Dị Giới Thương Nhân

Chương 38: Tìm kiếm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân

Chương 38: Tìm kiếm

Mùa đông ở vùng này rất lạnh, gió đông có thể biến nước thành đá trong tích tắc, nhưng khuôn mặt của Tôn Hàn lúc này chắc chắn còn lạnh hơn cả gió mùa đông.

Đang yên đang lạnh đột nhiên số hàng giá trị hơn nửa ngân khố trong bang không cánh mà bay, hơn nữa huynh đệ kết nghĩa cũng không rõ sống c·hết, một người xưa nay hô mưa gọi gió đã quen như Tôn Hàn sao có thể chấp nhận được việc như vậy.

Đám người tâm phúc thấy bang chủ mặt lạnh như đao đều tự biết khôn mà cúi rịt đầu, chỉ sợ bị đối phương nhìn không vừa mắt liền cho một đao.

Tôn Hàn chung quy dù gì cũng là bang chủ một bang, dưới trướng có hơn ngàn thuộc hạ, không tới nỗi tức giận tới mất lý trí, hắn nhảy phắt xuống ngựa, đi tới trước mặt một tên thuỷ thủ trông có vẻ vẫn khá lành lặn, trầm giọng hỏi: “ Chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng cho ta nghe.”

Tên kia là một thiếu niên mặt non nớt, bên má phải có một vết sẹo rất dài hình dạng như con rết, thần tượng lớn nhất của hắn chính là bang chủ đại nhân, chỉ tiếc trước giờ chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ chưa từng được gặp mặt nói chuyện. Bây giờ đối phương ở gây trước mắt, còn ân cần nói chuyện mới mình như thế làm cho thiếu niên xúc động vô cùng, bao nhiêu uất sức sợ hãi lập tức tuôn ra, hắn khóc lóc như mưa, mếu máo: “ Bang chủ, ngài nhất định phải báo thù cho các huynh đệ. Có một đám hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện c·ướp thuyền của chúng ta. Ngài võ công cái thế, nếu ngài ở đó nhất định có thể g·iết sạch bọn chúng!! Không như tên khốn Vương Tài, lâm trận lại một mình bỏ chạy, cuối cùng không phải vẫn là rơi xuống sông sao, đáng đời hắn lắm!!!”

“ Ngươi nói cái gì?!!! Vương đệ làm sao?” Tôn Hàn chống thanh kim đao dài gần 2m xuống đất, nhíu mày hỏi.

Tên thiếu niên ngửa đầu lên, trả lời: “ Hắn s·ợ c·hết nên một mình bỏ chạy, sau đó rơi xuống sông rồi!”



“ Hả!” Tôn Hàn nhíu mày càng chặt, âm thanh không nghe ra hỷ nộ.

Đột nhiên, không hề có chút dấu hiệu nào, hắn đột nhiên rút thanh kim đao ra, vung tay chém ngang một chém, lưỡi đao kim quang sáng chói giống như được đúc từ vàng ròng.

Tên thiếu niên chỉ kịp hứ một tiếng, cổ lập tức bị thanh kim đao chém đứt, thủ cấp bay lên cao hơn 3m, máu tươi phun ra như suối nhuộm đỏ cả bãi cát bên dưới.

Bịch một tiếng, thủ cấp tên kia rơi xuống bên bờ sông, biểu cảm trên mặt vẫn sinh động như lúc còn sống, chứng tỏ y trước khi c·hết còn không nhận ra bản thân b·ị c·hém. Cách đó mấy m, phần thân không đầu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối trên mặt cát, từ phần cổ trống không không ngừng ứa ra máu tươi đỏ chót, cả vùng không gian tràn ngập mùi máu tanh hôi không chịu nổi.

“ Huynh đệ mà ta cắt máu ăn thề, há có thể là hạng người nhát gan s·ợ c·hết!” Tôn Hàn nhìn cái xác không đầu, thấp giọng nói một câu. Vừa nói, hắn vừa khẽ vung thanh đại đao, máu tươi trên lưỡi đao liền trôi mất không còn một giọt, bây giờ hắn với chầm chậm tra lưỡi đao vào vỏ đao từ đầu tới cuối vẫn cắm trong cát.

