Dị Giới Thương Nhân

Chương 37: Một quyền


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân

Chương 37: Một quyền

Vương Tài mặt cắt không còn một giọt máu, không biết vẫn là do sợ hãi hay do độc tố phát tác, lão cố ưỡn thẳng lưng, lạnh giọng hỏi: “ Các hạ là ai? Chúng ta quen nhau hay sao?”

“ Không quen!” Nữ tử váy đen nhàm chán trả lời, vừa nói nàng vừa vươn tay lấy chiếc cung tên đeo sau lưng xuống.

“ Vậy xin hỏi tại sao các hạ lại muốn dồn Vương Mỗ ta vào chỗ c·hết? Nếu như là có người dùng tiền thuê các hạ làm việc này thì chỉ cần ngươi dừng tay, Vương mỗ sẽ trả ngươi gấp đôi, thậm chí gấp năm lần. Cho dù Vương mỗ không đủ tiền tài để trả công cho các hạ thì ngân khố của Kim Đao Bang tuyệt đối sẽ đủ.” Vương Tài giống như người c·hết đ·uối bắt được ngọn cỏ cứu mạng, giọng nói nửa như thương lượng lại nửa như cầu xin.

“ Ta đúng là được người ta thuê tới g·iết ngươi! Nhưng đánh tiếc tiền công không phải là tiền, tên béo ngươi muốn dùng tiền mua mạng cũng không được. Vương Tài, còn không mau nộp mạng!!!” Nữ tử váy đen đột nhiên hét lớn một tiếng, mũi chân đạp mặt nước một cái thân hình liền nhảy lên cao hơn 3m, trong lúc thân hình đang ở trên không, nàng ta bắn ra một mũi tên hướng thẳng mũi Vương Tài.

Nếu là bình thường, đối phương ngang nhiên từ chính diện bắn tên tới như thế này thì Vương Tài dư sức né tránh được nhưng lúc này toàn thân lão bởi vì trúng kịch độc mà vô lực bủn rủn, không có một chút sức lực nào, tay chân không nghe sai bảo, khó khăn lắm mới có thể tránh được một mũi tên xuyên đầu, nhưng dù vậy phần vai phải vẫn bị mũi tên sượt qua cắt một v·ết t·hương sâu tới tận xương.

“ Mũi tên có độc!” Vương Tài nhìn v·ết t·hương trên vai mình chảy ra máu đen thì mặt vốn đã trắng bệch càng không còn một giọt máu.

“ Khốn nạn!!! Hổ không gầm ngươi lại tưởng là chó con à, lúc ta tung hoành ngang dọc giang hồ nhà ngươi hãy còn bú sữa mẹ ấy vậy mà giám hỗn lão. Con đàn bà thâm độc, ăn của lão phu một quyền!!!” Vương Tài giống như con chó già bị dồn tới đường cùng, đột nhiên da mặt đỏ ửng lên như người uống rượu, khí tức uể oải toàn thân phút chốc bị quét sạch, hai chân lão dẫm mạnh làm cho con thuyền nhỏ chìm xuống gần 1m, thân hình to lớn phóng ra nhanh như đạn pháo rời khỏi nòng.

“ Không thể!” Nữ tử áo đen vừa bắn ra một tên trúng đích, thân mình vừa rơi xuống thuyền không ngờ đối phương lại đột nhiên lao tới làm cho nàng ta hoàn toàn trở tay không kịp.

Vương Tài chớp mắt đã tiếp cận được nữ tử váy đen, hắn hai mắt trợn ngược như tượng thần giữa của, hai hàm răng cắn chặt phát ra tiếng kêu ken két, tay phải đánh ra một quyền.



Một quyền hình như bình thường không có gì lạ nhưng lại nhanh tới vô cùng, chớp mắt đã đánh thẳng vào mặt của nữ tử mặc váy đen làm cho người sau không tài nào tránh nổi.

Nữ tử mặc váy đen chỉ kịp thấy được mặt có một bóng mờ loé lên, theo phản xạ tự nhiên đưa cây hắc cung lên ngang mặt đón đỡ.

