Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 130: 148


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì đói tới hồ đồ, có thể khiến một cơ thể sống sờ sờ chết vì đói thì quả là một chủ nhân nhẫn tâm. Tiêu Phượng Ngô không hẳn ác như thế, huống chi, đêm qua hắn tốn không ít sức trên người Tần Minh Nguyệt, sáng sớm thức dậy liền cảm thấy không khỏe.

Ở Yến Thành, có tổng cộng ba mươi hai hiệu thuốc và y quán, đều ngẩng đầu dựa hơi Tiêu gia mà sống. Hiện tại, Tiêu gia cây đổ khỉ tan, Mẫn gia trở thành đầu tàu, nhưng mà Mẫn gia làm việc không tử tế, nắm hết tất cả đường buôn bán dược liệu trong tay, từ thấp đến cao đều e ngại thế lực nhà gã, người người giận không dám nói gì, chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng cho lành.

Sáng sớm Tiêu Phượng Ngô ăn mặc chỉnh tề, đi tới y quán ở phố Đông. Ở Yến Thành, bàn thực lực, tài lực, luận thanh danh, trước có Thiên Kim Đường của Mẫn gia, sau có Hạnh Lâm Các của Đường gia, càng không nói đến Nhất Tuyến Châm tổ truyền của Tiêu gia chữa cho vô số người, còn ngôi nhà trước mắt này rách rưới tới nổi chẳng thể gọi là y quán cho nổi, thực sự khó coi.

Trên bảng hiệu cũ kỹ, viết ba chữ Hồi Xuân Đường, nước sơn cũng tróc gần hết, bên trên hai cây cột là một bộ câu đối, màu giấy đỏ đã phai chỉ còn một chút ở góc, Tiêu Phượng Ngô quạt quạt mũi nồng mùi dược liệu, lông mày nhíu chặt, tất nhiên là có chút ghét bỏ, mà chẳng biết vì sao vẫn đi vào đây.

“Có ai không?”

Tiểu nhị ở cửa hàng ngủ gà ngủ gật bị đánh thức, thấy có khách, gương mặt tròn trịa trong nháy mắt bật cười, bước mấy bước dài đi tới, ghé vào bên người Tiêu Phượng Ngô ân cần nói: “Vị lão gia này, ngài thấy chỗ nào không thoải mái, nào nào nào, mời ngồi, ta gọi sư phụ tới đây.”

Nói xong dùng khăn lau bụi trên bàn, cao giọng gọi vào trong: “Sư phụ! Có bệnh nhân rồi! Ngài mau ra đây! Mau ra đây đi ạ!”

Nhìn vẻ kích động này, cũng không biết bao nhiêu năm rồi không làm ăn, Tiêu Phượng Ngô hối hận tới chỗ này, lòng cũng muốn đi.

Một bàn tay già nua vén tấm màn xám xịt lên, một lão già có mái tóc hoa râm, râu ria xồm xàm bước ra, lão cầm trong tay một hồ lô rượu, giọng lạc đi, khàn khàn mang theo men say: “Nào, chỗ nào không thoải mái vậy?”

Nào ngờ Tiêu Phượng Ngô từ trên ghế đứng dậy, cung kính vái chào lão một cái: “Tiền lão, Phượng Ngô có lễ.”

Tiền lang trung nghe vậy nhíu mày, nhấc cặp mắt vẩn đục kia tỉ mỉ quan sát hắn: “Ra là tiểu tử Tiêu gia, sao nào, bệnh gì mà các người trị không được?”

“Tiền lão nói đùa, cảnh ngộ của ta bây giờ túng quẩn, thật sự không còn cách khác, mong ngài cho một chén cơm, mong ngài chớ ghét bỏ.”

Tiền lang trung trước đây từng chịu ân huệ Tiêu gia, thua Tiêu lão thái gia lúc đấu thuốc, từ đó nhượng bộ lui binh, trông coi một cái y quán rách nát mà sống qua ngày, thỉnh thoảng tới Tiêu phủ đòi rượu, sau đó không biết tại sao, lại không tới nữa.

Tiền lang trung uống một hớp rượu, thấy Tiêu Phượng Ngô cười tủm tỉm, vô cùng khiêm tốn, nhấc mí mắt nói: “Ta chỉ là một tên lang trung tồi, không buôn bán gì, đòi tiền cũng không có tiền, không mời nổi ngươi đâu.”

Tiêu Phượng Ngô nói: “Một ngày ba bữa là đủ, ngài coi như mời thêm một học trò, nghiền thuốc sai vặt gì cũng được, có tiền công thì đưa, không có cũng không sao.”

Tiền lang trung bắt chéo chân, nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng vỗ hồ lô hết rượu nói: “Trước đây tổ phụ ngươi dạy ngươi nghề y, ngươi ngại bệnh nhân tanh hôi, không muốn dính vào y đạo, nhìn bây giờ xem, chẳng phải cũng theo nghề này à… Cũng được, uống của nhà ngươi nhiều rượu ngon như vậy, bây giờ cũng nên trả lại, coi như học trò đi, có bệnh nhân thì có tiền công, không có bệnh nhân sẽ không tiền công, bất quá cho một ngày ba bữa.”