Thanh đại đao nặng hơn 100 cân ở trong tay của hắn giống như một chiếc kim thêu tựa như, vung vẩy tự nhiên, người ngoài nhìn vào còn tưởng chỉ là một thanh đao gỗ, chỉ là những ai từng giao đấu với Kim Đao Tôn Hàn đều biết, thanh đại đao này nặng tới nhường nào, chỉ một đao thôi cũng đủ đễ chém vỡ tảng đá lớn như căn phòng, càng không cần nói tới con người làm bằng xương bằng thịt.

Trên giang hồ còn tương truyền rằng, Tôn Hàn trời sinh đã thần lực hơn người, hắn vẫn chê thanh kim đao đang dùng quá nhẹ, cầm không đủ chắc tay, chỉ khổ nỗi không tìm được thợ rèn có thể làm ra được thanh đao nào nặng hơn nên mới phải bất đắc dĩ dùng tạm.

Tôn Hàn có thể tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, dựa vào không phải là chiêu thức tinh xảo võ công cao thâm gì mà dựa vào chính là một thân sức lực như voi vùng với thanh kim đao nặng như cột đình này.



Tôn Hàn hít sâu một hơi, lại hỏi một tên thuỷ thủ khác bên cạnh câu hỏi tương tự.

Người được hỏi là một lão bá đã khá có tuổi, râu tóc đã lấm tấm bạc, lão suy nghĩ một chút rồi chầm chậm kẻ lại sự việc từ đầu tới cuối.

Toàn bộ sự việc lão kể đều là sự thực, duy chỉ có việc Vương Tài trúng tên sau đó bỏ chạy một mình rồi rơi xuống sông thành Vương Tài b·ị b·ắn lén trúng tên, sau đó cùng với thủ lĩnh đám người áo đen bơi thuyền nhỏ ra giữa sông đại chiến ba trăm hiệp, cuối cùng địch không lại lên phải nhảy xuống sông, tung tích không rõ. Còn thuyền chở hàng cùng vô số hàng hoá bên trên thì đã bị đám người áo đen lái đi rồi, chỉ biết bọn chúng đi về hướng hạ du, hiện tại không biết ở đâu.

Tôn Hàn lắng nghe từ đầu tới cuối, trong lòng thầm tính toán kẻ nào có đủ thực lực cùng với lá gan để làm ra loại chuyện này. Nếu chỉ tính trong địa giới An Nhạc Huyện này, đủ khả năng và can đảm để chọc vào Kim Đao Bang cũng chỉ có bọn chó điên Huyết Linh Môn mà thôi, chỉ là từ trước tới nay chưa từng nghe nói 3 vị môn chủ của Huyết Linh Môn có người nào giỏi tiễn thuật.

Từ phía sau Tôn Hàn, một người đàn ông đứng tuổi, râu dưới cằm dài hơn 3 thước cưỡi ngựa đi lên, hắn không hề tỏ ra sợ hãi như những người khác, điềm nhiên như không nói: “ Môn chủ, chuyện quan trọng trước mắt là phải huy động người tìm kiếm nhị bang chủ, nếu nhị bang chủ có mệnh hệ gì thì đối với bổn bang nguy hại không hề kém mất chuyến hàng này chút nào! Hơn nữa một con thuyền hàng lớn như vậy, bao nhiêu người trên đó cũng cần ăn uống ngủ nghỉ, chúng ta cứ tới những bến thuyền ở hạ du mà tìm, lo gì không tìm thấy chứ!”

“ Quân sư nói phải! Là Tôn mỗ giận quá mất khôn!” Tôn Hàn không còn bộ dạng hung thần ác sát nữa, biết nghe điều phải gật đầu nói.



Đoạn nói xong, hắn quay sang đám thuộc hạ: “ Các ngươi chia ra tìm nhị bang chủ, nếu không tìm được thì đưa đầu về đây. Còn Lỗ Túc, con lập tức cưỡi ngựa trở về tồng đà, huy động toàn bộ người trong bang tới những bến thuyền ở hạ du dò la tin tức cho ta, những việc khác tạm gác qua một bên.”

