Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 131: 149


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tiêu Phượng Ngô không thích bị người ta khống chế, dù cho trên thực tế hệ thống cũng không tạo thành gì mầm họa đối với hắn. Sáng sớm hôm sau, hắn tới Hồi Xuân Đường, Tần Minh Nguyệt đại khái cũng có thể đoán được hắn muốn làm gì, nghĩ thầm dù sao cũng đỡ hơn du thủ du thực, y cũng không xen vào nữa.

Hôm qua Tưởng Bình An lại tới, mang theo một cân thịt lợn cùng hai vò rượu muốn báo đáp Tiêu Phượng Ngô, Tiền lang trung vui cười hớn hở ôm rượu đi, trực tiếp bỏ việc mà ngồi ở nhà.

“Đại phu, thực sự cảm ơn, nếu không phải ngài hôm qua diệu thủ hồi xuân… Mẹ ta chắc sẽ không có, ta nợ ngài một mạng.”

Mấy lần Tưởng Bình An muốn quỳ xuống dập đầu lạy đều bị Đức Quý nhanh chóng kéo lên, Tiêu Phượng Ngô vừa lúc đứng ở quầy thuốc, dùng dây thừng tiện tay gói thuốc cho gã, nói: “Tiêu ứ, bình khí huyết, ba chén nước sắc thành một chén, uống trước, uống xong mang mẹ ngươi tới khám một lần.”

Tưởng Bình An cung kính nhận, gật đầu, lại một tràng những lời khách khí mới rời đi.

Có lẽ là vì chuyện hôm qua, sinh ý hôm nay không tệ như ngày thường, có vài người bên ngoài dáo dác ngó vào, thấy Tiêu Phượng Ngô ở đó, có hai người đi tới, lần lượt xếp hàng cho hắn xem bệnh.

Tiêu Phượng Ngô giương mắt, trước mặt là vị nam tử mập mạp, giơ tay bảo đối phương đừng nói, ánh mắt quét trên quét dưới, vừa đánh giá vừa nói: “… Béo ụt ịt, môi tím, hô hấp thỉnh thoảng không thông, mặt đen, bệnh đau tim, “

Nói xong lại thấy trên vạt áo nam tử kia có dính dầu, tiếp tục nói: “Ngươi thích ăn thức ăn mặn, bớt đi, bằng không tay chân tê dại, bệnh càng nghiêm trọng, phát tác làm tim phổi đau đớn, từ trước ngực đau tới sau lưng, nhẹ thì đau đớn khó nhịn, nặng thì mất mạng cũng không kì lạ.”

Mỗi lần Tiêu Phượng Ngô nói một câu, đôi mắt nam tử sáng lên một chút, cuối cùng kích động kéo tay hắn nói: “Ai u! Trời ơi! Trời ơi! Làm sao ngài biết ta đau tim, ngài có thể cứu ta chứ!”

Tiêu Phượng Ngô thấy chất liệu y phục gã ta không tệ, nghĩ rằng gia cảnh không tới nỗi nào, rút tay ra, dùng khăn chùi chùi, sau đó dùng ngón tay bắt mặt: “Xem bệnh tính nửa xâu tiền, ta cho toa thuốc, ngươi đi cửa hàng bốc thuốc, uống trước mấy thang, xong tới tìm ta, tiền thuốc tính khác.”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

So với Thiên Kim Đường thì không mắc lắm, vẫn còn trả nổi, nam tử nhanh nhẹn giao tiền rồi đi lấy toa, Tiêu Phượng Ngô đem tiền nhét vào trong tay áo, lại thấy bệnh nhân trước mặt sắc mặt u ám, phờ phạc, ngồi ở đối diện như một con khỉ ốm, một thân đầy mùi thuốc lá, nên không tới gần.

Tiêu Phượng Ngô nhấc mí mắt, hỏi: “Muốn xem bệnh gì?”

Bệnh nhân kia ngáp một cái, thần sắc mệt mỏi nói: “Miệng đắng, có mùi, ăn cái gì cũng cảm thấy nhạt, ngài xem giùm ta với.”

“Từ xa đã ngửi thấy, le lưỡi ra, ta nhìn.”

Tiêu Phượng Ngô dùng khăn trắng che mũi miệng, đến gần nhìn một chút bựa lưỡi của gã ta, sau đó liền nhanh chóng lùi ra, thầm nghĩ đại phu thật không dễ kiếm ăn, hắn duỗi ra mấy cây ngón tay ra bắt mạch: “Nghiện thuốc phiện, lưỡi vàng dầy, dính, ở phần rìa lưỡi có dấu răng sâu, đây là thấp độc, trên lưỡi có ứ vết, là phản ánh bệnh của bao tử, nói rõ ra là trong bụng có máu, hơn mười năm, mỗi lần phát tác đau đớn khó nhịn, phồng lên như phụ nữ có thai, đi châm cứu.”

Đông y nói vọng, văn, vấn, thiết, một người bị bệnh gì, nhìn tướng mạo có thể đoán được bảy tám phần.

Bệnh nhân nghe vậy theo bản năng sờ bụng, mở cái miệng đầy răng vàng cười nói: “Có tài, nói không sai chút nào, trước đây ta bị người ta đâm một đao, bệnh đã nhiều năm.”

Phía sau có người xếp hàng, thấy Tiêu Phượng Ngô y thuật cao minh, cảm giác mới mẻ, có người quen lên tiếng: “Ai u, đây không phải là Tiêu Phượng Ngô sao, sao lại chạy ở đây đến, Tiêu thái gia năm đó từng làm ngự y trong đại nội hoàng cung, y thuật khá cao minh, châm mấy cái thì thuốc cũng không cần uống luôn, bệnh khỏi hẳn, tiên hoàng từng chính miệng khen.”

Thời đại này, bất luận chuyện gì dính vào hoàng gia, đều có vẻ hiếm lạ, Tiêu Phượng Ngô kéo màng, châm cho người nghiện thuốc, hắn có hiểu biết về huyệt vị, nhưng để tránh những sự cố ngoài ý muốn, bèn tra huyệt vị đồ, nhìn vừa châm.

Thằng nghiện đổ mồ hôi lạnh, không dám tùy tiện nhúc nhích: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi có phải là đại phu không! Sao huyệt vị cũng không biết, còn phải nhìn sách?!”

Tiêu Phượng Ngô vừa cầm sách, vừa châm, thần sắc bình tĩnh: “Ta xem sách, cũng không có nghĩa là ta không biết huyệt vị, có mấy người không đọc sách, cũng không có nghĩa là họ biết huyệt vị… Đừng nhúc nhích, ghim trúng tử huyệt thì ta không cứu nổi đâu.”

Bên ngoài còn bệnh nhân bệnh liên quan đến miệng, vết thương miệng mưng mủ, Đức Quý vòng tới vòng lui bên người Tiêu Phượng Ngô: “Thập Lục, ngươi châm mất bao lâu?”

Mí mắt Tiêu Phượng Ngô cũng lười vén: “Không biết, ngươi gọi sư phụ ngươi ra trị cho bệnh nhân mắc bệnh miệng đó đi, ta trị không được.”

Đức Quý hỏi: “Sao huynh biết trị không được?”


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top