ẦMMMMMMMM!

Con thuyền nhỏ dưới chân nữ tử áo đen đột ngột b·ị đ·ánh cho chìm hẳn xuống nước, nước sông xung quanh bắn cao hơn 3m, t·iếng n·ổ giống như núi sập biển lật.

Động tĩnh quá mức to lớn làm cho chim chóc đậu trên cây ở hai bên bờ sông đồng loại vẫy cánh bay đi, đám người đang chém g·iết tới đỏ mắt trên con thuyền lớn cũng phải dừng lại hành động mà nhìn qua.

Trên mặt sông chỉ còn con thuyền nhỏ do Vương Tài cưỡi, còn hai người kia thì đã không còn bóng dáng.

Khoảng nửa phút sau, con thuyền nhỏ bị Vương Tài một quyền đánh chìm mới chầm chậm nổi lên khỏi mặt nước, tuy nhiên thuyền đã b·ị đ·ánh gãy làm đôi, vết đứt nham nhở giống như bị người ta dùng tay bẻ gãy.

Một bóng người cũng chầm chậm nổi lên, một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi mặt nước, hướng đáy nửa chiếc thuyền vỗ mạnh một cái, thân hình nữ tử áo đen liền theo đó bay v·út ra khỏi mặt nước rồi rơi xuống nửa chiếc thuyền khác nằm bên cạnh.

Nàng ta lúc này toàn thân ướt sũng, mũ che mặt đã không biết rơi đi chỗ nào để lộ mái tóc đen tuyền thật dày cùng với dung nhan, khuôn mặt nàng ta lúc này trắng bệch, khoé miệng không ngừng chảy ra một dòng máu tươi mảnh như sợi chỉ, hai mắt đỏ hoe, đầu tóc bết ướt bám chặt vào da mặt, trông có chút thảm thương.



Dù vậy vẫn không thể nào che dấu được khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, làn da trắng như mỡ đông, mũi dài cao thẳng, hai mắt to tròn rực rỡ như hai vì sao, lông mi cong như lá liễu, nói một câu mỹ nhân này nghiêng nước nghiêng thành cũng không có chút nào quá đáng.

Tuy nhiên chỉ cần nhìn thấy nữ tử này như thế nào dùng một mũi tên ép Vương Tài trọng thương mà chạy thì sẽ không còn ai giám khen nàng xinh đẹp nữa.

“ Con chó già khốn kh·iếp! Đừng để lão nương bắt được ngươi.” Nữ tử đứng trên nửa còn thuyền, tay cầm cung tên màu đen dài gần 2m, giống như hổ dữ rình mồi nhìn khắp mặt sông, đáng tiếc bốn phía ngoài trừ nước cũng chỉ còn nước, nào thấy bóng dáng của kẻ nào.

“ Khốn kh·iếp!!!”

Cuối cùng nữ tử váy đen cũng chỉ có thể vô cùng tức giận mà thấp giọng mắng một câu rồi đi lên thuyền buồm tham gia chém g·iết.

Nữ tử này cũng không biết thân phận thế nào, không chỉ tiễn thuật đã đạt tới cảnh giới bách phát bách trúng mà chưởng pháp càng đáng sợ. Thân hình nàng ở giữa đám người xuyên qua xuyên lại như chỗ không người, mỗi lần đánh ra một chưởng liền sẽ có một tên thuỷ thủ xấu số thất khiếu chảy máu đổ xuống đất, c·hết bất đắc kỳ tử.

Lấy chưởng thuật cùng với tiễn thuật lợi hại như vậy, lại còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, kỳ lạ chính là giang hồ mấy huyện xung quanh chưa từng xuất hiện tin tức gì về một người như vậy cả, nàng ta đột ngột giống như từ dưới đất chui lên rồi gây khó dễ cho Kim Đao Bang.

....

Sông chảy không thể quay đầu, thời gian qua đi không thể lấy lại, đợi tới khi đám người Kim Đao Bang nhận được bồ câu đưa tin rồi đem người tới ứng cứu thì đã là chuyện của một ngày một đêm sau.



