Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân
Chương 39: Sắp chết
“ Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”
Tên lâu la khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi hướng đám đồng bạn bên cạnh la hét. Những người khác vốn đang mệt muốn c·hết, tìm kiếm trong vô vọng nghe vậy thì đều phấn chấn tinh thần, nhanh chóng tụ tập lại nơi này.
Tôn Hàn trong lòng đang do dự không biết nên trở về hay tiếp tục tìm kiếm, nghe tiếng truy hô cũng vội vàng cưỡi ngựa đuổi tới. Tới nơi, hắn thấy giữa đống lau sậy vàng úa quá nửa ngập trong nước nằm một người không rõ sống c·hết, nước sông lên xuống vỗ kêu rào rạt.
Những người khác không giám loạn động, Tôn Hàn hít một hơi, bước mấy bước đã tới bên cạnh người nọ rồi chầm chậm lật người này lại.
Sau khi lật lại, đập vào mắt chúng người là một khuôn mặt tròn xoa béo múp, chỉ là lúc này khôn mặt ấy trắng bệch, lưỡi thò ra ngoài miệng, hai mắt nhắm tịt, trông vô cùng kinh khủng.
“ Vẫn còn mạch đập!!”
Tôn Hàn đặt tay lên cổ Vương Tài, phát hiện vẫn còn mạch đập thật khẽ thì thở nhẹ một hơi, hét lớn, giọng nói không giấu được vui mừng trong đó.
……
Vương Phủ, tiểu viện của Vương Như Sương.
Trời đã sẩm tối, hoàng hôn chỉ còn là một vệt đỏ nhạt nơi chân trời, trông giống như vệt máu loang trên tấm vải đen, trời đất tối mịt, tiếng chó sủa vọng lại từ xa nghe như tới từ thế giới khác.
Lý An đứng trên chiếc ghế gỗ, từ trong túi lấy ra một ống trúc nhỏ màu đen. Hắn có chút khó khăn mở phần nắp của đoạn trúc ra rồi hướng phần bùi nhùi trong ống trúc phồng miệng thổi mạnh, qua mấy lượt phần bùi nhùi trong ống cháy bùng lên, hoa lửa theo gió bắn ra phía trước.
“ Châm lửa thôi cũng đủ mệt mỏi a! Nếu có một cái bật lửa liền tốt.” Lý An lắc lắc cây thổi lửa trong tay cho đốm lửa sáng hẳn, mỉm cười nói nhỏ. Hắn phát hiện bản thân ấy vậy mà có chút hồi ức cuộc sống hiện đại trước kia rồi, bây giờ mới phát hiện rất nhiều thứ trước kia coi là hiển nhiên không có gì nhưng lại vô cùng tiện dụng, chẳng hạn như cái bật lửa 5 ngàn một chiếc chẳng hạn.
Tới thế giới này rồi, may mắn mỗi lần nhóm lửa không cần lấy 2 tảng đá đập vào nhau hay là dùng thanh gỗ nhỏ ma sát vào khúc củi, nhưng dùng que thổi lửa này cũng đủ phiền toái.
Que thổi lửa hay còn gọi là Hoả Triết Tự, là một công cụ lấy lửa khá nguyên thuỷ, được chế tạo bằng cách phơi khô cành ngải cứu sau đó ngâm trong nước, sau một thời gian sẽ lấy ra dùng búa đập, ngâm lại cho đến khi mềm, cho các tua sậy bông vào và tiếp tục đập phẳng, đập xong đem phơi nắng rồi cuộn thành từng dải dài rồi cho vào ống tre, trúc có đục lỗ nhỏ. Giữa ống tre sẽ cho thêm một chút chất dễ cháy như dầu thông, than củi,….
Muốn sử dụng chỉ cần đốt cháy phần bùi nhùi trong ống tre sau đó thổi tắt, đậy nắp lại, lúc này chất cháy trong ống tre sẽ ở trạng thái nửa tắt nửa cháy, lúc cần lửa chỉ cần mở nắp và thổi mạnh, bởi vì có các chất dễ cháy nên bùi nhùi sẽ lại một lần nữa bắt lửa, dùng xong lại thổi tắt lửa và đậy kín nắp.
Tất nhiên dùng cành ngải cứu làm que thổi lửa chỉ có nhà giàu mới chịu được, dù sao ngải cứu ngoại trừ có thể làm thứ ăn ra còn là một vị thuốc thường thấy. Có thể dùng phân ngựa, giấy dầu,.... để thay thế cành ngải cứu, chỉ là hiệu quả thua xa mà thôi.
Lý An cảm thấy que thổi lửa cũng giống như bật lửa mà thôi, chỉ khác là thời hạn sử dụng của que thổi lửa rất ngắn, dù không dùng thì để mấy ngày liền tắt ngúm. Càng không cần nói tới lúc trời ẩm ướt hay là ở dưới mưa rồi.
Lại thổi mấy cái cho lửa lớn hơn một chút, Lý An vươn tay lấy phần lồng của chiếc đèn lồng đỏ treo cao nơi mái hiên xuống, sau đó thắp sáng ngọn nến bên trong rồi lại đậy phần lồng lại, chiếc đèn lồng khẽ đung đưa trong gió đêm, toả sáng lung linh.
