Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 93: 111


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bà cô này lắm mồm, Nghiêm Ngộ mặc kệ bà ta, đang muốn đóng cửa, lại bị bà ta dùng chân chặn lại: “Này, trên lầu có Tiểu Tô mấy ngày rồi chưa về, điện thoại cũng không nghe, tao vẫn chờ thu tiền thuê nhà, mày thấy nó thì bảo nó nhắn cho tao.”

Nghiêm Ngộ: “Không rảnh.”

Bà chủ trọ nghe vậy trừng mắt, khẩn trương nói: “Không rảnh cũng có phải có thời gian nghỉ chứ, cả tòa này có mày là không việc làm, không tìm mày thì tìm ai, bà đây thấy mày xa quê cũng khó khăn, tháng trước tiền thuê nhà tao thư thả đến bây giờ, đổi thành người khác tao cũng không dễ nói chuyện như vậy, giúp cái việc nhỏ cũng không muốn hả?”

Nghiêm Ngộ qua loa giơ tay, ý là sợ bà ta rồi.

Bà chủ thấy thế lúc này mới thoả mãn: “Haizz, lát quét hành lang cho sạch đi, phí điện nước tháng này tao không tính, buổi tối tao lại tới.”

Khu trọ tồi tàn này, một tháng ba mươi ngày, mười lăm ngày bị cúp điện cúp nước, chẳng ai lạ gì, Nghiêm Ngộ đóng cửa một cái, xoay người về phòng ngủ, đoán mệnh bắt quỷ và việc cực kỳ hao tổn tinh khí, ngoại trừ chậm rãi tu dưỡng hồi sức, cũng không còn cách nào khác.

Nghiêm Ngộ cảm giác như mình ngủ thẳng tới chiều, trong phòng yên tĩnh. Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong nhà, tối tăm, u tĩnh, nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình. Tay hắn từ dưới gối móc điện thoại ra, phát hiện có mấy cuộc gọi của hồ bằng cẩu hữu.

Nghiêm Ngộ không có ý gọi lại, quay tới quay lui cũng chỉ là tán gẫu, lúc này mới phát hiện Đông Tử chết rồi.

Hừng đông hôm qua, gã uống rượu say từ tiệm ăn dđi ra, ngã ra giữa đường mà ngủ, kết quả bị một chiếc xe lớn chở hàng cán chết, hai tay hai chân máu thịt be bét, gân cốt đứt đoạn, sáng nay  mới được người ta phát hiện, họ thông báo cho hắn.

Đám bạn nhận tin, ai nấy mồm năm miệng mười thảo luận chuyện này, vô cùng cảm khái gã chết trẻ quá, cũng không biết là đau lòng thật hay là giả bộ nữa.

Nghiêm Ngộ liếc mắt nhìn rồi tắt di động, mặc quần áo chuẩn bị mua cơm ăn, tới tối, đầu ven đường đều có sạp hàng chợ đêm túm năm tụm ba, náo nhiệt vô cùng, hắn liền ở dưới lầu mua một xâu thịt nước, sau đó ngồi ở một bên chờ.

Nghiêm Ngộ ở lầu ba, vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy cửa sổ phòng mình, nhưng xế chiều cả tòa nhà bị cúp điện, nhà nào nhà nấy cũng tối om, chỉ có nhà ở lầu bốn sáng sủa, vô cùng bắt mắt.

Sau cửa sổ là cô gái chủ hộ, thân hình uyển chuyển, mặc váy ngủ màu đỏ, lộ ra một mảnh lớn da thịt trắng như tuyết, làm mấy thằng du cô bên dưới dồn dập huýt sao trêu chọc, chính là Tiểu Tô mà bà chủ trọ nhắc tới.

Nghiêm Ngộ không khỏi hơi híp mắt lại, chỉ thấy cô ta vén tóc câu nhân, sau đó cách cửa sổ, ngoắc tay với một người đàn ông trung niên hói đầu góa vợ ở lầu một, ngay sau đó ông ta như bị câu hồn, lúc mọi người cười vang lơ mơ đi lên lầu.

Cũng không lâu sau, lầu bốn tắt đèn.

Nghiêm Ngộ thấy thế hơi nhíu mày, mà cũng không quản, ngồi ở dưới ăn cơm xong thì về, buổi tối bảy giờ cả tòa nhà vừa lúc có điện, hắn ngồi ở bên bàn, vừa cắt giấy, vừa vẽ bùa, vẽ hơn năm mươi tấm mới miễn cưỡng có tám tấm có thể sử dụng được.

Ánh đèn trong phòng bỗng nhiên chớp tắt, Nghiêm Ngộ cuốn lá bùa mới vẽ lên, trong lòng  đột nhiên có thêm xuất hiện thêm một người, cơ thể lạnh lẽo.

“Sao lại vẽ bùa, muốn giết em sao?”

Tuân Xuyên chẳng biết lúc nào ngồi ở trên đùi Nghiêm Ngộ, cậu thân mật ôm lấy gáy Nghiêm Ngộ, như là tình nhân nỉ non nhỏ nhẹ nói gần bên tai hắn, sau đó duỗi bàn tay tái nhợt, lấy điếu thuốc trong miệng hắn ra.

Lửa thoáng chốc tắt ngúm, làn khói còn sót lại lượn lờ bay, cuối cùng tiên tán, những động tác quen thuộc này lại khiến người ta hoảng hốt.

Không ai dám lấy thuốc lá ra khỏi miệng Nghiêm Ngộ cả.

Tuân Xuyên tình cờ gặp Nghiêm Ngộ, ở quầy bar uống rượu, lần thứ hai tình cờ gặp Nghiêm Ngộ, lại ở ghế dài hút thuốc, nhả khói trông như không vui, điểm tương đồng lớn nhất là bên cạnh hắn không có ai cả.

Tuân Xuyên như bị ma xui quỷ khiến, cầm ly rượu đi tới, đuôi mày mang theo vẻ ngây ngô đẹp đẽ chỉ thuộc về thiếu niên, dưới ánh đèn khiến người ta hoa mắt mê mẩn: “Này, sao anh chỉ có một mình?”

Nghiêm Ngộ nhận ra cậu, cầm bật lửa ở trên bàn nhưng không lấy lên, rất hứng thú hỏi ngược lại: “Cậu đồng ý ngồi chung với một người đê tiện vô liêm sỉ hạ lưu?”

Tuân Xuyên: “Đương nhiên không muốn.”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top