Dị Giới Thương Nhân

Chương 34: Răn dạy


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Thương Nhân

Chương 34: Răn dạy

Lý An một quyền hết sức đánh vào thân cổ thụ, cổ thụ rơi mất mấy chiếc lá, bàn tay hắn ngược lại bị chấn tới đau rần làm hắn không thể không lùi lại mấy bước, cả cánh tay phải vô lực buông thõng xuống như bị liệt.

Đúng lúc này, của chính tiểu viện ken két mở ra, Vương Như Sương cùng với Trương Cáp một trước một sau chầm chậm bước vào.

Trương Cáp giống như có mắt thần có thể thấy được quá khứ, tặc lưỡi bình phẩm: “ Lúc đó dạy ngươi bộ Phục Hổ Quyền này đơn giản chỉ là để cảm ơn ngươi đã cứu Sương Nhi một mạng, cũng không hy vọng tiểu tử thôn quê nửa chữ cũng không biết như ngươi có thể luyện nên hình nên dạng gì. Thật không ngờ qua mấy năm thật để ngươi luyện được mấy phần uy phong của bộ Phục Hổ Quyền này.”

Vương Như Sương vui vẻ mỉm cười, hai mắt theo thói quen híp lại thành một khe hẹp: “ Đã bảo thúc đừng khinh thường tiểu An rồi, hắn tuy xuất thân dân đen nhưng rất thông minh nha! bình thường ta có vấn đề gì khó giải quyết đều tới tìm hắn giúp đỡ. Nhớ hôm trước, bộ y phục trắng tinh kia của ta bị dính mực đen, đám hạ nhân giặt muốn gãy tay mà chẳng có tác dụng gì, Lý An bảo dùng giấm nguyên chất tẩy sẽ sạch, kết quả thực sự tẩy được sạch, nhìn qua vẫn như còn mới.”

Vừa nói nàng vừa khua chân múa tay không ngừng, biểu cảm vô cùng thán phục.

“ Chỉ là một chút tài hèn mọn của đám dân đen mà thôi, tiểu thư ca thán như vậy là không nên, sẽ làm mất thân phận! Ở đây chỉ có người nhà thôi thì không sao, nếu ở bên ngoài sẽ làm mất mặt của lão gia.” Trương Cáp cố tình nghiêm mặt, trầm giọng nói, đối với lời nói và hành động của Vương Như Sương vô cùng không hài lòng.

“ Biết rồi! Ngươi cần gì nghiêm túc như vậy chứ!!!” Vương Như Sương khẽ chu môi, lầm bà lầm bầm trong miệng chứ không giám nói lớn. Vừa nói, nàng vừa nhanh chân chạy tới bên cạnh Lý An.

Đoạn nàng vỗ vai hắn, nhỏ giọng: “ Ta thấy Lỗ Túc ca ca có vẻ không thích ngươi, huynh ấy là người tốt nhưng nghe nói rất thích đánh nhau, ngươi sau này cẩn thận đừng ở một mình với huynh ấy, cẩn thận lại b·ị đ·ánh cho bầm dập. Hôm nay ta sợ ngươi b·ị đ·ánh cho nên chạy đi tìm khắp, mệt muốn c·hết!”



Lý An nghe vậy trong lòng cảm kích nhưng cũng chỉ có thể cười khổ, cái gì mà đánh cho bầm dập chứ, phải là một đao bay đầu mới đúng.

“ Ta tới đây chỉ để dặn ngươi như vậy thôi, ta về đây! Đúng rồi, khi nào rảnh nhớ kể tiếp câu chuyện ông lão đánh cá và con cá vàng cho ta nghe nhé, nhớ đấy!” Vương Như Sương trịnh trọng dặn dò rồi quay ngươi chạy mất dạng, người đi rồi mà tiếng cười khanh khách vẫn văng vảng trong không gian.

Trong sân luyện võ chỉ còn Lý An và Trương Cáp đứng đối diện.