Hắn mỉm cười quay đầu nhìn sang bên cạnh, cả một hãy hành lang dài tít tắp treo đầy đèn lồng đỏ rực, giữa màn đêm tối nghịt, đoạn hành lang giống như một con rồng lửa đang diễu võ giương oai, hình điêu khắc long phượng trên cột trụ giống như được thần tiên thổi vào sức sống, sắp sửa cất cánh bay cao, ngửa cổ thét dài. Cảnh tượng này, người hiện đại vốn đã quen với bóng đèn neong, đèn LED nhấp nháy đủ màu dù có trí tưởng tượng có siêu phàm thế nào đi nữa cũng không thể tưởng tượng tới được.
Trong lòng vui vẻ, thầm nhủ xuyên không thì xuyên không, cũng không tới nỗi tệ, Lý An đang định tiếp túc thắp sáng nốt mấy chiếc đèn lồng thì nghe được tiếng người la hét ngoài đại sảnh.
Hắn không cần phải do dự, lập tức cất ống thổi lửa vào tay áo, nhanh thoăn thoát nhảy qua lan can chạy vào trong rừng trúc bên cạnh.
Rừng trúc sớm đ·ã c·hết héo hết từ lâu, lá trúc vàng úa phủ thật dày trên mặt đất như tấm thảm, những thân trúc trọc lóc như những gai nhọn mọc trên lưng con quái vật khổng lồ, không khí đầy ủi ủ mục, không hề có chút sức sống nào.
Nhưng Lý An biết chỉ cần đợi tới mùa xuân, những thân trúc kia sẽ lại đâm chồi mọc lá, nơi đây sẽ lại trở thành rừng trúc thanh u, mỗi khi có gió thổi qua, ngàn vạn cây trúc sẽ lại khe đung đưa, phát ra tiếng sào sạt như đang hát.
Diện tích mảnh rừng trúc không lớn, đi được mấy bước phía trước đã có một bức tường đá rất cao chắn ngan. Lý An không bất ngờ chút nào, tới bên cạnh, áp tai vào bờ tường nghe ngóng.
Hắn ở Vương Phủ đã 5 năm nay, đường đi nước bước sớm đã thuộc lòng trong bàn tay rồi, sau bức tường này là tiểu viện của Vương Tài, vượt qua tiểu viện nhưng không hề nhỏ này chính là đại sảnh của Vương Phủ.
Khoảng cách từ nơi Lý An đang đứng tới đại sảng còn có khoảng hơn 200m, ở giữa có nhiều tường cao đá lớn cản trở nhưng miễn cưỡng hắn vẫn có thể nghe được người ở bên trong nói chuyện.
“ Ta đúng là bà tám lợi hại nhất trong lịch sử!!”
Lý An một bên chuyên tâm nghe lỏm mấy người trong đại sảnh nói chuyện, không nhịn được mà thấp giọng tự nhủ. Hết cách, hắn muốn hiểu thêm về thế giới mới này cũng chỉ còn cách này, nói không chừng thông qua đám đại nhân vật này trò chuyện hắn lại nghe ra cơ hội nào đó để thoát khỏi phận nộ bộc cũng không biết chừng. Cho nên 5 năm nay, Lý An rất chăm chỉ nghe trộm người khác nói chuyện, quả thật giúp hắn biết được không ít thông tin hữu ích, nhưng cũng không ít lần khiến hắn dở khóc dở cười, chỉ hận mình có thể xoá đi những thứ vừa nghe.
Hôm nay Lý An vốn cũng chỉ ôm tâm tư nghe cho biết để nghe trộm, dù sao có thể đem vào đại sảnh nói đều là chính sự. Không ngờ theo thời gian trôi qua, khuôn mặt của hắn ngày càng nghiêm túc.
Hắn nghe được có một kẻ nào đó từ An Nhạc Huyện tới đang nói chuyện với Trương Cáp, giọng điệu bề trên thấy rõ, hẳn là của một lão già vì giọng nói khàn đặc không hề có chút sức sống nào.
Lão ta không hề vòng vo tam quốc, rất trực tiếp bảo: “ Vương Tài bị người ta đánh lén, rơi xuống sông, may được bang chủ cứu. Chỉ là lão ta trúng tên, trúng độc, càng c·hết người là lão đã dùng Cuồng Huyết Đan, bây giờ đang nằm ở Thanh Trúc Y Quán, lành ít giữ nhiều, chỉ sợ sống không lâu.”
“ Bang chủ bảo ta tới gọi ngươi cùng với con gái Vương Tài vào huyện thành một chuyến, tới nhìn mặt Vương Tài lần cuối!”
Lý An nghe xong trong lòng có chút hốt hoảng, Vương Tài không phải là cao thủ số một số hai An Nhạc Huyện này hay sao? Sao đột nhiên lại bị người ta đánh lén tới sắp c·hết rồi?!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dị Giới Thương Nhân,
truyện Dị Giới Thương Nhân,
đọc truyện Dị Giới Thương Nhân,
Dị Giới Thương Nhân full,
Dị Giới Thương Nhân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!