hình nhỏ nhắn kia sao thắng được bà ta, một lát nữa sẽ có kịch hay để xem rồi.

Nghiêm Ngộ cũng là một kẻ hóng trò vui, hắn chừa một khe hở ở cửa, dựa vào bên tường lẳng lặng động tĩnh bên trên. Lúc này một cơ thể lạnh lẽo, lặng yên dán lên phía sau lưng hắn, đem cằm đặt ở bả vai của hắn.

Tuân Xuyên khi còn sống thích nhất làm như vậy.

Nghiêm Ngộ đặt mọi sự chú ý ở trên lầu, khi nhận ra bả vai nằng nặng, cơ hồ làm theo bản năng, đưa tay xoa xoa hai má Tuân Xuyên, người ở sau hơi híp mắt lại, cọ cọ hõm cổ hắn.

Bàn tay lạnh băng, không giống với người sống, Nghiêm Ngộ phản ứng lại, hô hấp trong chốc lát ngưng trệ, sau đó lặng yên thu tay về, lẳng lặng buông xuống.

Trên lầu truyền tới giọng chửi bậy cao vút của thím Tiền, mà bên trong phòng Tiểu Tô, tiếng động vẫn còn, thím Tiền thấy cô ta không đáp, hình như đã giận, trực tiếp đạp lên nghe phịch một tiếng. Thím quen làm việc nặng, tòa nhà đã cũ, một cước này khiến cách cửa mở bung ra.

Cánh cửa đập lên tường, phát ra tiếng dội trầm thấp.

Mọi người nghe tiếng, ánh mắt sáng lên, lường trước hai người này nhất định sẽ đánh nhau, ai nấy đều chen ở chỗ rẽ lên lầu kéo cổ dài ra để hóng chuyện. Chẳng hiểu sao, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng Tiểu Tô truyền đến một tiếng rít gào thê thảm. Ngay sau đó thím Tiền tè ra quần từ bên trong phòng chạy ra, thảng thốt đến dép lê cũng rớt hết một cái: “Không không không… Không xong rồi! Chết người! Ối giời ơi, mẹ ơi! Con hồ ly máu thịt bầy nhầy nằm ở dưới sàn, ruồi bọ kéo tới cả!”

Bởi vì số bốn là một con số không may mắn, chỉ có hai nhà ở, một nhà tháng trước mới chuyển đi, còn lại là nhà Tiểu Tô, cô ta bình thường ban ngày ngủ ban đêm ra, trắng đen điên đảo, hiếm khi cùng hàng xóm trò chuyện, chết ở nhà ít nhiều đã nửa tháng, mà bây giờ mới bị người phát hiện.

Cảnh sát rất nhanh tới phong tỏa hiện trường, pháp y tiến hành khám nghiệm hiện trường, nhân viên công tác đem thi thể Tiểu Tô đi, Nghiêm Ngộ chen vào bên trong đám người, hai mắt xẹt qua, xuyên thấu qua túi thi thể màu đen, nhìn thấy nữ thi thối rửa mặc quần đỏ, mơ hồ có thứ tanh tưởi bay tới.

Thứ mùi này mấy ngày trước xuất hiện ở trong hành lang, bác gái chủ nhà trọ bị hun tới không chịu được, nhiều lần ép buộc dụ dỗ Nghiêm Ngộ giúp quét tước vệ sinh, bởi vì gần đó có bãi rác, cũng chẳng ai không nghĩ nhiều, sao biết được đó là xác thối.

Thím Tiền bị dẫn tới cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, các gia đình bên dưới xem trò vui cũng viết ghi chép đơn giản, đi qua đi lại đến nửa đêm mới yên tĩnh, nhưng mà cảnh sát vừa rời đi, thì bác gái chủ nhà trọ liền bị vây kín.

“Chị Viện, chỗ này tà quá, tụi em rõ ràng nghe thấy tiếng ầm ĩ trong phòng Tiểu Tô, sao cổ lại chết được?! Hay là ma quỷ lộng hành?! Không xong, không xong, tôi phải dọn nhà.”

“Đúng đúng đúng, dọa người quá, tôi thấy chỗ này âm khí nặng lâu lắm rồi, Tiểu Tô chết thảm như vậy, chắc là thành oan hồn bất tán rồi, ngẫm lại thấy sợ quá, tôi về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày đây.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói một lát, đơn giản là muốn dọn nhà, có mấy người thậm chí ngay cả tiền đặt cọc cũng không cần, bắt đầu thu thập hành lý dự định tìm nhà trọ qua đêm. Bác gái chủ trọ khóc không ra nước mắt, khuyên không được giữ không xong, kết quả vừa nhấc mắt, phát hiện Nghiêm Ngộ khoanh tay dựa vào khung cửa xem trò vui, lúc này bà nhào tới.

Bác gái giọng đầy phàn nàn nói: “Tiểu Nghiêm à —— “

Nghiêm Ngộ giơ tay ngăn bà ta lại: “Bà yên tâm, tôi không chuyển đi.”

Chủ trọ nghe vậy vui mừng vô cùng, cảm động đến nước mắt tuôn ra, đang muốn nói cái gì đó, chỉ nghe Nghiêm Ngộ nói: “Giảm tiền thuê nhà.”

