Dị Giới Thương Nhân

Chương 35: Mai phục trên sông


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân

Chương 35: Mai phục trên sông

Bạch Vân Giang như con rắn bạc vắt ngang qua toàn bộ Ngũ Linh Quốc, thượng nguồn xuất phát từ hãy núi Hắc Long danh lừng bốn bể, hạ nguồn chảy thẳng vào biển lớn mênh mông. Sông này chỗ rộng nhất có thể lên tới hơn 3 dặm, nhỏ nhất cũng hơn 1 dặm, nước chảy cuồn cuộn như thác, bọt nước trắng xoá như mây mù ngày chớm đông, cái tên Bạch Vân Giang cũng vì vậy mà có.

Con sông này hùng vĩ vô cùng, là danh lam thắng cảnh nổi tiếng xa gần, tới nỗi trong một cuốn sách du ký nọ từng nói, chưa ngồi thuyền ngắm mây trắng cuồn cuộn chảy xuôi dưới chân coi như chưa từng tới nước Ngũ Linh. Đây cũng là nguồn nước nuôi sống vô số sinh linh hai bên bờ sông, đồng thời cũng là con đường thuỷ quan trọng nhất, không chỉ đối với Ngũ Linh Quốc mà còn đối với nhiều nước xung quanh.

Hằng này, vô số thuyền buồm ngược xuôi trên sông Bạch Vân, hàng hoá thông qua dòng nước mà chảy đi ngược xuôi khắp thiên hạ.

Hôm nay, mới sáng sớm cho nên mặt trời vẫn còn chưa cháy rực, thời tiết không tới nỗi quá mức nóng bức, đặc biệt là ở trên dòng sông Bạch Vân, hơi nước cuồn cuộn bốc lên không ngừng làm cho mọi người hiếm có mát mẻ, không ít người đều đã cởi ra áo khoác bên ngoài.

Hai bên dòng sông, một bên là núi chồng núi, cây cối xanh mướt như nêm, một nên là ruộng chồng ruộng, lúa chín vàng ươm nhuộm kín cả đường chân trời. Trên không, bầu trời xanh ngắt, không tài nào kiếm cho được một gợn mây dù bằng sợi tóc, một đàn chim tung cánh bay lên từ phía rừng cây, giống như những mũi tên màu đen bắn thẳng về phía bầu trời.

Trên dòng sông, một con thuyền lớn có 3 cánh buồm chầm chậm thuận theo dòng nước tiến lên, ở trên thuyền có treo một chiếc cờ lớn độ hơn 3m, trên cờ thêu một thanh đại đao màu vàng kim, chuôi đao dài hơn hơn đao bình thường một chút, lười đao thon dài lại hơi cong, vô cùng uy vũ. Chỉ cần là người có chút hiểu biết, liếc mắt liền có thể nhận ra kim đao là tiêu ký của Kim Đao Bang ở An Nhạc Huyện, con thuyền hẳn là thuyền chở hàng của Kim Đao Bang.

Kim Đao Bang không phải là một thế lực lớn, nhưng tuyệt đối cũng không phải là hạng thế lực tép riu có thể tuỳ ý bắt nạt, đám giặc c·ướp nhìn thấy thanh kim đao uy vũ mười phần kia đều tự biết khôn mà quay người rời đi, cùng lắm cũng chỉ là xa xa chỉ trỏ một chút.

Bên dưới lá cờ thêu hình kim đao, Vương Tài một thân y phục gọn gàng, ống tay áo hai bên thêu hình một thanh kim đao, so ra giống hình trên lá cờ y như đúc, chỉ là kích thước thu nhỏ hơn rất nhiều lần. Hai tay của hắn đeo hai cái bao tay màu bạc được thêu bằng sợi kim loại đặc thù, dưới ánh sáng ban mai lấp lánh chói mắt.

Khuôn mặt Vương Tài tròn xoe, cằm ngấn mỡ, hai mắt híp lại với nhau không tài nào nhìn thấy được, bụng căng ra như trống trận, chắp tay nghiêm trang đứng đó trông vô cùng buồn cười. Tuy nhiên đám giang hồ nhân sĩ bình thường c·hém n·gười như chém củ cải đứng gần đó không ai mảy may giám cười, thở mạnh một cái cũng không giám.