Lúc này trời vẫn còn sớm lắm, mặt trời còn phải một lúc nữa mới mọc, cả thiên địa chìm trong trạng thái nửa mờ nửa tỏ, hai bên bờ sông tràn đầy sương mù như mộng cảnh.

Đám người Kim Đao Bang cưỡi ngựa phi nhanh ở bên bờ xông, vó ngựa hãm thật sâu vào trong bùn mềm, hơn 30 con ngựa tốt bởi vì một ngày một đêm liều mạng chạy vội mà con nào con nấy sùi cả bọt mép, hai mắt trắng dã, lưỡi thè cả ra ngoài, vừa nhìn liền biết không chống đỡ được mấy dặm đường nữa.

Tuy nhiên lúc này đám người đã không còn quản nhiều được như vây nữa rồi, chuyến thuyền này là để đem hàng qua châu khác buôn bán, giá trị vượt xa bình thường, nếu có sai sót thì Kim Đao Bang dù không bị sập tiệm cũng sẽ chẳng thể nào gượng dậy được nổi.

Cưỡi ngựa đi đầu đám người là Kim Đao Bang đương kim bang chủ, Tôn Hàn, biệt hiệu Kim Đao. Hắn là một người đàn ông trung niên tuổi đã ngoài tứ tuần, khuôn mặt hình chữ điền, hai hàng lông mày như hai thanh đao xốc ngược, một đầu tóc đen cắt ngắn, trông mười phần uy mãnh. Ngay cả con ngựa mà lão cưỡi dưới thân cũng là chiến mã đã từng trải qua trận mạc, dù những con ngựa khác đã mệt sắp c·hết nhưng nó vẫn bốn vó phi như bay, bộ lông bờm màu trắng tung bay như mây bay trong gió.

Tôn Hàn cưỡi ngựa đi đầu, bên hông đeo thanh đại đao nặng hơn 100 cân uy chấn giang hồ, mặt trầm như nước, Kim Đao Bang đã an ổn quá lâu rồi đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này, không chỉ đám thủ hạ mà ngay cả hắn cũng có chút trở tay không kịp.

Chuyện đã tới nước này, hắn biết bản thân kiểu gì đến nơi cũng đã muộn, chỉ có thể trông chờ vào vị huynh đệ kết nghĩa kia sẽ không làm hắn thất vọng.

“ Bang chủ, phía trước hình như có người!!”

Tên thuộc hạ bên cạnh trầm giọng lên tiếng kéo Tôn Hàn ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn vội tập trung tin thần nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy bên bờ sông đang nằm la liệt một đám người.

Tôn Hàn vội vàng thúc ngựa chạy vội tới, quả nhiên đám người nằm bên bờ sông là những thuỷ thủ trên thuyền chở hàng của Kim Đao Bang. Chỉ là trạng thái của đám thuỷ thủ lúc này thê thảm vô cùng, trên người bọn hắn không có một mảnh vải che thân, toàn thân trên dưới ít nhiều đều có v·ết t·hương lớn nhỏ, máu tươi đông lại bết dính hết cả vào da.

Nằm giữa đám người còn có mấy cỗ t·hi t·hể lạnh ngắt, tím tái trông vô cùng kinh khủng.

Tôn Hàn ước tính số lượng đám người, quả nhiên phát hiện ở đây chỉ còn hơn 10 người còn sống cùng với hai cái t·hi t·hể không biết vẫn là c·hết vì lạnh hay là c·hết gì chảy máu quả nhiều. So với đám thuỷ thủ trên tàu chở hàng thì không được một phần năm nữa.

Hắn nhìn quanh khắp nơi, không thấy bóng dáng thuyền chở hàng ở chỗ nào, ngay cả vị huynh đệ kết nghĩa Kim Cương Quyền Vương Tài cũng không còn nhìn thấy bóng dáng.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Giới Thương Nhân, truyện Dị Giới Thương Nhân, đọc truyện Dị Giới Thương Nhân, Dị Giới Thương Nhân full, Dị Giới Thương Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top