Không còn Vương Như Sương ở đây, Trương Cáp lại quay về bộ mặt cương thi nghìn năm không đổi sắc của mình, lão âm dương quái khí: “ Ngươi luyện một lần Phục Hổ Quyền cho ta xem! Phải dùng hết sức!”

Lý An không hiểu trong bụng lão già này đang tính toán cái gì, gật đầu một cái rồi tập trung toàn bộ tinh thần luyện Phục Hổ Quyền.

Quyền quyền rơi xuống như mưa, thân hình vững chãi như núi, Lý An luyện xong một lần Phục Hổ Quyền, có thể nói là không có chỗ nào để chê, dù là ngươi trong nghề cũng phải giơ ngón tay cái khen ngợi.

“ Không tệ!” Trương Cáp chắp tay sau lưng, miệng khen nhưng biểu cảm giống như đang nhìn đứa con nít cầm cành cây làm kiếm khùng điên múa may một trận.

“ Có phải nghĩ mình đã rất lợi hại, dù vào An Nhạc Huyện cũng đủ là cao thủ số một, số hai, đã có thể đi ngang giang hồ rồi?” Trương Cáp khẽ cười, bước lên trước mấy bước.



“ Tiểu nhân tuyệt đối không giám có ý nghĩ đó! Tiểu nhân dù có ếch ngồi đáy giếng tới thế nào đi nữa cũng biết với chút quyền pháp mèo cào của mình, muốn bắt nạt bạn bè cùng lứa tuổi trong Thạch Thôn thì còn được nhưng muốn chân chính cùng người tranh đấu thì chỉ là nực cười mà thôi.” Lý An vội vàng thanh minh, đây thực sự là suy nghĩ thật của hắn.

Trương Cáp mỉm cười, gật đầu: “ Coi như vẫn còn có thể dạy bảo, nào, tới đây đánh ta một quyền, cứ thoải mái đánh hết sức cho ta.”

Lý An nặng nề gật đầu, không nói không rằng bày ra thế quyền, chầm chậm từng bước một bước lên phía trước. Mỗi bước ra một bước hắn lại đánh ra một quyền, quyền quyền nối liền với nhau như nước chảy.

Quyền thứ nhất, toàn thân xương cốt răng rắc kêu vang như củi khô cho vào lò.

Quyền thứ hai, toàn thân cơ bắp căng cứng, sức mạnh đạt tới đỉnh phong.

Quyền thứ ba, gió thổi như bão, nắm đấm nhanh như chớp, khí thế đã kéo lên tới đỉnh phong.

Quyền thứ tư, chuẩn xác đánh thẳng vào lồng ngực của Trương Cáp.

Một quyền này Lý An đã dùng tới 11 phần sức lực, nắm đấm đạp vào lồng ngực của Trương Cáp phát ra một tiếng vang trầm như đánh vào kim loại rồi bật ngược trở ra.



Lý An đau đớn hét thảm một tiếng, ôm tay quỳ gối xuống đất, tay phải của hắn co quắp thành hình thù kỳ quái, chỉ sợ đã tổn thương tới gần cốt.

Hắn dùng hết sức đánh ra một quyền, đoán chừng dù là một con ngựa tốt cũng sẽ b·ị đ·ánh gục, ấy vậy mà khi đánh vào người Trương Cáp lại như đánh vào tấm sắt, không những không làm đối phương lay chuyển được một li mà còn bị lực phản chấn đánh cho đau điếng.

Trương Cáp toàn thân một sợi lông tóc cũng không tổn thương, cũng không kiêu ngạo vì đơn giản đỡ được một quyền của Lý An, đối với hắn điều này cũng giống như chế ngự một đứa con nít chưa biết đi mà thôi. Lão khẽ nhếch miệng: “ Nói cho ngươi biết một chút thường thức trong giang hồ, võ công võ công, luyện tới luyện lui cũng chỉ là khua tay múa chân mấy chiêu mấy thức cũ rích đó, gặp người tài giỏi liền có thể nhìn qua là học được, ngươi cho rằng đây là bản lĩnh thực sự hay sao?”

Lý An tập trung tinh thần lắng nghe.