“ Nhi tử tuân mệnh!” Lỗ Túc cưỡi con thiên lý mã đen tuyền, nhận lệnh lập tức phóng ngựa chạy trở về. Hắn mặc một bộ hắc bào, hông đeo thanh trường đao vỏ đen vẽ hoa văn vàng kim, mười phần uy vũ.

Người đàn ông râu dài gật đầu, nói tiếp: “ Công tử võ công cao cường không cần nói, nhưng người tuổi còn nhỏ, chỉ sợ hành sự có sai sót, hãy để ta trở về phụ tá.”

Người này tên là Nguyên Trực, từng đỗ Hương Cống rồi làm quan, sau bởi vì đặc tội người trên cho nên mới cởi ảo quan mặc áo vải, trở thành quân sư của Tôn Hàn. Người này làm người khôn khéo, dụng tâm hiểm ác, biệt hiệu Cửu Vĩ Hồ Ly, có thể nói Kim Đao Bang gia đại nghiệp đại, toàn bộ đểu do tay một người này quản lý.

Nếu không lấy Tôn Hàn một thân cơ bắp mà không có não, làm sao có thể gây dựng nên Kim Đao Bang lớn như vậy được. Ở trong Kim Đao Bang, dù là Tôn Hàn cũng không giám dùng giọng điệu bề trên để nói chuyện với người này, càng không cần nói tới những người khác.

Lại nói tới biệt hiệu Cửu Vĩ Hồ của Nguyên Trực, có biệt hiệu này bởi lẽ lão đã từng chín lần bị các thế lực khác trên giang hồ á·m s·át, ấy vậy mà mỗi lần đều để lão thoát được, cộng thêm bản tính tinh ranh thành tính nên bị người ta gọi là con hồ ly có chín cái mạng.

Tôn Hàn nhìn Nguyên Trực cùng Lỗ Túc cưỡi ngựa rời đi, hắn lại không yên tâm cho thêm mấy tên tâm phúc võ công không tệ đi theo hộ tống, lúc này mới yên tâm bắt đầu tìm kiếm tung tích Vương Tài.

Vương Tài lúc đó trúng tên lại trúng độc, sau đó lại rơi xuống nước không thấy tung tích, nếu là người bình thường thì mười cái mạng cũng không đủ mà c·hết nhưng Vương Tài dù sao cũng là một Phàm Huyết Kỳ võ phu, sức sống không phải người thường có thể so sánh được.

Hơn 30 người của Kim Đao Bang, người cưỡi ngựa ngươi đi bộ tại dọc hai bên bờ sông tìm kiếm kỹ càng từng tấc đất, Tôn Hàn cưỡi ngựa đứng ở xa quan sát, khuôn mặt theo thời gian trôi qua ngày càng lạnh giá.

Tìm kiếm từ lúc bình minh tới lúc hoàng hôn, đã xuôi dòng tìm hơn 3 dặm nhưng vẫn không thấy tung tích của kẻ nào, đám thuộc hạ một ngày không ăn không uống, đã mệt tới mắt mờ tay run nhưng Tôn Hàn vẫn lạnh như băng đứng phía sau, tay gác lên chuôi kim đao, không ai giám lười biếng. Dù sao tấm gương của tên thiếu niên xấu số bị một đao bêu đầu vẫn còn nguyên ở đó.

Tới lúc trời đã gần như tối mịt, một tên lâu la cầm thanh gỗ mục vén đống lau sậy ra thì thấy một người đang nằm úp bên bờ sông. Không! Không thể nào khẳng định chắc chắn đây là người được, người nọ nửa trên bờ nửa dưới nước, toàn thân ướt sũng, tóc tai rũ rượi, theo nhịp nước lên xuống mà lay động không ngừng, nói không chừng là một cái xác c·hết trôi mới đúng.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Giới Thương Nhân, truyện Dị Giới Thương Nhân, đọc truyện Dị Giới Thương Nhân, Dị Giới Thương Nhân full, Dị Giới Thương Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top