Tiêu Phượng Ngô đủ hài lòng: “Tạ sư phụ.”

Tiền lang trung lắc đầu một cái, không nhận, sau đó dùng ngón tay già nua chỉ vào gã học trò mặt tròn lơ ngơ bên cạnh: “Đây là Đức Quý, đồ đệ của lão, vô dụng, vô dụng.”

Nói xong chắp tay sau lưng, đạp lên giày vải, trở về phòng.

Đức Quý bối rối, không hiểu sư phụ vừa nãy tại sao lại nhận thêm học trò, Tiêu Phượng Ngô lại xem như đã quen, vén tay áo lên ra phía sau rửa tay, sau đó từ phòng bếp mó được hai cái màn thầu ngũ cốc, nhìn Tiền lang trung ngủ trên ghế nói: “Hôm nay cơm canh của vãn bối nhờ ngài quản.”

Tiền lang trung ngáy, ngủ ngon lành.

Tiêu Phượng Ngô đi tới chính đường, thấy Đức Quý đang dùng cối mài thuốc, vừa ăn màn thầu, vừa nói: “Mấy ngày nay có bệnh nhân không?”

Đức Quý còn xa lạ với hắn, lắc lắc đầu nói: “Công tử, làm sao có khách, toàn là nhà nghèo, sư phụ chữa bệnh lại cho tiền, có lúc uống say thì cũng không trị, trong nhà sắp đói meo cả rồi.”

Tiêu Phượng Ngô không để ý lắm, chỉ vào thuốc đã mài nói: “Ngân phụ tử không thể so với gừng, xay vụn thì ba ngày sau sẽ mất hết tác dụng, nếu không có bệnh nhân, mài ít chút đi, tránh lãng phí.”

Đức Quý chỉ đơn giản là nhàn rỗi, không có chuyện gì làm, nghe vậy nhanh chóng ngừng tay, trợn mắt tròn xoe hỏi: “Công tử, huynh hiểu dược liệu sao, ai ui, sư phụ chỉ ta được một chút, mà ba ngày câu cá hai ngày nằm võng phơi nắng, ta ngơ ngác cũng không học được cái gì.”

Tiêu Phượng Ngô ăn no, hài lòng, vắt chân ngồi trên băng ghế nói: “Có biết một, hai thứ, đừng gọi ta công tử, cứ gọi ta là là Thập Lục.”

Tâm tư Đức Quý đơn thuần, nói năng chẳng dè chừng, nghe vậy kinh ngạc nói: “Thập Lục? Trong nhà huynh đứng hàng thứ mười sáu sao? Mẹ huynh sinh được nhiều ghê.”

Tiêu Phượng Ngô liếc mắt nhìn gã, lại nhắm mắt lại, chân vắt lên ghế đánh một giấc, không biết nhớ tới cái gì, liền gọi hệ thống: “Nè, mi nhìn đi, bây giờ ta có việc rồi đấy, có thể tự nuôi mình, con ma như mi cút đi, tìm người khác đi.”

Tiêu Phượng Ngô nghĩ thầm cút nhanh lên, nhanh xong việc, những bệnh nhân kia trên người không mủ thì máu, có khi còn phải róc thịt, máu chảy lênh láng, mắt còn không muốn nhìn, hắn cũng chẳng muốn trị, dựa vào Tần Minh Nguyệt nuôi mình, nằm trong nhà thong thả ung dung, dậy thì ăn, ăn no thì ngủ.

【 keng ~ kỳ hạn quá ngắn, vẫn cần tiếp tục khảo sát nhá 】

“Ngắn sao?”

Tiêu Phượng Ngô nhấc mí mắt: “Bao lâu mới dài? Một ngày? Hai ngày? Một tháng?”

【 thông thường đều là một năm trở lên, thân ái, không giới hạn, sinh mệnh chưa dừng thì vẫn phải khảo sát nha ~ 】

Tiêu Phượng Ngô nghe vậy hơi híp mắt lại, khiến người ta cảm thấy có chút hàn ý đột ngột sinh ra, tính hắn lười nhác, chẳng chịu cầu tiến, ghét nhất là bị ép buộc. Dù Tiêu gia không còn, nhưng còn có một tên đào kép nguyện ý nuôi hắn, sống cũng không tệ, chỉ là không nghĩ tới nửa đường có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra, thực sự làm người ta giận nghiến răng.

Tiêu Phượng Ngô yên lặng siết chặt nắm đấm: “Nếu như ta có thể kiếm tiền thì sao? Còn kiếm được rất nhiều, rất nhiều?”

【 thân, nếu như là dựa vào sức lao động của mình, hợp pháp kiếm tiền, như vậy mới có hi vọng rút ngắn kỳ hạn khảo sát, nói không chừng ngài sẽ trở thành kí chủ tự lập, tự cố gắng nhanh nhất trong lịch sử, thân ái ơi, tui thích bạn rồi ~ 】


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top