Vương Tài nhìn một chút địa thế xung quanh, hướng thủ hạ trầm giọng nói: “ Nơi này hoang vu hẻo lánh, thích hợp nhất g·iết người c·ướp c·ủa, các ngươi căng mắt ra mà nhìn cho ta, chỉ cần thấy có thuyền bè lại gần lập tức hét lớn thông báo.”

Một thanh niên mình đầy cơ bắp, đầu tóc cắt ngắn cũn mỉm cười nịnh nọt: “ Có nhị bang chủ ở đây, lại có cờ hiệu của Kim Đao Bang, đáp giặc sông c·ướp núi kia dù có mười lá gan cũng không giám bén mảng lại gần.”

“ Hừ! Đừng coi thường, mau mau đi cảnh giới đi.” Vương Tài tuy ngoài miệng nói vậy nhưng đối với lời nói của thủ hạ cũng đồng tình mấy phần, hắn làm bảo tiêu vận chuyển hàng hoá mấy chục năm nay, số lần gặp phải giặc c·ướp đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi lần như vậy đám giặc c·ướp kia đều có kết cục vô cùng thê thảm, ngay cả hang ổ cũng bị Kim Đao Bang bang chủ dẫn huynh đệ tới đốt trụi.

Thủ hạ trên thuyền nhanh chóng phân ra các hướng quan sát, riêng tên vừa lên tiếng thì trèo thẳng lên đài quan sát trên cột buồm chính của thuyền, cảnh giác quan sát bốn phía. Dù không cho rằng sẽ xuất hiện giặc c·ướp nhưng cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao làm cho bọn hắn theo thói quen hành sự cẩn thận, cái này chính phù hợp với câu nói cẩn thận có thể lái được vạn năm thuyền.

Gió hạ thổi mạnh, ba cánh buồn no căng như quả bóng bị thổi căng, con thuyền to lớn êm ả tiến lên theo đòng nước chảy siết. Sau khi đi được khoảng năm dặm, cánh đồng lúa bát ngát tưởng chừng kéo dài tới chân trời cũng biến mất, hai bên con dòng sông chỉ còn núi cao v·út tận mây, trên vách đá cheo leo hai bên dòng nước, cây cối um tùm, một đàn khỉ núi đang kêu gào ầm í, nghe vô cùng nóng này.

Tới đoạn này, lòng sông thu hẹp lại chỉ còn hơn 1 dặm, nước chảy siết vô cùng. Con thuyền không cần người chèo cũng lập tức tăng nhanh tốc độ, Vương Tài hạ lệnh mọi người thu buồm để thuyền trôi theo dòng nước.

“ Nghe nói An Châu có đặc sản là lụa vảy rồng, đợi hộ tống chuyến hàng này tới đó nhất định phải mua về một ít để may đồ cho Sương nhi mới được.” Vương Tài đứng ở mũi tuyền, trông ra dòng sông bị mũi thuyền chẻ làm đôi mà vui vẻ nói. Lần này hộ tống hàng đi qua châu khác, đường sá xa xôi làm hắn đã hơn 1 tháng nay không nhìn thấy mặt con gái yêu, điều này làm hắn khó chịu vô cùng, không lúc nào không mong được trở về nhà.

Đúng lúc này, ở trên đài quan sát trên đỉnh cánh buồm, tên thuỷ thủ đầu cắt tóc ngắn đang nhàm chán đứng dựa vào mạn thuyền ngắm cảnh đột nhiên rơi ra khỏi rào chắn mà ngã phịch xuống thuyền, đầu đập mạnh vào ván gỗ phát ra một tiếng cạch cực kỳ chói tai.



“ Chuyện gì?” Vương Tài tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, là người đầu tiên phát hiện ra bất thường, hắn lập tức dùng tốc độ vô cùng không tương xứng với thân thể, tung người nhảy lên cao, chân đạp vào cột buồm một cái, thân hình khổng lồ ở trên không xoay nhanh một vòng đã vững vàng đáp xuống đài quan sát ở trên đỉnh cánh buồm.

Đài quan sát nằm cao hơn mặt nước gần 10m, bốn phía khoáng đạt, phóng mắt một cái liền có thể nhìn được toàn bộ mặt sông cùng với rừng núi hai bên. Vương Tài hai mắt bắn ra tinh quang, trên mặt sông không có một bóng thuyền, hắn nhanh chóng rà soát rừng núi hai bên sông, ở trên đỉnh một ngọn núi thấp nằm sát bờ sông quả nhiên phát hiện ra một đám cung thủ mặc hắc y đang giương cung như trăng rằm.