Nghiêm Ngộ nói: “Không giảm tiền thuê nhà, tôi cũng sẽ chuyển.”

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cách náo động bên ngoài, Nghiêm Ngộ nộp tiền thuê nhà, trong túi còn dư mấy trăm tệ, xem như là niềm vui bất ngờ, hắn nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh Tuân Xuyên ở trong phòng, lường trước đối phương hẳn đã rời đi, trực tiếp tắt đèn ngủ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vừa vặn là nửa đêm mười hai giờ, trong bóng tối, gối bên cạnh người Nghiêm Ngộ hơi sụp xuống, chăn mỏng trên người bị một nguồn sức mạnh vô hình nhấc lên, sau đó liền lặng yên rơi xuống.

Nghiêm Ngộ không biết mơ tới cái gì, ở trong mộng vô cùng không yên ổn, tay để ở bên người có lúc không tự chủ mà căng thẳng, sau một hồi mới thư giãn được, mãi đến khi một cơ thể mang theo cảm giác mát mẻ, dùng một loại tư thế thân thuộc dựa vào lồng ngực hắn.

Có vài thói quen là khắc sâu cốt tủy, thời gian cũng không làm nó biến mất, dù sống hay chết cũng chẳng phai nhạt.

Nghiêm Ngộ chưa thức, lại theo thói quen ôm người kia vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu cậu, tìm một tư thế thoải mái, ở sau lưng cậu, hắn như trấn an mà vỗ vỗ hai lần, lúc này mới tiếp tục ngủ say, lông mày nhíu chặt cũng vô thức mà giãn ra.

Cũng chẳng nhớ rõ đã bao lâu rồi, không ôm nhau thoải mái như thế…

Mặt trời không chỉ tượng trưng cho ánh sáng, cũng là lúc để tỉnh mộng. Sáng sớm, một tia ánh sáng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chênh chếch chiếu lên mí mắt Nghiêm Ngộ, đầu ngón tay hắn hơi rung, sau đó tỉnh lại, mở mắt ra, theo bản năng tìm người bên cạnh, bàn tay lại chạm vào một khoảng không lạnh lẽo.

Yên tĩnh đến đáng sợ.

Vào lúc này, ai cũng không hiểu nét mặt của Nghiêm Ngộ, hắn dừng lại trong chốc lát, sau đó lấy quần áo từ đầu giường, xuống giường vào nhà tắm rửa mặt.

Ở những nơi nhỏ, nhiều người biết thì khó giữ bí mật, trong một đêm tin tức truyền khắp mười phố tám hẻm. Sáng sớm, lúc xuống lầu, chỗ thang lầu đã bị các gia đình dọn nhà chặn đến khó tìm chỗ đi, bên này đẩy ra một cái bàn, bên kia quăng ra cái chăn bông, mấy công ty dọn nhà làm rùm beng, tranh xem ai đi trước.

Tay Nghiêm Ngộ đẩy một cái, trực tiếp đạp lan can mà phóng qua đống đồ chen chúc lộn xộn này, như thường ngày, ở trên cầu vượt bày sạp đoán mệnh, tới gần hoàng hôn mới về nhà.

Qua một ngày, các gia đình trong tòa nhà cũng đã đi dọn đi bảy tám phần, lúc Nghiêm Ngộ lên lầu, bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng, một cái lon leng keng lăn xuống thang lầu, góc tường là rác mà người khác dọn nhà để lại.

Nghiêm Ngộ ngẩng đầu, ở khúc quanh tình cờ gặp một vị cảnh sát nữ từ lầu bốn đi xuống, hắn dùng chìa khóa mở cửa, lại bị đối phương gọi lại.

“Xin chào, phiền anh một chút, mấy người sống ở đây đi đâu rồi?”

Nghiêm Ngộ cũng không quay đầu lại nói: “Dọn đi rồi.”

Nữ cảnh sát thấy dung mạo hắn xuất chúng, hai má ửng đỏ, mà sắc mặt Nghiêm Ngộ lại tái nhợt quá mức, giống như mang bệnh trong người, một đôi mắt tĩnh mịch âm trầm, làm tăng vẻ biến thái.

Nữ cảnh sát hoài nghi hỏi: “Bọn họ đều chuyển đi, sao anh không chuyển đi?”

Nghiêm Ngộ nói: “Tôi nghèo, không còn lựa chọn nào khác.”

Nữ cảnh sát nghe vậy nhịn không được mà vui mừng, cảm thấy hắn rất thú vị: “Anh như thế sao mà không có vợ, quá thảm rồi.”

Nghiêm Ngộ quay người nhìn về phía cô, chỉ thấy khúc quanh lầu bốn chẳng biết lúc nào có một cô gái váy đỏ đi chân trần, nửa người trên biến mất trong bóng tối, không thấy rõ mặt, trông quỷ dị.

Nghiêm Ngộ nhìn chằm chằm chỗ đó, sau đó tựa cười mà không cười nói: “Vâng, thảm lắm, cô có muốn mời tôi ăn bữa cơm không?”

【 keng… Xin… Xin kí chủ không bám váy phụ nữ… Nếu không, hệ thống sẽ khởi động điện giật để trừng phạt… Huhuhuh nữ quỷ đó thật là dọa người, tui sợ quá huhuhuhu… 】


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top