“ Những thứ võ công chỉ có hình thức như Phục Hổ Quyền chỉ được coi là võ kỹ mà thôi, chưa thể xem là bí tịch võ công thực sự, nó giống như là kỹ năng đánh người được tiền nhân đúc rút ra thành sách mà thôi, không đáng để vào mắt. Bí tịch võ công thực sự chính là những phương pháp rèn luyện thể phách kia kìa, chúng có thể khiến cho cơ thể máu thịt của con người trở nên vững chắc như thành luỹ, lúc động có thể mang theo sức lực của trăm con voi, đứng trước thực lực tuyệt đối như vậy, dù có là chiêu thức màu mè cao siêu cỡ nào cũng chỉ là vô dụng.” Trương Cáp khẽ mỉm cười, cố tình hơi hơi cao giọng.

“ Cảnh giới của người học võ được chia làm bốn cảnh, lần lượt là Phàm Huyết Cảnh, Kim Huyết Cảnh, Lục Huyết Cảnh, Tử Huyết Cảnh. Chỉ cần bước vào phàm huyết cảnh thôi thì có thể sức như sư hổ, da dày như trâu, thân vững như gấu, một mình có thể đánh thắng trăm người cầm đao cầm kiếm. Tới Kim Huyết Cảnh thì toàn thân như tượng vàng trong miếu, đao chém không rách da, kiếm đâm không chảy máu, tuổi thọ sống mấy trăm năm, đã bước ra khỏi phạm trù con người rồi. Còn như cao hơn là Lục Huyết Cảnh và Tử Huyết Cảnh, toàn bộ An Nhạc Huyện này đoán chừng cũng chỉ có vài vị, những người như thế đã là thần tiên rồi, nghe nói bọn hắn có thể xương trắng mọc thịt, chém đầu không c·hết, cưỡi gió bay lượn, ta ngược lại chưa từng may mắn nhìn thấy những vị thần tiên sống này bao giờ, quả thực là đáng tiếc.” Trương Cáp tặc lưỡi một cái, quay người đi vào nhà chính.

Lý An thấy đối phương thực sự định bỏ đi, do dự một chút rồi đánh bạo hỏi: “ Ngài hôm nay đột nhiên nói với tiểu nhân những lời ấy là có ý gì? Không biết phải làm sao tiểu nhân mới có thể học được những bí tịch rèn luyện thể phách trong lời ngài nói.

Trương Cáp không quay người, nhàn nhạt đáp: “ Bí tịch rèn luyện thể phách duy nhất mà ta biết chỉ có Vương Gia Quyền Phổ mà thôi, đây là vật gia truyền của Vương gia, sẽ không truyền có một tên nô bộc trong nhà đâu, ngươi khỏi cần mơ mộng hão huyền làm gì. Bí tịch rèn luyện thể phách ở đâu không phải là đồ vật vô giá bị người ta giấu kỹ hơn vàng chứ! Nói với ngươi những cái này là bởi vì không muốn ngươi ngựa non háu đá, tự cho mình đã là một cái người luyện võ rồi nên chẳng biết sợ là gì. Sau này gặp Lỗ Túc thì nhớ tránh được thì tránh, không tránh được thì quỳ xuống mà đập đầu mà xin tha, ta không muốn một hôm vừa ngủ dậy đã thấy ngươi đầu một nơi thân một nơi đâu.”

“ Sương Nhi cảm kích ơn cứu mạng của ngươi, không coi ngươi là nô bộc trong nhà, đối xử với ngươi rất tốt! Nhưng không có nghĩ là ngươi có thể không coi Sương nhi là chủ nhân, một con chó khinh chủ thì còn nuôi để làm gì nữa?!!”

Nói xong câu này Trương Cáp đã bước vào trong phòng rồi khóa trái cửa, cánh cửa đập mạnh vào nhau phát ra một tiếng cạch thật lớn.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Giới Thương Nhân, truyện Dị Giới Thương Nhân, đọc truyện Dị Giới Thương Nhân, Dị Giới Thương Nhân full, Dị Giới Thương Nhân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top