“ Có kẻ bắn lén! Mau trốn!” Vương Tài trong lòng trầm xuống, hét lớn một tiếng liền vội vàng cúi người trốn sau cột buồn đường kính hơn 1m.

Đám thuỷ thủ nghe Vương Tài cảnh báo đều nhanh nhẹn trốn vào một chỗ nào đấy, hành động nhanh nhẹn như khỉ, không hổ đều là hạng người lấy chém g·iết mà sống.

Thuyền thuận theo dòng tiến lên thêm một đoạn mấy chục m.

Phía sau đám hắc y trên đỉnh núi bên bờ sông, đứng một nữ nhân thân người dong dỏng cao, mặc một chiếc váy dài màu đen bó sát người, lưng đeo trường cung đen bóng, đầu đội mũ rộng vành.

“ Phóng tiễn!”

Nữ nhân nọ lạnh lùng lên tiếng, âm thanh dày đặc sát khí nhưng không làm người nghe khó chịu chút nào, ngược lại sẽ còn không nhịn được mà nảy sinh hảo cảm đối với chủ nhân của nó.

Đám hắc y vâng lệnh, mũi tên lập tức phóng ra phủ kín trời, từ trên cao bắn xuống, mục tiêu chính là con thuyền lớn đang lầm lì trôi theo dòng nước.

Mũi tên thực sự quá nhiều, giống như mưa rào mùa hạ, tuy hơn nửa trong số đó đều bắn xuống mặt sông nhưng số còn lại trúng đích cũng đủ găm chiếc thuyền lớn thành con nhím.



Phập! Phập! Phập!

Từng tràng thanh âm nghe như mưa rơi trên lá chuối, từng chiếc mũi tên sắc bén cắm thật sâu vào thân thuyền.

Vương Tài trốn sau cột buồm, mặt trầm như nước, hai bên tên bay qua dày đặc như cá diếc sang sông. Thân hình hắn có chút to lớn, khó khăn lắm mới vừa đủ trốn ở phía sau cột buồm, nếu cái bụng của hắn béo lên một chút nữa thôi thì chỉ sợ sẽ bị tên găm đầy bụng rồi.

Tên bắn xuống độ 3 phút thì ngừng, trên thuyền có mấy kẻ không s·ợ c·hết bắt đầu đứng dậy quan sát bốn phía. Chỉ là không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền sợ vỡ mật, toàn bộ con thuyền lúc này đã cắm chi chít mũi tên, giống như tóc người mọc tua tủa, bốn phía nằm la liệt mấy tên xấu số, ai cũng tên cắm đầy mình, máu tươi lênh láng như nước đổ.

Vương Tài vẫn không lộ diện, yên lặng trốn sau cây cột buồm thô to.

Bên kia, ở trên đỉnh ngọn núi nhỏ, đám hắc y nhân đã bắn hết cung tên trong ống tên, bắt đầu nhanh chóng chạy xuống dưới núi. Thân hình bọn hắn vô cùng nhanh chóng, động tác mạnh mẽ dứt khoát, rõ ràng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh qua.

Nữ tử váy đen vẫn không động, nàng từ từ lấy xuống cái cung tên đeo sau lưng, lắp tên giương cung, nhắm bắn phóng tên, toàn bộ động tác liền thành một mạch tựa như nước chảy mây trôi.

Bên kia, Vương Tài chỉ kịp nghe v·út một tiếc cao v·út như móng tay cào vào kim loại, một chiếc mũi tên đen bóng mang theo lực lượng khổng lồ, đâm xuyên cột buồm rồi đâm thật sâu vào bụng của lão.

Tiễn thuật của nữ tử váy đen đã đạt tới mức xuất thần nhập hoá, mũi tên không bắn vào phần chính giữa cột buồm mà bắn vào phần rìa bên cạnh, cũng vì vậy mà mũi tên mới có thể bay tới từ khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể đâm xuyên cột buồm rồi làm b·ị t·hương Vương Tài.

Vương Tài c·hết cũng không ngờ đã trốn kĩ như vậy vẫn b·ị b·ắn trúng, chỉ kịp hứ lên một tiếng, thân hình liền rơi thẳng xuống khỏi đài quan sát.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Giới Thương Nhân, truyện Dị Giới Thương Nhân, đọc truyện Dị Giới Thương Nhân, Dị Giới Thương Nhân full, Dị Giới Thương Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top